Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng

chương 93: đối lập

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Miracle là quản gia rất xứng chức, trong nhà Trương Tử Hề cho tới bây giờ cũng không thiếu nguyên liệu nấu nướng, hơn nữa đều là mới mẻ sạch sẽ. Chu Tư Y không thích cầu kỳ, nấu cơm rất tốn thời gian, nàng không sợ phiền toái, nhưng lại sợ Trương Tử Mộng đói bụng. Nàng chỉ nấu mì trứng đơn giản.

Chu Tư Y không biết khẩu vị của Trương Tử Mộng, nhưng đối với khẩu vị của Trương Tử Hề nàng nhất thanh nhị sở, cho nên khi nấu liền theo bản năng dựa vào khẩu vị của Trương Tử Hề. Trương Tử Hề khẩu vị nhẹ, thích chay không thích mặn, phối liệu trong canh cũng chỉ là rau xanh mà thôi, nhưng vì canh quá nhạt, nàng phải dùng thêm bột nêm. Bột nêm vốn có vị ngọt của thịt,nấu cho canh ra vị thịt không cần nhiều thời gian.

Mì trứng đối với Chu Tư Y là mỹ thực, nhưng đối với Trương Tử Hề thì căn bản chả là gì cả, bình thường Trương Tử Hề và Chu Tư Y đều là ăn cao lương mỹ vị. Nếu như là ngày thường, Chu Tư Y có lẽ sẽ không chừa phần cho ai kia, nhưng đây là nấu cho Trương Tử Mộng ăn, không cần phải nói, nàng khẳng định cũng sẽ nấu luôn phần của Trương Tử Hề.

Thời điểm Chu Tư Y dùng khay bưng hai bát mì ra, Trương Tử Hề và Trương Tử Mộng ngửi thấy hương vị kia liền nhịn không được ngón trỏ đại động, Trương Tử Mộng là vì đói bụng cả ngày, mà Trương Tử Hề là vì đó là món Chu Tư Y nấu, cho nên yêu ai yêu cả đường đi, thèm chảy dãi.

Chu Tư Y phóng hai bát mì tới trước mặt hai người, cũng kèm theo hai đôi đũa, Trương Tử Mộng thật sự là đói muốn rã ruột, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng trải qua đói khát như vậy, cho nên cảm thụ cũng đặc biệt mãnh liệt, hướng Chu Tư Y nói tạ, liền cầm đũa "chiến đấu".

Trương Tử Hề nhìn bát mì mỉm cười, cô chỉ biết Chu Tư Y sẽ không quên phần của cô, tâm không khỏi dịu xuống, nhưng cô phát hiện chỉ có hai bát, Chu Tư Y không có, nghĩ Chu Tư Y khẳng định là đã quên nấu phần của mình rồi, thầm mắng nàng ngu ngốc, nhưng là trong lòng lại mềm nhũn.

Cô xem bát mì hơi lớn, nói với Chu Tư Y:"Y nhi, đi lấy thêm một đôi đũa, nhiều như vậy tôi ăn không hết, chúng ta ăn chung đi ~~"

Bởi vì trong lòng mềm nhũn, Trương Tử Hề lại kìm lòng không đậu phát ra thanh âm lạc lạc đặc hữu, Trương Tử Hề khá tự nhiên, nhưng Chu Tư Y lại trở nên xấu hổ, nhìn Trương Tử Mộng.Trương Tử Mộng còn đang ăn ngon lành, bị giọng nói "vàng ngọc" của Trương Tử Hề hù doạ, hiệu quả quả thật như trời hạn kinh lôi, thiếu chút nữa đem mì trong miệng đều phun ra ngoài. Thanh âm như vậy, cùng Trương Tử Hề trong cảm nhận của nàng thật sự kém quá xa.

