Dream cách nhà Lương Tiểu Nhu cũng không xa, cho nên Lương Tiểu Nhu và Cao Ngạn Bác quyết định tản bộ về nhà.
Vị Thanh tra cao lớn vẫn luôn rất lý trí, không hề để tâm tới những hành động thân mật giữa người yêu với nhau nên cũng không có nắm tay của Tiểu Nhu, hai người vẫn duy trì khoảng cách gần gũi, đi thật chậm rãi.
Đi được một lýc, Cao Ngạn Bác đột nhiên mở miệng phá vỡ sự im lặng từ nãy giờ. "Chuyện vừa rồi, đừng để trong lòng. Thật ra, buổi sáng hôm nay A Sâm đã nhờ anh giúp cậu ấy lấy nhẫn."
Lương Tiểu Nhu lắc đầu, biết anh đang nói đến chuyện cô cho rằng anh cầu hôn cô, rồi lại không biết phải nói gì.
Cô thật sự không có để tâm, không phải sao? Thậm chí, còn muốn cám ơn sự xuất hiện của A Sâm.
Con đường nhỏ được bao phủ bởi ánh sáng rực rỡ màu bạc, làn da trắng nõn của Tiểu Nhu dường như lại càng mềm mại hơn, đôi mắt đen láy rạng rỡ chói mắt, đôi môi có thói quen bặm lại, trên mặt lại không biểu lộ chút cảm xúc gì, dáng vẻ lại như đang đăm chiêu suy nghĩ, vô tình lại toát lên một vẻ đẹp lay động lòng người. Cao Ngạn Bác vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn cô, trong lòng đột nhiên bị rung động, bất thình lình dừng lại, không chút do dự nghiêng người cúi xuống.
Lương Tiểu Nhu giật mình, theo bản năng đẩy ra.
Cao Ngạn Bác bất ngờ không có cảnh giác, bị Lương Tiểu Nhu mạnh mẽ đẩy ra, lui lại mấy bước. Anh mở to hai mắt khó hiểu nhìn cô, có chút xấu hổ.
Lương Tiểu Nhu có phản ứng lại, cúi đầu, nhìn xuống, cũng có chút không hiểu được phản ứng của bản thân.
Thật rõ ràng, vừa rồi Ngạn Bác là muốn hôn cô. Mà chuyện này đối với những người yêu nhau như hai người mà nói, không phải là điều quá đỗi bình thường sao, nhưng tại sao, nhìn thấy anh cúi xuống, thậm chí cũng không hề suy nghĩ thì đã đẩy anh ra? Không muốn để anh chạm vào mình sao? Không muốn để anh hôn mình sao? Hay là...
"Xin lỗi." Một lúc sau, giọng nói nhỏ nhẹ của cô vang lên. "Mấy nay luôn điều tra vụ án, nên thần kinh có chút căng thẳng..."
"Em không cần giải thích." Cao Ngạn Bác cười khổ, "Lúc nãy là do anh quá xúc động." Đè xuống sự không vui trong lòng, anh lảng sang chuyện khác, "Chờ vụ án của Vương Chính Hồng giải quyết xong, anh sẽ chuẩn bị đi Anh."
Lương Tiểu Nhu gật đầu, "Ừ, em biết."
Cao Ngạn Bác sâu sắc nhìn cô, khó khăn mở miệng: "Nếu em không hy vọng anh đi, anh có thể không đi."
Lương Tiểu Nhu nghe vậy ngẩng đầu, "Hả? Tại sao lại không đi? Môn học kỹ thuật phân biệt dấu âm thanh anh chọn có hỗ trợ rất lớn đối với công việc của anh. Cơ hội tốt như vậy, tất nhiên em hi vọng anh đi."
"Ừ." Nhìn biểu hiện bình tĩnh không một tí gợn sóng của cô, trong lòng dường như ẩn chứa một sự thất vọng mà ngay cả bản thân cũng không thể lý giải, Cao Ngạn Bác cố gắng nói bằng giọng điệu bình thản vô thường của mình.
"Em về đến nhà rồi, em lên, mai gặp." Lương Tiểu Nhu vẫy tay, cũng không quay lại nhìn anh, lập tức rời đi.
Cô không ngoái đầu lại, không có lấy một chút quyến luyến, thật tự nhiên đi lên lầu.
Đôi mắt của Cao Ngạn Bác tối sầm lại.
Tui là dòng ngăn cách ~sếp Cao buồn bực~
Bên trong hành lang Đội NP.
Mã Lạc Xuyên vừa xem tài liệu ở trên tay vừa nghe Phương Phi báo cáo.
"Con người bây giờ thật sự là không có nhân tính. Buôn ma túy đã là không có lương tâm rồi, vì muốn kiếm tiền, còn trộn thêm một lượng tạp chất lớn trong viên thuốc nữa. Nào là phấn rơm, màu vẽ đã đành, còn có thuốc tẩy, thậm chí là thuốc diệt chuột!" Trên khuôn mặt trẻ trung của Phương Phi hiện lên vẻ bất mãn. "Madam, cô nghĩ coi, đám thanh niên đó nuốt một viên thuốc có nhiều tạp chất như vậy, không chết thì cũng sẽ hại sức khỏe. Nghe Tổ Chống ma túy nói, gần đây có rất nhiều thanh niên đã đã xảy ra chuyện không may như vậy, nhất là ở Đông Tân Giới."
