Hai người vừa mới trở lại trước cửa phòng VIP, chợt nghe thấy một giọng nói chói tai rõ ràng không phải của Thường Vân. Lương Tiểu Nhu cảm thấy tay mình bị nắm chặt, đưa mắt nhìn lên, gương mặt của Mã Lạc Xuyên ngay lập tức lạnh tanh.
Gương mặt Mã Lạc Xuyên trở nên lạnh lùng, cô nhận ra giọng này.
Trong phòng VIP, Thường Vân vẫn đang cùng Mã Tấn Thao trò chuyện, hiếm khi có được cơ hội như vậy, cho nên bà rất trân trọng.
Trên khuôn mặt Mã Tấn Thao dường như có nhiều cảm xúc., "Em có cảm thấy, thái độ của Lạc Xuyên hôm nay đối với tôi hình như rất gần gũi, đây đúng là một dấu hiệu tốt." Ông ấy vỗ nhẹ mu bàn tay của Thường Vân, trong đôi mắt tràn đầy tình yêu và sự áy náy, "Đã nhiều năm như vậy chỉ có một mình em, thiệt thòi cho em rồi."
Trong lòng Thường Vân thấy ngọt ngào, cầm ngược lại tay ông ấy, "Con gái là do em sinh ra mà, được rồi được rồi, giữa hai chúng ta còn cần nói những lời này làm gì."
"Eo ơi, bộ cô ta thiệt thòi lắm sao?!" Một người phụ nữ có vóc dáng đầy đặn từ ngoài cửa đi vào, khuôn mặt phủ một lớp trang điểm dày, ngược lại càng khiến cho bà ta già hơn so với tuổi thật. Người phụ nữ với đôi mắt xếch lên trong lúc này, lớn tiếng nói bằng giọng chói tai khó nghe: "Lại lấy đứa con ra khoe! Muốn dùng mấy thứ này để giựt chồng của tôi hả!" Bà ta cầm album ảnh khi nãy Mã Lạc Xuyên đã để qua một bên lên, mở ra một cách thô lỗ, nhìn nhìn rồi tiện tay nuống xém đất. "Lần nào cũng dùng cái trò này, cô có thay đổi được cái trò gì mới mẻ hơn hông? Chẳng phải hồ ly tinh có rất nhiều chiêu trò sao?! Hả?!"
Thường Vân đau lòng nhặt cuốn album bị ném xuống đất lên, cẩn thận lau bằng khăn giấy, nghe thấy những lời của người phụ nữ này cũng chỉ tối sầm mặt lại, không nói bất cứ điều gì.
Mã Tấn Thao kéo người phụ nữ này lại, nói với giọng giảng hòa: "Đây là nơi công cộng, đừng có làm ồn mà."
Nhưng rõ ràng là người phụ nữ này không thể chịu được cái kiểu cách này, thái độ của ông ấy như vậy thậm chí còn chọc giận bà ta hơn, bà ta càng nói ra những lời lẽ nặng nề hơn nữa, "Thì sao, ông cũng biết sợ à? Tôi còn tưởng ông ăn cơm với cô ta xong thì dẫn cô ta đi ra cho mọi người xem luôn."
Cái bà nói nói chuyện thật khó nghe... Lương Tiểu Nhu vẫn đứng bên ngoài nhíu mày, sau đó cảm thấy tay mình được buông ra, giật mình, Mã Lạc Xuyên đã đẩy cửa đi vào, cửa bị đẩy mạnh ra, ùa vào một cơn gió.
Dường như, Mã Lạc Xuyên rất tức giận. Cũng khó trách, cô là người ngoài mà ở đây nghe được mấy lời nói khiếm nhã với cái giọng chói tai đó của bà ta còn cảm thấy tức giận, chứ nói chi người bà ta mắng lại là mẹ của Mã Lạc Xuyên. Nhưng mà, tại sao mẹ của Mã Lạc Xuyên lại bị mắng là... hồ ly tinh? Theo lẽ thường mà nói, hồ ly tinh không phải đều là loại phụ nữ có bộ dạng rất yêu nghiệt sao, nhưng... Lương Tiểu Nhu nghĩ đến dáng vẻ dịu dàng đoan trang của Thường Vân, cho dù như thế nào cũng không phải giống như ba chữ đó.
Haizz, nghĩ nhiều như vậy làm gì, nên vào xem trước đã. Lương Tiểu Nhu lắc đầu, cũng đi theo vào.