Nhưng bởi vì được nghiêm khắc giáo dục từ nhỏ cùng dưỡng thành thói quen, Trương Tử Mộng cũng không có thất lễ mà phun mì trong miệng ra, cuối cùng nhịn xuống không phun thì lại bị nghẹn, nàng mãnh liệt ho khan.

Chu Tư Y đỏ mặt, xoay người chạy nhanh vào bếp lấy thêm đôi đũa, rời đi chốn thị phi này. Trương Tử Hề một chút cũng chưa ý thức được, ngược lại thật quan tâm rót một ly nước đưa cho Trương Tử Mộng, nói:"Tử Mộng, không cần ăn nhanh như vậy, đối với bao tử sẽ không tốt, ăn từ từ thôi."

Trương Tử Hề lời này khiến Trương Tử Mộng càng ho mạnh hơn, mặt đỏ bừng, nguyên lai tỷ tỷ luôn luôn khôn khéo của nàng cũng có thời điểm ngốc nghếch như vậy.

Chờ Trương Tử Mộng rốt cuộc ngừng ho, lại không biết nói cái gì, nàng đành giả vờ như cái gì cũng chưa phát sinh, cúi đầu tiếp tục ăn. Lúc này Chu Tư Y cũng cầm một đôi đũa đi ra, Trương Tử Hề vỗ vỗ chỗ bên cạnh, kêu Chu Tư Y tọa hạ. Sau khi Chu Tư Y ngồi xuống, nhìn chỉ có một bát mì mới ý thức được, hai người cùng ăn, đều do Trương Tử Hề vừa rồi phát ra âm thanh lạc lạc, hại nàng trong lúc nhất thời không có chú ý tới, Trương Tử Hề chỉ kêu nàng lấy đũa lại không có lấy bát, mà mình cũng không nghĩ nhiều liền làm theo.

Lúc chỉ có hai người thì không sao, nhưng hiện tại còn có Trương Tử Mộng a, quá mắc cỡ rồi. Trương Tử Hề căn bản chính là cố ý, Chu Tư Y đô đô miệng, đứng lên nói:"Em đi lấy bát." Chu Tư Y vừa định đi, lại bị Trương Tử Hề kéo lại, hỏi:"Lấy bát làm gì, ăn chung là được rồi, trước kia cũng không phải đều như vậy sao?"

Chị còn nói! Mặt Chu Tư Y càng đỏ hơn, mất tự nhiên liếc Trương Tử Mộng một cái, thấy chị ấy tựa như cái gì cũng chưa nghe thấy, chỉ có đầu là càng cúi càng thấp, mặt Chu Tư Y càng đỏ hơn nữa, nàng biết Trương Tử Mộng nhất định là nghe thấy, chỉ là giả vờ không biết mà thôi, Trương Tử Hề nói lớn tiếng như vậy, làm sao có khả năng không nghe chứ. Nếu cô đã nói thế, Chu Tư Y cũng không không biết xấu hổ trước mặt ngoại nhân cùng Trương Tử Hề giận dỗi, đành phải ngồi xuống, bĩu môi cầu xin Trương Tử Hề:"Hề, em không đói bụng, chị tự ăn có được hay không?"

Không đói bụng? Trương Tử Hề cau lại chân mày, hôm nay Chu Tư Y và mình đều chỉ ăn có một chút, hơn nữa sức ăn của Chu Tư Y cô tin tưởng không có ai so với cô rõ hơn, cô hoài nghi nhìn Chu Tư Y, phát hiện trên mặt nàng có điểm hồng, rốt cuộc mới biết là nàng thẹn thùng, cô thật không thể lý giải, sao da mặt Chu Tư Y mỏng quá vậy, có cái gì để thẹn thùng đâu, Trương Tử Mộng đã biết mối quan hệ của hai người rồi, cùng nhau ăn chung một bát mà thôi, cũng không phải trước mặt Trương Tử Mộng hôn môi hay làm yêu a.