"Đông Tân Giới?" Chân mày Mã Lạc Xuyên nhíu lại. "Tức là bao gồm Sa Điền, Tây Cống và Đại Phú?"
"Phải, có chuyện gì?"
"Bar Tinh Tinh nằm ở Đại Phú mà." Mã Lạc Xuyên vỗ nhẹ bả vai Phương Phi, "Cô đi đến Tổ Chống ma túy lấy hồ sơ về đây."
"Được, không thành vấn đề." Bạn nhỏ Phương Phi tiếp nhận mệnh lệnh cuối cùng của thần tượng thì lập tức phóng đi như điên.
Một buổi chiều, Mã Lạc Xuyên ngồi ở trong văn phòng của mình cũng không có đi ra ngoài, ăn trưa cũng là nhờ Phương Phi mua Hamburger đem lên. Cô pha một tách cà phê, toàn bộ chú ý đều dồn vào sấp hồ sơ rối ren của MBA, Tổ Trọng án và Tổ Chống ma túy, tập trung tinh thần phân tích các loại khả năng.
Đột nhiên, tinh thần của Mã Lạc Xuyên chấn động, tầm mắt ngừng ở hồ sơ đang cầm trên tay.
Bên trong bar Tinh Tinh.
Bartender ngổi trên ghé, vẻ mặt miễn cưỡng ngồi trước mặt cảnh sát, lặp đi lặp lại mấy lời gần như mấy ngày nay ngày nào cũng nói: "Hai vị Madam, tôi đã nói với Tổ Trọng án nhiều lần lắm rồi, đúng là A Thành (Trần Tử Thành) có nói với mọi người là Vương Chính Hồng bán thuốc lắc ở đây, nhưng tôi không có xài, thật tình không liên quan đến tôi!"
Ánh mắt của Mã Lạc Xuyên thản nhiên, lại vô cùng sắc bén. "Một tuần trước, có phải có một sinh viên đại học đã xảy ra chuyện ở đây hay không? Có phải cậu ta đã mua thuốc lắc của Vương Chính Hồng hay không?"
Bartender nhớ lại, nói: "Tối đó có một đám thanh niên đến uống rượu, hình như là ăn mừng tốt nghiệp đại học. Tôi nhìn thấy bọn họ có mua thuốc lắc của Vương Chính Hồng, còn nói mỗi người đều phải thử một chút kích thích. Trong đó có một thanh niên hiền lành hơn, lúc đầu cậu ta từ chối không dùng, nhưng sau đó bị người ta nói móc vài câu, vẫn là cố uống hết viên thuốc lắc đó, sau đó bọn họ còn mau lên cơn hơn nữa."
"Sau đó thì sao?" Phương Phi gặn hỏi.
"Sau đó cả đám lên cơn trở nên điên điên khùng khùng." Bartender đưa tay làm ra vẻ thấy nhưng không làm được gì. "Có điều cũng lạ lắm, bình thường tôi cũng thấy người ta phê thuốc, nhưng mấy người này đặc biệt lên cơn nhanh hơn, còn điên hơn người ta nữa, giống như không thể khống chế được bản thân, hơn nữa còn quậy phá ở đây, quấy rầy những vị khách khác, chúng tôi đành phải đuổi bọn họ đi. Trong số bọn họ có người bỏ quên điện thoại, tôi liền đuổi theo bọn họ để đưa, cả đám thanh niên đều đã mơ mơ màng màng, nhất là cậu thanh niên hiền lành đó. Cậu ta thất tha thất thiểu chạy ra đường cái, đúng lúc đó có một chiếc xe chạy tới, tôi muốn kêu cậu ta lại, nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Cậu ta đã bị xe tông chết." Nói xong câu cuối này, thật sự cảm thấy rất tiếc.
Mã Lạc Xuyên cau mày, như có điều suy nghĩ.
Đi ra khỏi bar Tinh Tinh, một trận gió thổi đến, Phương Phi chỉnh lại quần áo. "Chơi thuốc lắc hại chết nhiều người, không biết vụ này có liên quan đến vụ án của Vương Chính Hồng hay không?"
"Tôi cảm thấy chuyện này không chỉ liên quan đến vụ án của Vương Chính Hồng, tôi còn muốn kiểm chứng một số việc." Mã Lạc Xuyên dừng bước, nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi đốt vàng mã ở phía trước con đường."
"Đã muộn thế này, ai lại còn đốt vàng mã ở đây?" Phương Phi cảm thấy kỳ lạ.
Người đàn ông này nghiêng người sang bên phải đối mặt với họ, là một gương mặt rất bình thường. Mặc dù chỉ mới gặp qua có một lần, nhưng lúc đó cảm thấy có gì không ổn nơi người đàn ông này, cô đã ghi nhớ anh ta. Mã Lạc Xuyên nhìn thật kỹ, đột nhiên hiểu ra cái gì đó. "Anh ta chính là chú hề bị thương ở sân tập trận." Giọng cô lạnh tanh.
"Anh ta đến để tế Trần Tử Thành hay là tế Vương Chính Hồng?" Phương Phi vuốt sau ót thắc mắc hỏi.
"Cả hai đều không phải." Khóe miệng Mã Lạc Xuyên nhếch lên, giọng điệu nhàn nhã, từ từ nói: "Tôi nghĩ, cái tôi muốn kiểm chứng đã có câu trả lời rồi."
Hết Chương
Lại hết yêu đương quay về tra án =))