Trương Tử Mộng lạnh lùng nhìn hai người kia giả vờ giả vịt, trong lòng rõ ràng chính là không quen, còn muốn làm bộ thiên thiên tướng tích, nhưng nàng là "quan ngoại giao" của Vu thị, làm sao không biết đây chỉ là giao tế, nàng như vậy chính là bởi vì bị hỉ nộ trong lòng ảnh hưởng thôi.
Chờ hai người kia "gặp lại hận vãn" xong, Trương Tử Mộng mới lạnh lùng nói với Đan Lam Phong:"Đan quản lí, nếu không có gì khác, phiền anh về cho, tôi có chút chuyện cần nói với Tô quản lí."
Đan Lam Phong không có biểu tình gì, trong lòng thở dài, lại thêm một lần thất bại, hắn thật sự thích Trương Tử Mộng, tuy rằng Trương Tử Mộng luôn tỏ thái độ lãnh đạm với hắn, nhưng hắn cảm thấy ngẫu nhiên đùa giỡn Trương Tử Mộng cũng vui lắm. Hắn vẫn không hiểu vì sao Trương Tử Mộng không thích hắn, trong lòng có một chút mất mát, nhưng vẫn rất phong độ gật đầu, đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Tô Lâm gặp Trương Tử Mộng đối Đan Lam Phong tỏ rõ thái độ, chỉ biết nàng không thích người kia, nhưng cô không hiểu, người Trương Tử Hề tín nhiệm và trọng dụng, vì sao Trương Tử Mộng lại không thích, chẳng lẽ là bởi vì đố kỵ? Cẩn thận ngẫm lại tựa hồ có khả năng đó, bởi vì Trương Tử Mộng dùng bao nhiêu thời gian mới được Trương Tử Hề tín nhiệm, hơn nữa còn là muội muội Trương Tử Hề, tự dưng có một người không biết từ đâu đến, đột nhiên mạc danh kỳ diệu xông ra.
Đan Lam Phong đi rồi, Trương Tử Mộng lại trầm mặc xuống, tuy rằng nàng nói là có chuyện cần bàn với Tô Lâm, nhưng đó cũng chỉ là lấy cớ mà thôi, nàng không biết mình còn có cái gì cùng Tô Lâm đàm, những gì nàng muốn nói tối qua đã nói hết rồi, kế tiếp chỉ là chờ Tô Lâm nghĩ thông suốt, cấp nàng một chút thời gian bình tĩnh. Mà Tô Lâm lại không có đi theo dự đoán, không quá mấy tiếng, lại đến đây cấp mình ngột ngạt.
Nghĩ đến đây, Trương Tử Mộng vốn không muốn nói chuyện lại đột nhiên nhớ tới, mình có một số việc phải cùng Tô Lâm thanh minh một chút, ít nhất trước khi mình hoàn toàn quên sự kiện kia, nàng hy vọng Tô Lâm có thể tuân thủ một thứ gì đó. Vì thế nàng liền nhìn về phía Tô Lâm, ánh mắt thế nhưng có chút lợi hại.
Tô Lâm nguyên bản liền im lặng chờ đợi Trương Tử Mộng nói chuyện, lúc này bị Trương Tử Mộng trừng, kinh ngạc một chút, sau đó chợt nghe gặp Trương Tử Mộng hỏi:"Tô tỷ, rốt cuộc là cái tay nào...... Cái tay nào đã chạm qua tôi?"
Vấn đề này rất ngượng ngùng, Trương Tử Mộng không thể hỏi thẳng, đành phải tránh nặng tìm nhẹ, nàng hy vọng Tô Lâm có thể lĩnh hội, bằng không nếu phải cẩn thận giải thích một phen, liền càng thêm xấu hổ.
Cái tay nào chạm qua? Vấn đề này có điểm mạc danh kỳ diệu, Tô Lâm cùng Trương Tử Mộng quen biết nhiều năm như vậy, ở chung giống như tỷ muội lại giống như bằng hữu, cô bình thường đều cùng Trương Tử Mộng thân mật, tự nhiên là không chỉ có một bàn tay chạm qua Trương Tử Mộng, nhưng hiện tại là thời kì phi thường mẫn cảm, nếu Tô Lâm còn không rõ Trương Tử Mộng muốn hỏi cái gì, cô chính là ngu ngốc %.
