Tần Thì Âu thống khoái chuyển khoản, để cho Tiger cùng quản lý kinh doanh của cửa hàng S thấy được cái gì gọi là phong phạm thổ hào.
Chiếc xe President No. đỉnh phối .L này chỉ riêng chiếc xe là có giá bán vạn Canadian dollar, đổi thành nhân dân tệ là vạn nguyên. Mà trong lúc Tần Thì Âu gọi điện thoại, Mao Vĩ Long nói cho hắn biết chiếc xe này ở trong nước được bán với giá vạn nguyên, cao gần gấp đôi!
Bởi vì Tần Thì Âu là toàn khoản mua xe cho nên cửa hàng S còn có ưu đãi, tặng cho hắn nguyên bộ linh kiện chỗ ngồi bằng da thật cùng một phần bảo hiểm cấp thấp.
Mặt khác, quản lý kinh doanh nói cho Tần Thì Âu, chiếc xe hơi này còn có một phục vụ được kèm theo. Chính là bất luận khi nào, chỉ cần còn ở cảnh nội Canada, nếu là xe bị hư hoặc là cần sửa chữa bảo hành thì chỉ cần một cú điện thoại là những cửa hàng S khác sẽ đi hoàn tất cho hắn.
Có tiền chính là đại gia, Tần Thì Âu cũng không khỏi cảm khái.
Thật ra thì mua chiếc xe này, hắn một chút cảm giác cũng không có, giống như là lúc trong túi quần có một ngàn khối thì bỏ ra đồng tiền mua hai cái bánh rán trái cây, chính là đơn giản như vậy.
Dễ dàng liền có được trích phần trăm của một cỗ xe sang trọng, làm Tiger vui vẻ lắm rồi, hắn quả thực đem Tần Thì Âu thành cha mình. Bận trước bận sau châm thêm cà phê, lấy thêm bánh bích quy, chỉ còn thiếu việc bóp vai đấm lưng.
Thủ tục giấy phép xe không cần phiền toái Tần Thì Âu, cửa hàng S sẽ phụ trách làm cho hắn. Hắn cần phải làm chính là trở về, sau đó chờ cửa hàng S đem xe chở đến ngư trường của hắn.
Auerbach dẫn Tần Thì Âu đi lòng vòng quanh St. John's, mặc dù là thành phố lớn nhất Newfoundland, nhưng ở trong mắt Tần Thì Âu thì đây chỉ là thành phố nhỏ. Lãnh lãnh thanh thanh, chỉ có vạn người, cũng gọi là thành phố?
Mặc dù nhân số của St. John's ít, diện tích nhỏ, nhưng nó lại là số không nhiều thành phố có được cảng mậu dịch của Canada, cho nên kinh tế phát triển vô cùng tốt, nếu không loại xe President No. như vậy cũng không có thị trường rồi.
Auerbach giới thiệu cho Tần Thì Âu, nói tòa thành thị này là vào thời kỳ đầu thế kỷ XIX, do tên bảo vệ hoàng phái nhân sĩ cùng một ít người Ireland đói khát mà chạy đến tận đây kiến thiết, cho nên có không ít kiến trúc mang phong cách cổ của Ireland.
St. John's rất chú trọng việc bảo vệ những kiến trúc truyền thống này, nên nội thành có không ít nhà lầu cũ kỹ tàn phá nhưng vẫn không có dỡ bỏ mà còn được bảo vệ rất tốt, nó hướng về các du khách nói lên lịch sử cũng không chói mắt nhưng lại rất đặc sắc của tòa thành thị này.
Đi dạo một vòng, hai người đi bến tàu vịnh St. John's, ngồi tàu chở khách trở về trấn Farewell.
Nhìn thấy Tần Thì Âu trở về, Sago đang tại quét dọn vệ sinh liền hiếu kỳ hỏi hắn mua loại xe gì.
Tần Thì Âu rất là trang bức nói: "Đây là một chiếc Cadillac President No., về sau nếu lão Sago ngươi muốn dùng thì cứ tới chỗ của ta lấy chìa khóa, tùy tiện dùng."
Bộ dạng ta đây rất ngưu bức lòe lòe tỏa sáng quang mang như thế này, lại để cho hắn nhịn không được nhớ tới Mao Vĩ Long lúc còn đại học năm đó với tư cách người mua máy vi tính đầu tiên trong ký túc xá.
Khi đó người này cũng ưa thích giả dạng trang bức, hắn cài đặt mật mã cho máy tính của hắn, hơn nữa một ngày có thể đổi mười hai lần. Cũng không phải hắn keo kiệt không muốn cho người cùng phòng sử dụng, mà là vì hưởng thụ khoái cảm khi đám bạn cùng phòng tới xin mật mã.
