Lại là cô ấy?
Lâm Thinh Thinh khẽ than van, che mắt lại. Hình như cô càng giúp thì càng rắc rối hơn? Hay là nói duyên phận của hai người kia thật sự lớn đến như vậy?
Lương Tiểu Nhu còn đang choáng đến cả phản ứng cũng chậm chạp, mơ mơ màng màng nhớ lại mình là số , lảo đảo đứng dậy, tối nay cuối cùng cũng đến lượt mình bị một lần, lại đột nhiên nghĩ đến hình phạt là hôn môi? Sau đó liếc mắt nhìn thấy một người khác đứng lên, Lương Tiểu Nhu xúc động đến muốn té xỉu ngay lập tức.
Cái này, cũng thật quá trùng hợp đi!
Tiểu Thẳng đẩy hai người đến khoảng trống ở giữa, nháy mắt nói: "Sếp, cố lên, cố lên nha!" Sau đó lùi sang một bên, đôi mắt lấp lánh phấn khích gian tà giống với mọi người cùng nhau xem kịch vui.
Ở đây trên cơ bản đều sinh sau năm , tuổi lớn nhất cũng là là cuối năm , tư tưởng của người Hongkong vốn rất cởi mở, lại nói, đây chỉ là một trò chơi, cho nên hình phạt lần này là cho hai người con gái hôn nhau thì bọn họ cũng không cảm thấy có bất cứ vấn đề gì, ngược lại từng người từng người càng hào hứng, huýt sáo la ó ầm ĩ.
Hơn nữa, cũng là hai người đẹp có tiếng mà! Trường hợp thế này cũng không thể nổi giận được, bình thường cho dù như thế nào cũng không thể nhìn thấy. Cơ hội hiếm có, sao có thể bỏ lỡ?!
Lâm Thinh Thinh cảm thấy lúng túng là bởi vì yêu cầu hình phạt mình đã nói ra cũng không thể lật lọng, lại còn bạn fan Phương Phi cũng đang thở phì phò bĩu môi, vẻ mặt hâm mộ lại có chút ghen tỵ, thần tượng của mình mà! Đáng ghét, tại sao mình không phải là số a a a!!
Hai vị đương sự đứng đối mặt với nhau, Lương Tiểu Nhu đen mặt, cũng không biết phải để tay ở đâu.
Ngược lại Mã Lạc Xuyên trông rất bình tĩnh, còn hơi nhoẻn cười.
Đúng là bởi vì giữa mình và đồ ngốc này thật có duyên phận sao?
Sững sờ tại chỗ một lúc sau, Lương Tiểu Nhu bỗng nhiên sợ hãi mà thốt lên một câu: "Cái này, tôi có thể chọn bỏ qua hay không?"
Mọi người đang chờ xem kịch vui tất nhiên không đồng ý, Từ Dung Duyệt đẩy một chai Whiskey qua, giọng điệu nghe có hiền lành đầy quan tâm: "Ề, cô muốn thật sự cũng không phải không được, chỉ cần uống hết chai này là được rồi."
"Hả, không phải nói bỏ qua chỉ cần uống ba ly thôi sao? Sao đến lượt tôi thì lại thay đổi?" Lương Tiểu Nhu trợn tròn mắt, có chút không phục mà nhìn chằm chằm chai Whiskey. Cả chai không có pha gì hết, uống hết không phải sẽ xảy ra tai nạn chết người sao?
Từ Dung Duyệt nén cười trả lời: "Hình phạt đặc biệt như vậy dĩ nhiên phải đổi với cách bỏ qua đặc biệt rồi."
Hiếm khi có thể nhìn thấy một màn trình diễn phấn khích đến như vậy, tất nhiên không thể dễ dàng để cho nó biến mất.
Lương Tiểu Nhu thở dài, ánh mắt lại nhẹ nhàng trở về, dao động xung quanh, chỉ là không chịu bơi tới khuôn mặt đối phương.
Mã Lạc Xuyên ở đối diện nghe thấy đồ ngốc ấy trong giờ phút này lại không muốn thực hiện hình phạt mà tính sử dụng cơ hội bỏ qua, nhất thời xụ mặt xuống, nụ cười lập tức biến mất.
"Cô thật sự muốn bỏ qua?"
Giọng nói thật sự lạnh đến mức có thể đóng băng, Lương Tiểu Nhu nghe thấy âm thanh khác thường, lập tức ngầng lên nhìn qua, phát hiện Mã Lạc Xuyên nhíu chặt chân mày xinh đẹp, gương mặt lạnh lùng, như đọng một màn sương.