Tô Lâm không biết mục đích Trương Tử Mộng hỏi cái này là gì, có phải lại là một lần nữa khởi binh vấn tội, cô cũng không dám giấu giếm, thành thành thật thật giơ lên tay phải, hồi đáp:"Tay phải, chính nó."
Thời điểm phát sinh sự kiện kia, Tô Lâm cũng là vựng vựng hồ hồ, một chút đều nhớ không rõ tình cảnh lúc đó, nhưng tay phải có một ngón dính máu, khiến cô khắc sâu ấn tượng, khắc sâu đến mức cả đời đều không thể quên đi.
Quả nhiên! Trương Tử Mộng trong lòng nổi điên, quả nhiên là cái tay vừa mới cùng Đan Lam Phong nắm cùng một chỗ, điều này làm cho nàng không tiếp thụ được, bởi vì cái tay kia từng chạm qua nơi tư mật nhất của nàng, còn tiến vào thân thể nàng, điều này làm cho Trương Tử Mộng đột nhiên có điểm ghê tởm, cảm giác ghê tởm hệt như quần lót của nàng bị một tên nam nhân dâm loạn trộm đi vậy.
"Vậy chị còn dùng nó để bắt tay với Đan Lam Phong!?" Trương Tử Mộng chất vấn Tô Lâm.
Cái này...... Chất vấn như vậy làm cho Tô Lâm đờ ra, không biết trả lời thế nào, bắt tay phải thìphải dùng tay phải a, đây là một lễ nghi tỏ vẻ lễ phép và tôn trọng, tay phải của cô ai nấy cũng khen là hoàn hảo vô khuyết, cô không có khả năng dùng tay trái đi nắm, trừ phi cô không sợ người khác nghĩ mình không tôn trọng đối phương, hoặc là cho rằng Tô Lâm cô một chút quy củ đều không hiểu. Tô Lâm có kinh nghiệm ở chung với Trương Tử Hề, vì sao Trương Tử Mộng chất vấn mình, nguyên nhân cô có thể sáng tỏ, trong lòng cảm thán Trương Tử Mộng quả nhiên không hổ là muội muội Trương Tử Hề, tương tự vờ lờ, đồng thời áy náy trong lòng cũng càng thêm thâm, rốt cuộc mình đã làm chuyện vô liêm sỉ gì, thế nhưng dám vấy bẩn nữ nhân giống như Trương Tử Hề kia.
Tô Lâm đã sớm nghĩ đến cái giá phải trả, cũng quyết định xin nàng tha lỗi, tuy rằng Trương Tử Mộng yêu cầu rất vô lý, cô là CFO của Tô thị thì rất khó làm được, nhưng cô vẫn nhìn thẳng vào Trương Tử Mộng,sắt son cam đoan:"Mộng Mộng, lần sau tôi sẽ không dùng cái tay này đi bắt tay người khác."
Trương Tử Mộng thật sâu nhìn Tô Lâm, nàng cùng cô quen biết nhiều năm, nàng rất hiểu Tô Lâm, Tô Lâm là người hết lòng tuân thủ lời hứa, chỉ cần nàng nói, thì cô sẽ cố gắng làm được. Tô Lâm đáp ứng nhanh như vậy,khiến Trương Tử Mộng bình tĩnh một chút, cũng hiểu được mình hơi quá phận, yêu cầu như vậy ngay cả mình đều không làm được, nhưng trong lòng nàng lại mâu thuẫn hy vọng Tô Lâm có thể tuân thủ lời hứa vô lý này, ít nhất...... Khi nàng đã quên sự kiện kia, lần sau nhìn đến Tô Lâm dùng cái tay kia tiếp xúc người khác thì sẽ không cảm thấy ghê tởm nữa.
Tiếp theo hai người trầm mặc một hồi, Trương Tử Mộng đã ý thức được mình có cảm giác, tự nhiên cũng sẽ không khống chế được càng thêm xâm nhập suy tư, nghĩ đến Tô Lâm khiến cho nàng không thể tiếp nhận sinh hoạt cá nhân của cô, nghĩ đến Tô Lâm dùng cái tay kia đi vuốt ve thân thể đàn ông, nàng càng cảm thấy ghê tởm hơn. Vì thế sự cảm thông vừa mới sinh ra lại biến mất, ánh mắt càng thêm lợi hại, cảnh cáo:"Còn có...... Cuối cùng đừng để cho tôi biết, chị lại cùng dã nam nhân nào đó...... Tôi...... Tôi thật sự sẽ giết chị!"