Nào biết Sago dở khóc dở cười, nói: "Ngươi đi mua SUV? Thượng Đế a, ta còn tưởng rằng ngươi đã xem danh sách ta đưa cho ngươi, lại phải đi mua Pickup Truck rồi!"
Tần Thì Âu sờ sờ cái mũi, thật ra thì hắn không có nhìn danh sách mua sắm mà Sago cho hắn, dù sao sắp tới cũng không có ý định mua thêm đồ dùng cho ngư trường.
"Còn phải mua Pickup Truck?"
"Đương nhiên, về sau còn cần dùng Pickup Truck kéo chở công cụ sửa chữa thuyền đánh cá, dùng nó để chứa đựng thùng cá, dùng nó đến kéo, dùng nó đến đưa khối băng, dù sao Pickup Truck có tác dụng rất lớn trong ngư trường."
"Việc này lần sau sẽ bàn a, đến lúc đó nhìn xem có loại Pịcup Truck nào tốt, đúng rồi, ngươi đang làm gì ở đây?"
"Quét dọn vệ sinh cho ngư trường, BOSS, ta phải đem mọi thứ dọn dẹp sạch sẽ trước khi ngư trường khởi công."
Tần Thì Âu cười nói: "Một mình ngươi phải làm tới khi nào a?"
Sago cũng cười, nói: "Ai nói ta làm một mình? Ta chỉ là thu thập vài thứ còn có thể dùng, bắt đầu từ ngày mai thì sẽ có người tự động tới quét dọn vệ sinh."
Mới đầu Tần Thì Âu không hiểu Sago có ý gì, sáng sớm hôm sau, liên tiếp vang lên tiếng oanh minh của động cơ ô tô, Tần Thì Âu đứng lên đi ra bên ngoài quan sát thì thấy từng đoàn người liên tiếp đi đến.
Sago vung vẩy râu quai nón của hắn tiến hành phân công cho những người đã đến, hơn hai mươi tòa phòng ốc, rất nhanh thì đều có người đi phụ trách quét dọn.
Tần Thì Âu hỏi: "Là ngươi đi mời công nhân vệ sinh sao?"
Tiền lương của công nhân vệ sinh Canada rất không thấp, bất quá đây không phải trọng điểm, hắn không hài lòng chính là loại thái độ không hỏi ý kiến của hắn liền mướn người làm việc của Sago.
Tần Thì Âu có chút cảm động, quan hệ nhân tế của cái quốc gia chủ nghĩa tư bản này lại vẫn có một mặt ôn hòa như vậy, hắn còn tưởng rằng Canada hoang vắng nên giữa người với người cũng sẽ lạnh lùng vô cùng nì.
Chính là vì Canada hoang vắng, cho nên mọi người —— nhất là giữa hàng xóm với nhau, đều có quan hệ rất tốt, bà con xa không bằng láng giềng gần.
Lúc này Tần Thì Âu mới biết được mặt mũi củaSago lớn cỡ nào, nhân duyên tốt cỡ nào, hắn chỉ là gọi mấy cú điện thoại thì có hơn năm mươi người đến hỗ trợ quét dọn vệ sinh!
Thấy được tiểu Sago nhi tử của Sago cũng dẫn theo một ít tiểu đồng bọn đang hỗ trợ, Tần Thì Âu liền lái xe dẫn bọn hắn đi mua lượng lớn đồ ăn vặt cùng đồ uống, đơn giản quyết định đến buổi tối thì mở cái party.
Cả ngày, phía trong ngư trường người đến người đi, rộn ràng hoà thuận vui vẻ, quả thật không thể so với cảnh trước cửa có thể giăng lưới bắt chim của trước kia.
Sóc tiểu Minh cùng tiểu Hồng ngồi xổm trên cây phong chỉ ngây ngốc nhìn xem loại động vật đứng thẳng bằng hai chân này đi tới đi lui dưới tại sào huyệt của mình, sợ tới mức chúng cũng không dám xuống cây.
Theo vệ sinh được thanh lý, ngư trường cũng bắt đầu bày ra diện mạo của mình.
Tần Thì Âu cuối cùng biết rõ vì cái gì ở đây có nhiều phòng ốc như vậy rồi, đợi đến khi một tòa quầy bar cùng với từng cái bàn Bida được lần lượt thanh lý đi ra thì hắn mới phát hiện, nguyên lai tòa ngư trường này còn có quán bar cùng sảnh chơi Bida.
Vài hàng xóm không có nhiều quan hệ với ngư trường cũng đang giúp bề bộn, Tần Thì Âu cũng không có ý tứ nhàn rỗi, hắn đành phải chủ động dẫn đầu làm việc, như vậy hoạt động đi thám hiểm đáy biển liền bị gác lại.
Bất quá, lúc nghỉ ngơi hắn vẫn là đi đáy biển để nhìn một chút, dùng khu san hô làm hạch tâm, thế giới đáy biển đã trở nên sinh động rất nhiều.