Hình như, đã giận rồi.
Lương Tiểu Nhu lại cúi đầu mà buông tiếng thở dài, "Không có."
Nên mở miệng giải thích như thế nào, cô không phải muốn bỏ qua, mà là đang sợ? Sợ nếu tiếp tục hôn như vậy, tình thế sẽ thật sự càng không thể cứu vãn. Lại nên mở miệng thuyết phục như thế nào, thật ra cô rất mong chờ? Tâm trạng nhảy nhót và cảm xúc phức tạp thay đổi xoành xoạch, làm ngay cả bản thân cô cũng bắt đầu không hiểu rõ chính mình.
Thấy Lương Tiểu Nhi chỉ nói "Không có" cũng không nói gì thêm, thái độ hờ hững như vậy thật khiến Mã Lạc Xuyên tức giận. Bởi vì Lương Tiểu Nhu, mà một Mã Lạc Xuyên luôn luôn tự tin cũng không tự tin nỗi nữa rồi.
Có lẽ, đồ ngốc này thật sự không có tâm tư như thế? Nếu đã thật sự là vậy, cô còn cần chi phải gượng ép?
"Nếu cô thật sự muốn bỏ qua, tôi đây có thể......"
Lương Tiểu Nhu nhìn sâu vào trong mắt Mã Lạc Xuyên, khuôn mặt xinh đẹp lạnh xinh đẹp, thái độ kiêu ngạo cũng lạnh lẽo như băng, chỉ là lúc nhìn thấy nét buồn thoáng qua rồi chợt biến mất trong đôi mắt của Mã Lạc Xuyên, Lương Tiểu Nhu đột nhiên cảm thấy trái tim mình quặn thắt đau đớn.
Lương Tiểu Nhu không phải kẻ ngốc, đối với suy nghĩ khác thường cũng không phải không phát hiện. Tại sao cảm xúc lại thay đổi nhiều như vậy, tại sao lại dễ dàng đa sầu đa cảm? Tại sao lại muốn không để Ngạn Bác hôn? Tại sao mỗi lần đối mặt với tử thần ở trong đầu toàn bộ đều là gương mặt của cô ấy? Tại sao lại luôn nhớ đến cô ấy? Tại sao thấy cô ấy cười thì mình cũng vui vẻ, mà khi thấy cô ấy buồn thì mình lại đau lòng?
Từ lúc nào, mà tình cảm trong lòng mỗi ngày như bắt đầu nghiêng về phía người con gái kiêu ngạo này? Hay là nói, lòng của cô từ trước đến nay vốn dĩ không ở yên, mà giờ đây, mới tìm được về nơi trú ngụ?
Bình thường mỗi lần nghĩ đến chỗ then chốt, Lương Tiểu Nhu sẽ không để bản thân tiếp tục, đồng thời tự nói bản thân rằng cô có bạn trai. Không phải cô thật sự không biết, cô chỉ là đang trốn tránh mà thôi. Nhưng hôm nay cô không muốn trốn tránh, cô muốn can đảm đối mặt với tình cảm chân thật nhất của chính mình.
Đúng vậy, mình thích Mã Lạc Xuyên.
Cũng không thể nói rõ từ khi nào, từ từ mà vị trí của cô ấy ở trong tim mình càng ngày càng quan trọng, càng lúc càng bắt đầu chú ý đến cô ấy, cho đến bây giờ, đã hoàn toàn chiếm trọn con tim mình.
Ha ha, vẫn luôn không nghĩ rằng thì ra mình sẽ thích cô ấy. Nhưng mà lại không biết làm sao, mỗi một động thái của cô ấy đã sớm ảnh hưởng đến tâm tư tình cảm của cô, khiến cho cô sẵn sàng tình nguyện si mê cô ấy.
Cô không phải là một người cổ hủ, đối với việc người cô thích có cùng giới tính với cô, cô cũng chỉ có một chút ngạc nhiên rồi thôi. Cô thấy rối rắm chính là tại sao bản thân lại thích Mã Lạc Xuyên? Rỏ ràng ghét nhất là kiểu lạnh lùng vậy mà, Ngạn Bác ở một khía cạnh nào đó mà nói, cũng rất giống với Mã Lạc Xuyên, rất trầm tĩnh, rất kiên định lại cũng rất cơ trí, đều thích trưng ra bộ mặt quan tài, nhưng chỉ là cô không thích Ngạn Bác thích cô? Có lẽ Mã Lạc Xuyên càng tự cao tự đại, càng đáng ghét hơn một chút, thường xuyên chọc cô tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, thì lại dằn xuống không được rung động.