Tức giận cùng xấu hổ làm cho Trương Tử Mộng khẩu không trạch ngôn, lời nói tựa như một cây thứ đâm xuyên trái tim Tô Lâm, cũng làm cho nỗi tự ti vốn có của cô liền hiện ra, càng thêm chân thật. Sex không phải thứ cô hy vọng, không phải thứ cô muốn, cô cũng từng nghĩ tới việc cai, nhưng vẫn không thể khống chế được bản thân......
Tô Lâm thầm nói với bản thân, cũng tốt, liền mượn cơ hội này cai nghiện đi, vì mình, cũng vì Trương Tử Mộng, cô lại đối Trương Tử Mộng kiên quyết hứa hẹn:"Mộng Mộng, em yên tâm, tôi sẽ không."
Trương Tử Mộng không tin, nghi hoặc đánh giá Tô Lâm, chuyện bắt tay nàng còn có thể tin tưởng, nhưng chuyện này, nàng thật sự không tin Tô Lâm, bởi vì Trương Tử Mộng cùng Trương Tử Hề cũng không phải là lần đầu tiên khuyên Tô Lâm, ngay cả Trương Tử Hề đều không thể làm cho Tô Lâm thay đổi, Trương Tử Mộng không có một chút tin tưởng Tô Lâm sẽ vì mình yêu cầu mà thay đổi.
Đả thương người nhất là khi mình thiệt tình hứa hẹn nhưng đối phương lại tuyệt không tin tưởng. Ánh mắt hoài nghi của Trương Tử Mộng làm tâm Tô Lâm bị tổn thương, Tô Lâm tự hiểu là rất đau xót, cô lại một lần nữa đối Trương Tử Mộng cam đoan, nhưng lại mang theo điểm cầu xin, tựa hồ là cầu xin Trương Tử Mộng có thể cho mình một chút tín nhiệm: "Mộng Mộng, tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ làm được."
Thái độ của Tô Lâm khiến Trương Tử Mộng cảm thấy, nếu còn tiếp tục truy cứu thì thật sự không có ý tứ, về phần Tô Lâm có thể thật sự làm được hay không, mặc kệ chị ta là nói thật hay là lừa mình, chỉ cần đừng quá tự tin là tốt rồi. Vì thế Trương Tử Mộng không nhắc tới nữa, trực tiếp chuyển đề tài:"Tô tỷ lại đây tìm chị tôi sao?"
Tô Lâm lúc này mới nhớ tới mục đích chân chính, Trương Tử Mộng tối hôm qua không phải muốn cô học tập Trương Tử Hề sao? Cô suy nghĩ cả đêm, nghĩ đến cách Trương Tử Hề chiếu cố Chu Tư Y, mình cũng nên chiếu cố Trương Tử Mộng giống như vậy. Cho nên bây giờ cô mới mang theo cơm trưa xuất hiện ở trong này, Tô Lâm dẫn theo hạp cơm, vừa đến gần bàn công tác của Trương Tử Mộng vừa nói:"À, không phải, tôi là tới tìm em, Mộng Mộng."
Trương Tử Mộng cau mày nhìn Tô Lâm, nàng có thể đoán được Tô Lâm là tới tìm mình, lại không biết chị ta tìm mình cụ thể là vì cái gì. Nàng thấy Tô Lâm lấy ra một hạp cơm từ trong túi, cái hạp có năm tầng, Tô Lâm lấy ra rồi giới thiệu, đây là sâm đương quy, đây là đầu cá hầm táo đỏ, đây là ích mẫu nấu vây cá, đây là gà ác tiềm thuốc bắc. Bốn món canh, cộng thêm cơm, Trương Tử Mộng nhìn nhìn liền đầu đầy hắc tuyến, tất cả thực vật đều có công hiệu bổ máu.
"Tô tỷ, chị đây là?" Trương Tử Mộng cau mày hỏi, trong lòng hy vọng đáp án của Tô Lâm đừng giống như điều mình suy nghĩ. Nhưng quả nhiên là làm cho nàng thất vọng rồi, chỉ nghe thấy Tô Lâm đáp:"À, đây là cơm trưa tôi mang đến cho em, tất cả đều là......"
Trương Tử Mộng đột nhiên không muốn nghe Tô Lâm nói tiếp, nói thêm gì đi nữa thì chỉ khiến nàng càng xấu hổ thôi, vì thế nàng ngắt lời, nói:"Tô tỷ, chị tôi có kêu Miracle đưa cơm cho tôi."
