giờ , Lương Tiểu Nhu xuất hiện ở cửa nhà hàng Dật Đình.
Hôm nay, cô đặc biệt không tự mình lái xe đến, mà là nhờ Thinh Thinh lái chiếc Mercedes đưa cô tới. Trước khi Thinh Thinh rời khỏi, còn làm tay biểu tượng chữ V ủng hộ cô cố lên. Đi vào nhà hàng, theo người phục vụ vào phòng được đặt trước. Lương Tiểu Nhu đứng ở cửa, bỗng nhiên cảm thấy rất lo lắng. Nhiều lần nói với bản thân chuyện này dễ dàng hơn so với việc bắt tội phạm. Kéo váy xuống cho thẳng thóm, phủi mấy hạt bụi cũng không có, Lương Tiểu Nhu hít sâu một hơi, gõ cửa.
Ngay lập tức cánh cửa được mở ra, Mã Lạc Xuyên giữ cửa, đôi mắt vốn lạnh lùng lại xa cách lại lóe lên chút cảm xúc, miệng hơi nhoẻn lên, "Cô mới đến?"
"À, phải." Từ cái giọng của đại băng sơn nghe ra được tâm trạng cô ấy bây giờ cũng tốt lắm.
Ánh mắt của Mã Lạc Xuyên dừng ở trên người Lương Tiểu Nhu một lúc lâu, Lương Tiểu Nhu bị ánh mắt bồi hồi của Mã Lạc Xuyên nhìn khiến cả người lúng túng, vẫn đang suy nghĩ có phải hôm nay cô mặc chiếc váy này thật sự rất kỳ lạ?
Rõ ràng là đêm nay Lương Tiểu Nhu đã tốn không ít tâm tư để ăn diện. Trang điểm cũng không quá đậm, chiếc đầm đơn giản thanh lịch, làm nổi bật gương mặt thanh thú không tì vết của cô, ở giữa biết bao nhiêu ánh nhìn, không ai có thể chạm vào lòng người hơn thế. Thanh tra Lương thường ngày luôn mặc quần jeans nay mặc váy dĩ nhiên là rất xinh đẹp rồi, bớt đi một chút nghiêm túc mạnh mẽ, thêm một chút phong cách nữ tính, đơn giản mà khiến mọi người không dám mở mắt nhìn.
Mã Lạc Xuyên hắng giọng, che dấu ánh mắt của mình, "Tối nay cô rất đẹp."
Trước mắt Lương Tiểu Nhu đột nhiên hiện lên gương mặt của Ngạn Bác, nghĩ đến lần hẹn hò đó hình như cũng đã rất lâu rồi, nghĩ đến bản thân bị Thinh Thinh ép mặc mặc một chiếc váy mà mình không thích, Ngạn Bác sau khi nhìn thấy cô đến cũng là nói câu này. Một câu nói giống nhau như đúc, chỉ khác mỗi người nói, lại cảm thấy quá khác biệt. Lần đó là có lệ thêm thiếu kiên nhẫn, lần này trong lòng tràn đầy vui sướng lại có cảm giác rất ngọt ngào.
Như vậy, cũng không uổng công cô ở trong phòng để đồ suốt hai tiếng mới ra.
Hôm nay cô mặc như vậy, mặc kiểu váy bản thân cũng không quen, chỉ để đổi lấy một cái mỉm cười này thôi.
Khóe miệng Lương Tiểu Nhu cong lên, còn chưa kịp nở nụ cười đã nghe thấy một giọng nói ở bên trong phòng: "Lạc Xuyên, ở ngoài là bạn của con sao? Còn không mau mời người ta vào?" Sắc mặt liền trở nên xanh xao, không phải chỉ hai người ăn cơm à? Sao ở trong còn có người? Đã vậy còn là đàn ông?!
