Quá trình theo dõi như Mã Lạc Xuyên đã đoán trước, không được thuận buồm xuôi gió. Đới Quý buôn bán ma túy nhiều năm như vậy, cũng xem như là kẻ dối trá sành sỏi. Có vẻ như hắn cũng đoán được trong khoảng thời gian này sẽ có cảnh sát theo dõi hắn, cho nên cũng không vội vàng đi nhận hàng, mà rất nhàn rỗi dẫn cả tổ MBA bọn họ lái xe vòng quanh toàn bộ Hongkong.
"Chết tiệt, cái tên Đới Quý quá kiêu ngạo!"
Lại một ngày uổng công vô ích, Phương Phi tức đến độ muốn chửi thề.
Vừa rồi Phương Phi và Madam lái xe đi theo Đới Quý đi dạo một vòng Trung Hoàn, càng khiến người ta nổi nóng đó là cuối cùng Đới Quý và Simon cháu hắn tá cố tình xuống xe đến trước mặt bọn họ nói nhiều lời chế giễu, thậm chí còn ném khăn giấy đã dùng và tệ xuống. Nói rằng nhìn thấy bọn họ theo cả buổi cũng cực khổ rồi, cái này xem như là hóa đơn tiền phạt đi.
Vẻ mặt Mã Lạc Xuyên vẫn rất bình thản, không có cảm xúc gì. "Bình tĩnh một chút, bây giờ cô nóng nảy chính là chịu thua."
"Dạ, em biết rồi." Phương Phi cúi đầu điều chỉnh lại tâm trạng, khôi phục lại ngẩng lên, "Nhưng chúng ta hôm nay lại không có thu hoạch, em sợ Đới Quý và Paccar sẽ ở trong lúc chúng ta không để phòng mà tiến hành giao dịch ma túy."
"Bây giờ chúng ta chỉ có thể đấu kiên nhẫn với bọn họ, tuyệt đối không thể thiếu kiên nhẫn. Hơn nữa..." Ánh mắt của Mã Lạc Xuyên lóe lên, nhặt giấy ăn và tiền trên mặt đất lên, nhoẻn miệng cười. "Chúng ta cũng không phải không thu hoạch được gì."
Đem khăn giấy và tiền đều đưa đi Tổ Pháp chứng, kết quả xét nghiệm được cũng không làm cho cô thất vọng.
Kiểm tra trên khăn giấy có heroin, chứng minh Đới Quý thật sự có chạm qua heroin. Đồng thời kiểm tra được còn có lưu huỳnh. Cao Ngạn Bác cho rằng địa điểm giao dịch là ở gần nơi có nhiều lưu huỳnh, nếu không ở trên giấy cũng không nồng mùi đến như vậy. Tuy rằng Mã Lạc Xuyên không vừa mắt Sếp Cao, nhưng khi làm việc cũng rất khâm phục khả năng chuyên môn của anh. Cô lập tức điều động hết bộ phận để đi điều tra xem ở đâu có nhiều container lại gần chỗ có nhiều lưu huỳnh. Trời cao không phụ người có lòng, địa điểm giao dịch ma túy cuối cùng cũng bị bọn họ điều tra ra được.
Là trong một kho hàng ở Nguyên Lãng.
Cô mang theo một nhóm người đánh úp bọn họ trở tay không kịp, đám buôn herorin vừa thấy cảnh sát đến đều lật đật chạy ra bên ngoài.
Mã Lạc Xuyên đích thân ra trận, một cú tóm vai thật đẹp quật xuống Paccar đang tính bỏ chạy ra ngoài. Một chân của Mã Lạc Xuyên đạp hắn xuống, chỉa súng vào đầu hắn, ánh mắt lạnh lùng. "Không được nhúc nhích!"
Paccar là một người đàn ông khoảng tuổi thoạt nhìn rất khôn ngoan, bị súng của cô chỉa vào mà nằm chật vật trên mặt đất, vẻ mặt cũng không có nhiều hoảng loạn, hắn hơi ngẩng lên nhìn Mã Lạc Xuyên, trong mắt ngược lại còn hiện lên một cái nhìn chế giễu. "Không hổ danh là Thanh tra cao cấp, chỉ là không biết bên Đới Quý thế nào rồi?"
Mã Lạc Xuyên nhíu mày, "Ý anh là gì?"
"Ha ha, không có ý gì, chỉ là muốn cảm ơn Madam đã giúp chúng tôi giải quyết được một rắc rối lớn."
Đứng ở đó trong một lúc, Mã Lạc Xuyên đột nhiên giống như nghĩ ra được chuyện gì, thay đổi sắc mặt, bàn giao một tiếng với Vệ Tư Tín "Mang hết tất cả bọn họ về Sở." rồi liền lái xe rời đi.
Vệ Tư Tín nhìn bóng dáng Madam rời đi, sờ sờ đầu, hiếm khi thấy Madam vô trách nhiệm như vậy, quăng một đám người lại ở đây. Quên đi, cậu ta huýt sáo vắt súng vào bên hông. Chắc là Madam có chuyện quan trọng hơn rồi.
Giải quyết vụ án quá dễ dàng lại êm đẹp, dễ dàng đến mức khiến Mã Lạc Xuyên có chút cảm giác bất an. Đúng vậy, quá dễ dàng, giống như có người cố ý xỏ mũi bọn họ đi. Hôm nay đi bắt người cũng rất đơn giản, rất nhiều người cũng hề phản kháng đã giơ tay chịu trói. Cho dù Paccar chủ quan, nhưng khả năng phòng bị của bọn họ cũng sẽ không kém như vậy chứ? Mấy ngày qua vì đi tìm container, cô giao cho Phương Phi và một đồng nghiệp khác, hai người đi quan sát Đới Quý, cô hoàn toàn buông lỏng chuyện đó. Mãi cho tới hôm nay, lời nói của Paccar mới khiến cho cô chợt hiểu thấu.