Tô Lâm sửng sốt, tiếp tục nói:"Mộng Mộng, em vẫn là ăn cái này thì tốt hơn, em hiện tại...... Cái này tốt cho em."
Tô Lâm khẳng định, tối hôm qua cô suy nghĩ cả đêm, sau đó sáng sớm tìm một đầu bếp nổi danh, cẩn thận hỏi qua, rồi nhờ vị kia nấu giùm.
Trương Tử Mộng không nói gì, chỉ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:"Tô tỷ...... Kỳ thật chị không cần như vậy, chuyện đó cũng không phải toàn bộ đều là trách nhiệm của chị, chúng ta đều có sai. Kỳ thật...... Chúng ta chỉ là cần thời gian quên đi chuyện này mà thôi, sau đó chúng ta còn có thể giống như trước đây."
Tô Lâm ngừng động tác trong tay, lẳng lặng nhìn Trương Tử Mộng, kỳ thật cô cũng không tin những lời vừa rồi Trương Tử Mộng nói, ý tưởng của cô đã đi vào ngõ cụt, cô cho rằng những lời Trương Tử Mộng nói tối hôm qua khi tức giận mới là ước nguyện chân chính của Trương Tử Mộng, khi một người tức giận, lời nói ra mới là lời mà tiềm thức muốn nói, không phải sao? Cô cho rằng Trương Tử Mộng chính là bởi vì thông cảm cho mình, nhân nhượng mình nên mới nói như vậy, đây không phải kết quả cô muốn, hoạ là do Tô Lâm cô gây ra, cô sẽ thừa nhận hậu quả.
Nhưng là Tô Lâm cũng không tưởng chỉ ra, cô suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng nói:"Mộng Mộng, em cứ coi đây là một chút tâm ý của tôi đi,có được không?"
Cô đã nói như vậy, Trương Tử Mộng còn có thể nói cái gì, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhìn thoáng qua phần cơm Miracle mang đến cho nàng, cầm lấy hạp cơm Tô Lâm chuẩn bị "tỉ mỉ".
Văn phòng của Trương Tử Hề cách âm khá tốt, cô cùng Chu Tư Y nị ở bên trong, một chút cũng không biết bên ngoài phát sinh hết thảy, bọn họ đang cùng nhau ăn cơm trưa.
Ăn đến một nửa, di động của Trương Tử Hề đột nhiên vang lên, cô nghi hoặc chần chờ một chút, xuất ra nhìn, sau đó biểu tình đột nhiên trở nên nghiêm túc, tránh đi Chu Tư Y rồi bắt máy, Chu Tư Y chỉ nghe thấy Trương Tử Hề nói:
"Alô...... Đúng, là tôi."
"Ừ, tôi đã biết."
"Không, vẫn là...... Tôi tự mình đi qua đi."
"Tôi ngày mai sẽ đi qua."
"Tốt, đến lúc đó tái kiến."
Treo điện thoại, Trương Tử Hề diện vô biểu tình, cái gì cũng chưa nói, chỉ tiếp tục ăn cơm. Chu Tư Y cũng không hỏi, nhất thời không khí im lặng xuống, hình ảnh hữu thuyết hữu tiếu biến mất.
Mãi cho đến khi ăn cơm xong, Trương Tử Hề vừa cầm khăn tay vì Chu Tư Y chà lau khóe miệng, vừa nói:"Y nhi, tôi có việc phải rời khỏi đây hai ngày, em có cái gì không hiểu thì hỏi Tử Mộng nha, em ấy biết sẽ không so với tôi thiếu bao nhiêu."
Chu Tư Y cũng không tưởng bị Trương Tử Hề chiếu cố như tiểu hài tử hoặc là phế nhân, ngay cả ăn cơm sát miệng đều phải thay nàng làm, nàng phản đối vài lần cũng chưa thu được hiệu quả, hơn nữa nàng cũng đã thích ứng sự bá đạo của Trương Tử Hề rồi, cho nên rất tự nhiên hưởng thụ Trương Tử Hề cẩn thận chiếu cố, nàng vốn nghĩ đến Trương Tử Hề nói xong câu đó, sẽ cùng nàng thuyết minh là đi đâu, vì chuyện gì, đợi chờ lại thủy chung không đợi đến câu dưới của Trương Tử Hề, vì thế nàng cũng không có tiếp tục hỏi nữa, chỉ cúi đầu xuống, miệng chu lên.