Có chút tiếc nuối chính là, con cá hồi đầu thiết mà trước kia hắn đưa tới lại không thấy, đoán chừng là ăn uống no đủ nên trở về tìm tộc đàn rồi.
Ngư trường Đại Tần chiếm diện tích rất lớn, Tần Thì Âu cảm giác được địa chủ vào thời đại xã hội phong kiến ở quê mình cũng không có nhiều như vậy.
Trước kia hắn không có thật tốt di dạo qua ngư trường, lần này thừa dịp tổng vệ sinh, hắn nhìn từ đầu tới đuôi một lần, ngư trường ở vào vị trí xa nhất phía Đông Nam đảo Farewell, khoảng cách trong trấn có chừng km.
Trấn Farewell nằm ở trung tâm của đảo nhỏ nhưng hơi chếch về phía Đông Nam, hướng về Đông Bắc tiểu trấn chính là một tòa núi tuyết, tên là 'Khampat Er Shan'. Mặc dù ngọn núi chính của tòa núi tuyết này không tính cao, nhưng diện tích không nhỏ, không ngớt một ngọn, toàn bộ phía đông cùng mặt phía bắc của đảo nhỏ đều là thân ảnh của nó.
Thậm chí, ngư trường của Tần Thì Âu đều tiếp giáp với dãy núi nhỏ này, phương Bắc ngư trường chính là vị trí khởi đầu của dãy núi ở đảo nhỏ Đông Nam. Mà nối tiếp hai người, là một rừng cây do vô số cây phong, cây tùng, vân sam, Tây Bộ hồng bách, linh sam Douglas... với số lượng lộn xộn tạo thành.
Auerbach nói cho Tần Thì Âu, trước kia thì khu vực trong mảnh rừng cây này của ngư trường lớn lên rất nhiều Cercis chinensis, kim diệp thủy sam, Atropurpurea, Hồng Phong, kim diệp quốc hòe, Nouelia tím, Cupressus Blue Ice... các loại cây cối, mỗi khi đến mùa thu, những cây này mọc ra đầy lá cây, rừng cây là phi thường xinh đẹp, sắc thái sặc sỡ, phảng phất giống như tiên cảnh.
"Đáng tiếc, sau khi lão Tần qua đời, những cây cối này cũng ào ào héo rũ." Sago chen miệng nói.
Tại Auerbach cùng đi, Tần Thì Âu đi bộ về hướng phương Bắc ngư trường, ở đây trước kia khắp nơi đều là cỏ dại cao ngang gối, nhìn qua rất là dơ dáy bẩn thỉu, nên hắn chẳng muốn tới bên này, hơn nữa cũng lo lắng trong cỏ có ẩn núp mấy loại rắn độc gì đó.
Bây giờ ở gần vị trí rừng cây, hắn mới phát hiện lo lắng của mình có chút dư thừa, tuy ở đây cỏ khô nhiều nhưng lại rất ít nhìn thấy cá loại rắn chuột gì đó, ngược lại là có không ít chim chóc thỉnh thoảng bay xuống để tìm kiếm hạt cỏ ăn.
Hắn vậy mà ở trên đường đi phát hiện một con sông nhỏ, sông nhỏ từ phía sau núi tuyết của ngư trường uốn lượn xuống, trực tiếp tiến nhập vào biển cả.
Dưới sự dẫn dắt của Auerbach, Tần Thì Âu dọc theo sông nhỏ đi về phía Bắc, kết quả lại có phát hiện mới, xuyên qua rừng cây thì hắn thấy được một tòa thác nước nhỏ ở dưới chân núi tuyết.
"Nhìn, kinh hỉ sao?" Auerbach cười hỏi.
Tần Thì Âu nói: "Tòa ngư trường này quá tuyệt vời, cho ta quá nhiều kinh hỉ."
Nước tuyết trong suốt từ trên núi gầm thét chảy xuôi xuống, khoảng cách rơi vào dòng sông của sông nhỏ có tới -m, vì vậy liền tạo thành một tòa thác nước nhỏ.
Tuy thác nước không lớn nhưng là vì nước chảy xiết, cho nên nước chảy ào ào trùng kích xuống nhìn qua cũng có vài phần khí thế.
Ngay tại thời điểm Tần Thì Âu đang say mê bức tranh sơn thủy này, bỗng nhiên vang lên một hồi tiếng kêu 'Ô ô'.
"Khò khè khò khè! Ô ô! Ô ô!! Khò khè khò khè!" Tiếng hô trầm thấp càng ngày càng vang lên, khoảng cách vị trí Tần Thì Âu cũng càng ngày càng gần.
Nghe được cái âm thanh này, Auerbach bỗng nhiên biến đổi sắc mặt, vội la lên: "Không tốt, là gấu!"