Chỉ sợ rằng toàn bộ MBA bọn họ thật đúng là bị lợi dụng!
Nghe nói, Đới Quý gần đây thường ăn xén ăn bớt cũng không phải ít, có lẽ cái tên trùm buôn ma túy Malaysia kia đã sớm khó chịu với Đới Quý, lần này liền mượn tay MBA thuận tiện diệt trừ Đới Quý. Mặc dù hi sinh Paccar. Nhưng đối với bọn họ mà nói, muốn bồi dưỡng lại một người giống như Paccar, vẫn là rất dễ dàng.
Xem ra, lô hàng này cũng rất có vấn đề, sau khi trở về phải nhờ Tổ Pháp chứng kiểm tra một chút. Nhưng điều quan trọng nhất là, mấy hôm trước theo dõi Đới Quý chặt chẽ ngược lại đã trở thành lá chắn bảo vệ cho bọn họ, còn bây giờ...
Mã Lạc Xuy nhíu mày, mặt không đổi sắc mà tăng tốc.
Lương Tiểu Nhu tỏ vẻ rất bất lực, vất vả lắm mới từ chối lời mời của Ngạn Bác thì đã bị Thinh Thinh kéo đến Grand Bay uống trà, còn gọi bằng cái tên mỹ miều "tâm sự"?
Cho xin đi, cô có gì để tâm sự? Vốn đang muốn ở nhà tập trung nghiên cứu một chút làm sao để theo đuổi băng sơn, còn phải lo lắng xem làm sao đề nghị chia tay với Ngạn Bác.
Đúng vậy, cô không thể vừa làm bạn gái của người ta vừa thích một người khác. Nếu cô đã hiểu rõ người cô thật sự thích là Mã Lạc Xuyên, thì nên sớm đề nghị chia tay mới là một sự chọn lựa đúng đắn. Tiếp tục như vậy, đối với Ngạn Bác cũng rất không công bằng. Muốn nói trong lòng không có một chút áy náy là giả, dù sao ngoài việc Ngạn Bác không lãng mạn, anh đối với cô cũng rất tốt, vẫn luôn giống như một người anh lớn bao dung giúp đỡ cô.
Nhưng mà, cũng chỉ có thể là làm anh trai mà thôi. Sự xuất hiện của Mã Lạc Xuyên khiến cho cô hiểu được tình cảm của cô đối với Ngạn Bác không phải là yêu.
"Thinh Thinh à, em nói em có hẹn với A Sâm rồi,còn muốn kéo chị đi đâu nữa? Em không sợ chị làm cái bóng đèn phá hỏng bầu không khí của hai người sao?" Lương Tiểu Nhu nhịn không được mà mở miệng phàn nàn Thinh Thinh ngồi ở ghế phụ.
bóng đèn: kỳ đà cản mũi
Lâm Thinh Thinh bĩu môi, nhìn Lương Tiểu Nhu bằng ánh mắt nịnh nọt, cố tình mắc cỡ nói: "Chị Tiểu Nhu, hai chúng ta là gì của nhau, sao có thể xem chị là bóng đèn được, chị nói có phải không, tốt xấu gì cũng là cái bóng đèn sợi đốt. Thời tiết hôm nay rất tốt, đi ra ngoài chơi một chút, hôm nay chúng ta đi đến một câu lạc bộ chuyên bánh trứng (egg tart) đặc biệt nổi tiếng, đợt lát nữa cũng nhau nếm thử, ha?"
Lương Tiểu Nhu cầm lái bằng tay phải, tay trái không thể không vuốt cánh tay phải của mình, "Cô hai, cho xin đi, chị đang lái xe đó, làm ơn nói chuyện bình thường một chút, cái ánh mắt nịnh nọt này vẫn nên vứt cho bác sĩ Cổ đi."
Lúc này có một chiếc xe vượt qua hai người, Lương Tiểu Nhu tình cờ nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hai nhân vật quen thuộc: là Đới Quý và Simon! Hình như hai người đều rất vui vẻ đang nói chuyện gì đó. Phía sau còn có một chiếc xe đi theo, rất nhanh lướt qua, tuy rằng nhìn thoáng qua rất mơ hồ, nhưng thị lực siêu tốt của cảnh sát có thể khiến cô xác định, người ngồi ở ghế lái là Phương Phi.
Rất rõ ràng, Phương Phi đang theo dõi Đới Quý và Simon. Chỉ là, tại sao? Đúng rồi, còn nhớ lúc trước Mã Lạc Xuyên từng nói, bọn họ bây giờ còn đang điều tra vụ án của Đới Quý. Hơn nữa, nếu Dũng đá đã bỏ trốn sang nước ngoài, vụ làm ăn đó tự nhiên sẽ do Đới Quý tiếp nhận. Nhưng mà, Phương Phi theo dõi cũng quá lộ liễu rồi. Lúc cô điều tra vụ án, cũng sẽ thường xuyên theo dõi nghi phạm, phải biết nắm được khoảng cách thích hợp, vừa đủ không để cho nghi phạm phát hiện, cũng không để quá xa sẽ mất dấu. Nhưng vừa nãy nhìn thoáng qua, khoảng cách thật sự quá gần, gần đến như vậy, giống như cố ý muốn cho Đới Quý phát hiện.
Có lẽ, có chuyện gì đó?
Lương Tiểu Nhu nhanh nhíu mày, quay tay lái, không nhìn đến ánh mắt kháng nghị của Lâm Thinh Thinh, lái xe đi theo phía sau Đới Quý và Phương Phi.
Hết Chương
Bù cho tuần trước không post ^^