Mã Lạc Xuyên vỗ nhẹ vào đầu, nghiêng người mời Lương Tiểu Nhu vào, Lương Tiểu Nhu nhìn chằm chằm vào trong, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Có hai người đã ngồi ở đó, người phụ nữ trông dịu dàng là mẹ của Mã Lạc Xuyên mà lần trước cô đến nhà Mã Lạc Xuyên đã gặp rồi. Và một người đàn ông chưa từng gặp, mặc đồ tây, nhìn qua thì thấy là kiểu hình ảnh doanh nhân thành công tiêu biểu, trông có vẻ tinh thông, nhưng cũng có một chút uyên bác tinh tế. Không lẽ là ba của đại băng sơn Mã Lạc Xuyên này sao?!
Lương Tiểu Nhu la hét trong lòng, ông trời ơi, cái này không phải gọi là gặp mặt người lớn trong nhà hả... Nhưng mà, bây giờ cô còn đang yêu đơn phương người ta, nên cách nói này cũng không thành lập, nhưng cũng sẽ rất căng thẳng có biết không, hơn nữa cô hoàn toàn chưa có chuẩn bị sẵn sàng mà!
Lần đầu đi gặp người lớn trong nhà, hơn nữa Thanh tra Lương tự cảm thấy chuyện gặp người lớn trong nhà này làm cô vô cùng thấp thỏm không yên.
Mã Lạc Xuyên nhìn sắc mặt của Lương Tiểu Nhu có chút lạ, lúc xanh lúc lại trắng bệch, còn nghĩ rằng cô ấy giận là bởi vì cô không nói, kéo tay cô ấy lắc nhẹ, sau đó dắt Lương Tiểu Nhu ngồi vào chỗ bên cạnh mình.
Lương Tiểu Nhu ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng đã bị Mã Lạc Xuyên rất tự nhiên kéo đi, đợi sau khi ngồi xuống, cô vốn chờ Mã Lạc Xuyên sẽ giới thiệu trước. Nhưng ai mà biết được người này sau khi ngồi xuống thì bắt đầu chơi điện thoại, hoàn toàn không có ý mở miệng.
Cô thở dài, biết cô ấy không đáng tin cậy, thở phào một hơi, cố gắng trưng ra một khuôn mặt tươi cười thích hợp: "Chào cô chú, con gọi là Lương Tiểu Nhu, là bạn tốt của Mã Lạc Xuyên."
Trong đôi mắt Thường Vân tràn đầy nét cười dịu dàng, "Ừ, là Tiểu Nhu đúng không, cô nhớ con mà, hôm nay con mặc đẹp lắm." Cô gái này lần trước đến, vốn đã là một người rất xinh đẹp rồi, hôm nay ăn mặc như vậy, càng khiến cho người nhìn thấy thích ở trong lòng. "Cô là mẹ của Lạc Xuyên con cũng biết rồi, đây là ba của Lạc Xuyên." Bà chỉ vào người đàn ông bên cạnh.
Mã Tấn Thao rộng lượng đưa tay ra, "Chào cô."
Lương Tiểu Nhu vừa tính đưa tay, Mã Lạc Xuyên ở bên cạnh đột nhiên không có kiên nhẫn mà nói một câu: "Ông ta không phải ba tôi."
Giọng nói rất lạnh lùng, nói ra một câu như vậy, lập tức khiến toàn nhiệt độ ở trên bàn ăn trở nên đông lạnh.
Lương Tiểu Nhu dừng tay lại, có chuyện gì vậy? Dựa vào nhiều kinh nghiệm làm cảnh sát nhiều năm của cô mà đoán, đại băng sơn với ba cô ấy là mâu thuẫn gia đình, hơn nữa mâu thuẫn này cũng không phải một ngày hai ngày mà có. Rốt cuộc cái bắt tay này nên bắt hay là không bắt đây? Lương Tiểu Nhu không biết nên làm thế nào, tay dừng lại ở giữa không trung, đưa tay bắt cũng không được mà buông xuống cũng không xong, rất là xấu hổ.