Bất quá Trương Tử Hề chính là thích bộ dạng Chu Tư Y không được tự nhiên, miệng chu lên đáng yêu chết đi được. Trương Tử Hề thật vô lại uy hiếp nói:"Không được, nhất định phải ăn, hôm nay căn bản em chưa ăn được bao nhiêu...... Tự ăn hoặc là tôi uy em,lựa chọn đi!"

Chu Tư Y bĩu môi oán hận liếc Trương Tử Hề, nếu Trương Tử Mộng không ở đây, nàng nhất định sẽ xoay lỗ tai chị ấy. Nàng đành phải cầm đũa lên, sinh khí nói:"Em ăn!"

Chờ Trương Tử Hề cùng Chu Tư Y nháo xong, Trương Tử Mộng đã ăn gần hết bát mì, chỉ còn lại nước súp, nàng cúi đầu chậm rãi uống, trong lòng nghĩ, nguyên lai tình yêu thật sự có thể thay đổi một người, hương vị kia có phải giống như nước súp này không, ngọt mà không nị?

Trương Tử Mộng uống hết nước, cảm thấy thật thỏa mãn, không biết có phải do mình quá đói không, dù sao nàng cảm thấy mì trứng Chu Tư Y nấu rất ngon, ngẩng đầu lên, nhìn hình ảnh hai người tễ cùng một chỗ, Trương Tử Mộng trong lòng có một cảm giác khác thường, tựa hồ là hâm mộ cùng chờ đợi.

"Tư Y, cám ơn mì của em, thật sự ăn ngon lắm." Trương Tử Mộng lộ ra nụ cười chân thành, nàng cảm thấy mình có điểm thích Chu Tư Y rồi.

Chu Tư Y ngẩng đầu, mặt hơi đỏ lên, nhưng nàng vẫn là cố trang trấn định, mỉm cười đáp:"Mộng tỷ, không cần khách khí, chị thích, em thật cao hứng."

Mộng tỷ? Trương Tử Mộng trước kia không có chú ý tới cách xưng hô này có chút không thích hợp, hiện tại nàng xem Trương Tử Hề lúc nào cũng hạnh phúc, cộng thêm sau khi tiếp nhận quan hệ giữa Chu Tư Y và Trương Tử Hề, liền phát giác xưng hô không đúng. Chu Tư Y là người yêu của Trương Tử Hề, lại kêu nàng là Mộng tỷ, tổng cảm thấy bối phận rối loạn. Nếu xếp theo bối phận, nàng hẳn là tôn xưng Chu Tư Y một tiếng...... Chị dâu? Hay là anh rể? Lại là cái nan đề. Trong lúc nhất thời, Trương Tử Mộng rối rắm lên.

Ngay lúc Trương Tử Mộng còn rối rắm chưa nghĩ ra kết quả, đột nhiên chuông cửa vang lên, Chu Tư Y cùng Trương Tử Mộng đều theo bản năng nghi hoặc nhìn về phía Trương Tử Hề. Trương Tử Hề ngẩng đầu cũng là đồng dạng mang theo nghi hoặc, Trương Tử Hề luôn không chào đón ngoại nhân, cho nên chuông cửa cơ bản chưa từng vang qua. Hiện tại đã trễ thế này, sẽ là ai đâu?

Nhưng mà giây tiếp theo Trương Tử Hề đã đoán ra được là ai, cô do dự một chút, đi tới gần camera, quả nhiên là Tô Lâm, chị ta đang đứng ở cửa, hơn nữa trong tay còn giống như dẫn theo cái gì.

Tô Lâm ăn mặc vẫn là bộ y phục hồi sáng, camera nhà Trương Tử Hề là full HD, cho nên có thể thấy rõ Tô Lâm lo lắng, Trương Tử Hề do dự đứng ở nơi đó, rốt cuộc có nên mở cửa hay không? Chuyện của Trương Tử Mộng và Tô Lâm, cần ngồi xuống nói cho rõ ràng, hiện tại có phải là một thời cơ tốt?