Cô đã không còn muốn kiềm chế tình cảm của mình, rõ ràng rất để ý cô ấy, nhưng khuôn mặt lại luôn giả bộ vờ vĩnh như không muốn thừa nhận cảm giác với cô ấy. Giờ đây, trong cô tràn đầy tất cả đều là sự dịu dàng và tình yêu dành cho cô ấy, đang gào thét dâng trào, muốn tìm một con đường đột phá để đổ ra ngoài.
Không muốn nghe thấy câu nói ấy, cho nên, cô tiến lên một bước, dán sát vào môi cô ấy, khóa chặt cô ấy bằng một nụ hôn.
Trong khoảnh khắc hôn Mã Lạc Xuyên, Lương Tiểu Nhu cảm giác được cơ thể Mã Lạc Xuyên cứng đờ, đồng thời cũng nghe được rõ ràng nhịp đập của trái tim mình.
Ưm, người cô ấy thật mềm mại, mặc dù lúc nãy cô ấy dựa vào người mình, mình đã cảm nhận được. Nhưng bây giờ thật sự gần sát cô ấy, ôm lấy người cô ấy mới phát hiện cơ thể cô ấy mềm mại như một đóa hoa nở rộ. Nhưng cơ thể này có đôi khi lại bộc phát được sức mạnh to lớn, thậm chí có thể bảo vệ cho một người chưa bao giờ là kẻ yếu như mình... Còn có mùi thơm xông vào mũi, là một mùi rất dễ chịu.
Đối với chuyện hôn môi này, Lương Tiểu Nhu không nghĩ mình chỉ là dạng 'cưỡi ngựa xem hoa", hoặc ít nhất thì cũng thành thạo, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng có nụ hôn của ai có thể làm cho tim cô đập nhanh đến như vậy, tim đập giống như nổi trống, rồi lại mỉm cười tràn đầy vui sướng.
Trong một giây phút ngắn ngủi, trước mắt Lương Tiểu Nhu, hoa nở rộ một khoảnh, rực rỡ vô cùng.
Cánh môi dán sát vào nhau, cả hai người đều rung động, nhiệt tức thì lan khắp cả cơ thể. Nhẹ nhàng mà trăn trở trên môi đối phương, có lẽ nguyên nhân là do chính mình chủ động, một người luôn luôn ở thế mạnh như Mã Lạc Xuyên giờ đây lại có vẻ như có chút ngây ngô, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào. Lương Tiểu Nhu quyên luyến mà vươn tay giữ người Mã Lạc Xuyên lại, đầu lưỡi đi vào lướt vòng quanh, sau khi được sự cho phép chủ nhân, liền nhẹ nhàng trượt qua nứu răng của cô ấy, cuồng nhiệt mời đầu lưỡi mềm mại của cô ấy khiêu vũ.
Ưm, lưỡi của cô ấy thật mềm, trên người thơm quá, muốn... rất muốn, cứ như vậy, cả đời này...
Dần dần tiếng hò hét của mọi người xung quanh đều bị ném ra sau đầu, Lương Tiểu Nhu nhắm mắt lại, quên rằng đây chỉ là một hình phạt của trò chơi, lại vô cùng chắm chú hòa quyện, làm cho cô đặc biệt có cảm giác ở trong sự khắng khít triền miên.
Trong thoáng chốc, cô và cô ấy như là người yêu của nhau, cơ thể kề sát nhau như dính lại thành một người không thể tách rời, tình cảm sâu sắc.
"Năm, bốn, ba, hai, một."
Theo tiếng hò hét, Lương Tiểu Nhu còn không kịp có phản ứng, đã bị đẩy mạnh đi. Cô mở mắt ra, trên mặt hiện lên mấy phần xấu hổ và mấy phần mắc cỡ. Gương mặt Mã Lạc Xuyên cũng ửng đỏ, không phải bởi vì say rượu, mà là vì nguyên nhân khác. Nhưng vẫn lạnh lùng đanh mặt lại, dùng ánh mắt không rõ có ý gì nhìn cô rồi sau đó xoay người bỏ đi.
Vì thế, Lương Tiểu Nhu giật mình đứng yên tại chỗ, mất mát trong lòng không thể diễn tả được.
Cô ấy có phải... cũng có tâm tư giống như mình, cũng thích mình?
Hết Chương
Dù gì cũng hun kiểu Pháp rồi, thôi yêu đại dùm em đi hai chế =,=