Sắc mặt Mã Tấn Thao thay đổi, nhưng cũng không nói gì, tay áo run rẩy rồi bỏ tay xuống.
Giữa chân mày của Thường Vân nổi lên phiền muộn, đã lâu rồi, Lạc Xuyên vẫn chưa tha thứ cho ba của nó sao? Hay là, cũng không có tha thứ cho mình.
Trong khoảng thời gian này, trên bàn cơm rất yên tĩnh, bầu không khí trở nên nghiêm trọng.
Lương Tiểu Nhu đưa mắt nhìn quanh, sao đột nhiên mình lại cảm thấy tối nay hình như mình đã bị cuốn vào một trận tranh chấp gia đình? Mình có thể kiếm cớ bỏ chạy hay không? Đợi một lúc, vẫn không ai nói chuyện, chậc chậc, chỉ có mình mới có thể phá tan sự im ắng này. Cô hắng giọng, giơ ly rượu lên. Cả ba người đều đồng loạt nhìn cô, trong đôi mắt có sự nghi ngờ như nhau.
Trời, có cần phải nhất trí như vậy không, áp lực quá đi.
Ánh mắt Lương Tiểu Nhu lướt qua mặt Mã Lạc Xuyên, quét qua chân mày nhíu chặt của cô ấy, nở nụ cười rạng rỡ, giơ cao ly rượu, làm như thăm hỏi với cô ấy: "Hôm nay tôi muốn chúc mừng cô một chút, chúc mừng MBA mọi người phá được vụ án lớn như vậy. Quét sạch nhiều ma túy như vậy, trừ hại cho nhân dân." Sau đó ngửa mặt lên uống cạn một hơi, đảo ngược ly rượu, nháy mắt nhìn Mã Lạc Xuyên.
Mã Lạc Xuyên ngẩn người ra, lập tức hiểu được. Cô ấy là đang làm cho không khí thoải mái lại? Cũng thật là khó khăn cho cô ấy, thôi vậy, hôm nay có được cơ hội hiếm hoi để mẹ ăn cơm với ông ta, mình cần gì phải mất hứng, làm cho mẹ không vui? Rõ ràng biết mẹ hi vọng có thể nhìn thấy tình hình hiện tại biết bao nhiêu, tại sao mình lại muốn phá hỏng? Mà mình vốn cũng không phải người không thể kiểm soát được cảm xúc bản thân, chỉ là, thấy ông ta, dường như sẽ không thể kiềm chế được tức giận sinh sôi ở trong lòng. Hít sâu một hơi, Mã Lạc Xuyên điều chỉnh lại biểu hiện của mình. Ngoài ra, cũng không thể làm cho người con gái này không vui, không phải sao?
Hơn nữa, lần trước xem như không tính, lần này có thể coi là buổi hẹn hò đầu tiên của mình và đồ ngốc này.
Mã Lạc Xuyên giãn mày, đứng dậy, đôi mắt sáng lên nhìn Lương Tiểu Nhu, "Cám ơn." Nhận lấy, cũng là ngửa mặt lên uống cạn một hơi.
Thường Vân và Mã Tuấn Thao cũng sẵn lúc này mà uống rượu với Mã Lạc Xuyên, đặc biệt là Mã Tuấn Thao, còn có chút lo lắng Mã Lạc Xuyên có thể tức giận nữa hay không. May mắn thay, Mã Lạc Xuyên lại thản nhiên mà chấp nhận rồi, thậm chí nét mặt còn có vẻ thoải mái.
Thấy cảnh tượng như vậy, Lương Tiểu Nhu vô cùng đắc ý, đưa mắt nhìn Mã Lạc Xuyên, hất cằm lên, quả thật là còn phải dựa vào cô đó nha.
Mã Lạc Xuyên nhận được ánh mắt của ai đó giống như của tiểu hồ ly, không thể không mỉm cười.
Hết Chương
Nay bé Lương lên tiểu hồ ly luôn rồi đó =))))