Chuông cửa vẫn vang không ngừng cùng Trương Tử Hề chậm chạp không động khiến cho hai người nghi hoặc, Chu Tư Y và Trương Tử Mộng đồng thời nhìn Trương Tử Hề, Trương Tử Mộng hỏi:"Chị, là ai?"

Trương Tử Hề đưa lưng về phía hai người, nhìn Tô Lâm nhăn mặt trong camera, nghe thấy câu hỏi của Trương Tử Mộng, vẫn là đáp ra:"Tô tỷ."

Nghe được là Tô Lâm, mặt Trương Tử Mộng liền trắng một phần, hành vi của Trương Tử Hề giờ phút này làm cho nàng không thể xác định có phải Trương Tử Hề đã biết sự kiện kia hay không, nàng hôm nay suy nghĩ một ngày, biết rằng sự kiện kia căn bản không thể chỉ đổ thừa cho một mình Tô Lâm, say rượu làm bậy, có thể trách ai? Hơn nữa đêm đó rõ ràng hai người đều say. Nàng nghĩ, mình luôn muốn tìm Tô Lâm tính toán sòng phẳng, nhưng bây giờ nàng thật sự không nghĩ nhìn thấy Tô Lâm, ở đây cũng không phải là địa điểm tốt.

Trương Tử Mộng tưởng một chút, nói với Trương Tử Hề:"Chị, em muốn đi ngủ trước."

Trương Tử Hề xoay người nhìn Trương Tử Mộng, suy nghĩ một chút, gật gật đầu, nói với Chu Tư Y:"Y nhi, em dẫn Tử Mộng lên lầu đi."

Tô Lâm giờ phút này không thấy đến Trương Tử Mộng là tuyệt không hết hy vọng, một lần lại một lần ấn chuông cửa, cũng không sợ làm phiền Trương Tử Hề. Trương Tử Hề nhìn Tô Lâm một hồi lâu, mới thở dài một hơi, cầm lấy microphone nói một câu:"Vào đi."

Một lát sau, Tô Lâm liền đi vào nhà Trương Tử Hề, Trương Tử Hề có điểm kinh ngạc nhìn cô, như thế nào nhanh như vậy, dừng xe cũng cần một chút thời gian đi, đến khi phát hiện Tô Lâm thở hổn hển, mới biết được cô là chạy vào.

Tô Lâm đi vào trong nhà Trương Tử Hề, trong nháy mắt liền nhìn xung quanh, phát hiện không có thân ảnh người kia, mới nhìn Trương Tử Hề hỏi:"Hề, Mộng Mộng đâu?"

Trương Tử Hề không có trả lời, ngồi ở sô pha diện vô biểu tình nhìn Tô Lâm đứng ở cửa, trên mặt cô không che giấu được mỏi mệt cùng lo lắng, lại nhìn trên tay cô còn dẫn theo một gói to, trên bao bì có ghi tên thuốc. Trương Tử Hề đảo mắt, liền có thể đoán được trong gói to chứa thuốc gì.

Trương Tử Hề nãy giờ không nói gì, Tô Lâm lại sốt ruột, cô xem Trương Tử Hề, cầu xin nói:"Hề Hề, cầu em, nói cho tôi biết Mộng Mộng ở đâu, tôi phải lập tức nhìn thấy em ấy."

Tô Lâm như vậy, làm cho Trương Tử Hề không khỏi nhớ tới lúc trước chị ta cầu xin được làm bằng hữu với mình, tâm liền nhuyễn xuống, thở dài một hơi nói:"Em ấy ở phòng khách trên lầu."

"Hề Hề, cám ơn em." Tô Lâm nói xong câu này, liền đi lên lầu hai, Trương Tử Hề nhìn bóng dáng vội vàng của Tô Lâm, nhíu mày lại thở dài một hơi.

Truyện Chữ Hay