"Ông thừa biết tôi và mấy bạn mạc chược thường đến tiệm này để uống trà ăn cơm, mà ông còn đưa con hồ ly tinh này tới đây, rõ ràng là ông muốn làm tôi tức chết mà! Nếu người ta gọi bà Mã thì cổ trả lời hay là tôi trả lời đây?!" Bà ta giơ ngón tay có đeo chiếc nhẫn khảm một viên kim cương lớn chỉ vào Thường Vân, miệt mài mắng đến nước miếng bay tứ tung.
"Bà cho rằng trên thế giới này chỉ có một mình bà là bà Mã sao?" Mã Lạc Xuyên lạnh lùng nghiêm mặt nói, tiếng nói làm cho ta người không rét mà run, nói xong đi đến chỗ Thường Vân bảo vệ bà ở phía sau. "Mười người trả lời cũng còn được. Nhưng người xấu nhất chính là bà đó."
Thường Vân kéo ông tay áo của cô, "Con gái, đừng vậy mà, chúng ta đi về có được không?"
Nhìn vẻ mặt chịu đựng của mẹ, Mã Lạc Xuyên nhẹ nhàng thở dài, kéo tay bà quay người tính đi.
"Đứng lại!" Vốn là một người phụ nữ kiêu ngoại đột nhiên lại bị Mã Lạc Xuyên bất ngờ xuất hiện chọc tức, bà ta giận dữ gọi hai người lại, "Mày nói cái gì? Mày dám nói lại lần nữa không!"
Mã Lạc Xuyên dừng bước, quay người lại đối mặt với người phụ nữ tràn ngập sự tức giận này, vẻ mặt không chút sợi hãi, thái độ vẫn như không có gì, chỉ có chân mày hơi nhíu chặt lại cho thấy cơn giận trong lòng cô cũng không thấp hơn bà ta bao nhiêu. "Tôi nói bao nhiêu lần cũng được hết. Tôi chưa từng thấy ai đáng ghét như bà, đụng một chút là la lối om sòm. Bà nghe cho kỹ đây, bà Mã không phải chỉ có một mình bà." Mã Lạc Xuyên ỷ mình cao hơn nên nhìn chằm chằm bà ta từ trên cao xuống, trong ánh mắt lộ vẻ khinh thường và miệt thị. "Mẹ của tôi cũng là bà Mã đó."
"Bộ mày học vẹt hả, cô ta cũng là bà Mã?! Hongkong là chế độ một vợ một chồng, vậy mà mày cũng không biết, uổng công mày làm cảnh sát!" Ánh mắt của Mã Lạc Xuyên làm cho bà ta nổi trận lôi đình, bà tay chống nạnh, buồn cười gì đâu, con gái của hồ ly tinh mà dám kiêu ngạo như vậy?! Muốn cướp vị trí của bà à, đừng có nằm mơ!
"Mày nghe cho kỹ, mẹ của mày là một con hồ ly tinh, mà mày cũng là một đứa..."
"Im đi!" Loáng thoáng biết bà ta muốn nói cái gì, Mã Lạc Xuyên đột nhiên biến sắc, lạnh lùng cắt ngang lời bà ta, đồng thời hơi hốt hoảng liếc nhìn về phía Lương Tiểu Nhu ngây ngốc vừa mới bước vào đứng trong góc. Không được, không được nói, ít nhất cũng không được nói ở trước mặt cô ấy...
Bà ta bị bất ngờ, đang nói ngập ngừng lại một chút, nhưng vẫn tuôn ra khỏi miệng, "Con hoang!"
Con hoang...
Vẫn là nói ra rồi...
Mã Lạc Xuyên nhắm mắt lại, trong một lúc không dám nhìn qua chỗ Lương Tiểu Nhu, không biết cô ấy nghe xong sẽ có phản ứng gì, cũng không dám biết...
Bà ta nhìn Mã Lạc Xuyên nhắm mắt lại giống như rất khổ sở, trong một lúc rất đắc ý, còn muốn tiếp tục: "Thế nào? Ha ha, hết lời để nói rồi chứ gì, mày là cái đồ con hoang..."
"Im đi." Mã Lạc Xuyên mở mắt ra, trong đôi mắt là sự kết đọng giữa cái nhìn lạnh lùng và sát khí, tiếng nói chậm rãi, áp lực vô hình lại vô tình lan tỏa, càng khiến cho người ta cảm thấy áp lực. Bà ta có chút sợ hãi, mặc dù vẫn không cam lòng, nhưng vẫn im miệng lại.
"Chúng ta đi." Mã Lạc Xuyên kéo Thường Vân, đi qua chỗ bên cạnh Lương Tiểu Nhu đang đứng trơ ra, bình thản nói một câu, "Cô cũng đi."
Lương Tiểu Nhu nhìn Mã Lạc Xuyên đi phía trước, bóng dáng hiện lên một cảm giác xa cách và lạnh lùng, cô có chút hoang mang, có chuyện gì vậy?
Con hoang? Cái từ bất lịch sự như vậy là để chỉ cô ấy sao, một người con gái trang nhã thanh lịch cho dù trước mặt có bất cứ nguy hiểm gì cũng đều bình tĩnh thong dong như vậy? Sao có thể? Nhưng, làm cho mình càng thêm để ý chính là, từ nãy giờ, cô ấy cũng không nhìn mình lấy một cái, mà vừa rồi nói một câu đó ở bên cạnh mình, tuy vẫn là cái giọng điệu bình thường của cô ấy, nhưng tại sao mình lại nghe ra được sự lạnh lùng xa cách đến như vậy?
Lương Tiểu Nhu đi theo phía sau Mã Lạc Xuyên và Thường Vân, trên đường Mã Lạc Xuyên lái xe, ba người cũng không nói chuyện, sau đó về trở về nhà của Mã Lạc Xuyên.
Vừa về đến nhà, Mã lạ Xuyên đã đuổi Đậu Đỏ về phòng sau đó thả mình lên sô pha, vẻ mặt lầm lì, cũng không nói lời nào.
Thường Vân biết con gái vì chuyện vừa rồi mà tức giận, bà ngồi xổm xuống đặt bàn tay trên đầu gối cô, ngước lên nhìn cô, "Con gái, nhịn đi mà con, lúc ở Dật Đình con không nên gây gỗ với bà ấy như vậy, dù sao bà ấy cũng là bác gái của con."
Mã Lạc Xuyên hừ một tiếng, "Thái độ của bà ta như vậy sao con có thể nhịn được? Hơn nữa, con cũng chưa bao giờ xem bà ta là bác gái."
Thường Vân thở dài, "Nếu không có bà ấy, ông ngoại của con lúc đó cũng không có tiền chữa bệnh."
"Bà ta chính là biết là lúc đó ông ngoại cần tiền chữa bệnh, mới thừa cơ hội bắt mẹ hủy hôn với ông ta, sau đó ở Hongkong còn giở thủ đoạn để ép ông ta kết hôn."
"Thật ra cũng không thể trách bà ấy, là mẹ không nên đi tìm Tấn Thao, nhưng mẹ lại không bỏ xuống được tình cảm giữa mẹ và ông ấy bao nhiêu năm qua, mẹ... Có lẽ ráng nhẫn nhịn thì tốt rồi, chịu đựng thêm nữa."
Nghe ra giọng mẹ mình có chút nghẹn ngào, trong lòng Mã Lạc Xuyên từ từ sinh ra một nỗi đau lòng. Nhịn? Lại là nhịn? Qua nhiều năm như vậy, mẹ nhịn còn chưa đủ sao, nhưng kết quả thì được gì? Bà được đền đáp lại cái gì? Cô rất muốn hỏi mẹ mình, tại sao bà còn có thể tiếp tục nhịn? Đó là tình yêu của bà mà, sao bà có thể chia sẻ với người khác, thậm chí người đàn bà kia ngay cả một chút cơ hội chia sẻ cũng không trao cho bà, bà lại còn xem mười mấy năm như một ngày sao, lặng lẽ tiếp tục nhẫn nhịn?
Nhưng bộ dạng của mẹ như vậy, mẹ luôn hết lòng vì mình, sao mình có thể trách cứ mẹ đây?
Vì thế lại càng thêm giận bản thân, không có cách nào bảo vệ tốt cho mẹ, không có cách nào chia sẽ phiền muộn với mẹ.
Mã Lạc Xuyên cúi người xuống, ôm lấy mẹ mình đã có nếp nhăn nơi khóe mắt, nhắm mắt lại không nói nên lời.
Hết Chương
Sắp có cãi nhau rồi đó mấy bợn =,=