Hồ Tinh đột nhiên đổi ý, nguyện gả cho Tam công tử nhà họ Từ khiến Hồ Kiêu vui mừng khôn tả.
Lão lập tức gửi thư tới Tô Châu, báo tin này cho Từ Hải. Non nửa tháng sau lão bỗng nghe nói, nhà họ Từ bị tịch biên.
Tên đưa tin bẩm lại: “Lúc tiểu nhân tới Tô Châu, dư luận đang sôi trào. Nhà họ Từ bị tịch thu gia sản, cả nhà đều vào tù, Từ Hải Từ đại nhân nghe nói đã rơi đầu.”
Hồ Kiêu vã mồ hôi lạnh, vội hỏi: “Tội gì thế?”
“Nghe nói… là nâng giá hàng hóa, bị phía ngành dệt Hàng Châu dâng tấu. Hoàng thượng phái người tới tra xét, sau khi điều tra thì kết tội ngay.” Tên đưa tin đáp.
Hồ Kiêu nghe vậy, chậm rãi thở hắt ra.
May quá, không phải vì chuyện đúc tiền giả. Nếu chuyện đúc tiền giả bị Hoàng đế phát hiện, lão mà muốn tự bảo vệ mình thì không thể không từ bỏ bước đi này. Nhưng nếu bỏ qua bước này, những bước sau rất khó đi.
Song Hồ Kiêu vẫn thấp thỏm trong dạ, tự nhủ trước tiên cứ nghe ngóng động thái trong triều đã.
Nếu triều đình lẳng lặng bỏ qua chuyện này cho thấy phía Từ Hải không tiết lộ manh mối gì liên quan tới lão, sau này lão có thể từ từ thực hiện tiếp kế hoạch của mình. Còn nếu tên quan đi tra án nhờ Từ Hải mà lần ra lão, lúc này lão không thể làm bừa, để đến khi bị lôi ra còn có cớ mà kêu oan.
Tóm lại, lão không muốn chết theo Từ Hải.
—
Tại cung Càn Thanh, Tô Ngâm nghe nói quan viên bộ Hình và Đại Lý Tự đồng loạt tới đây, biết là có chuyện quan trọng bèn vào điện bẩm báo ngay.
Thẩm Huyền Ninh vừa nghe, lập tức bảo mấy viên quan đang bàn bạc cáo lui trước rồi nói: “Gọi bọn họ vào đi.”
Tô Ngâm dạ một tiếng, đi mời người và dâng trà. Thượng Thư bộ Hình cung kính dâng tấu chương lên cho Thẩm Huyền Ninh, Tô Ngâm đứng cạnh nhanh chóng phát hiện vẻ mặt y sa sầm hẳn.
“Ra ngoài hết đi.” Nàng khẽ nói một câu, đám cung nhân hành lễ xong, im lặng lui ra ngoài.
Đám quan lại yên tĩnh như ve sầu ngủ đông, một lúc lâu sau, Hoàng đế vẫn không nổi giận như bọn họ dự đoán.
Y bỏ bản tấu xuống: “Những chứng cứ này không đủ để chứng minh chuyện đại nghịch bất đạo này có liên quan tới Hồ tướng quân.”
Vài tên quan ngạc nhiên, Tô Ngâm cũng ngạc nhiên.
Đám quan lại giương mắt nhìn nhau, Thượng Thư bộ Hình đứng dậy vái lạy rồi nói: “Hoàng thượng, thần đã xem qua, chữ viết trong thư đúng là do Hồ tướng quân tự tay viết. Huống hồ Hồ tướng quân ngang ngược bấy lâu nay, thần cho rằng…”
“Tóm lại chữ viết có thể bắt chước.” Giọng Thẩm Huyền Ninh nhẹ nhàng hơn, dừng một chút lại nói tiếp, “Đúng là trẫm không ưa thói ương ngạnh của Hồ Kiêu, nhưng lão ta đúng là có bản lĩnh. Chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ, trước mắt các khanh đừng để lộ ra ngoài, để tránh phá hỏng thanh danh của Hồ tướng quân.”
Nhất thời mọi người đều cho rằng mình vừa nghe lầm. Cách đây hơn một năm, khi chuyện Hoàng hậu được quyết định và trải qua nhiều phen biến động trên triều, bọn họ đều cho rằng việc Hoàng đế diệt trừ nhà họ Hồ chỉ là chuyện sớm muộn.
Sao bây giờ y đột nhiên lại nói đỡ cho nhà họ Hồ?
May mà những người này không phải hạng ngu ngốc, họ suy đi tính lại bỗng nhận ra chuyện này có chút khác thường.
Vì thế, Thượng Thư bộ Hình tiên phong vái lạy: “Thưa vâng, thần tuân chỉ.”
Thẩm Huyền Ninh gật đầu: “Nhưng cũng không được lơi lỏng cảnh giác. Tất cả chứng cứ phạm tội, bộ Hình và Đại Lý Tự các khanh sao chép mỗi bên một bản, giữ gìn cẩn thận.”
Những lời này như liều thuốc an thần khiến đám người này thở phào. Sau đó họ thấy Hoàng đế không có ý tiếp chuyện nữa bèn thi lễ rồi nhanh chóng cáo lui.
Tô Ngâm thấy bọn họ ào ào kéo tới đây, còn bảo muốn bàn bạc kỹ lưỡng một lát, thế mà Thẩm Huyền Ninh mới nói có mấy câu đã đuổi được họ đi.
Nàng đành tiễn bọn họ ra ngoài, sau khi quay lại mới tò mò hỏi y: “Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, vì sao Hoàng thượng không xử lý lão luôn?”
“Trẫm không muốn rút dây động rừng.” Thẩm Huyền Ninh thở dài, “Gần đây trẫm đặt giả thiết nếu trẫm là Hồ Kiêu, một khi đã nuôi lòng mưu phản thì trước tiên sẽ làm gì.”
“Sẽ làm gì ạ?” Tô Ngâm gặng hỏi.
“Sẽ nuôi quân.” Thẩm Huyền Ninh cười khẽ, “Tú tài tạo phản mười năm không thành, ấy là bởi trong tay không có quân lính. Hồ Kiêu lại không phải một gã tú tài, lão là kẻ hiểu rõ hơn bất cứ ai trong triều kẻ nắm giữ binh quyền có thể làm được những gì.”
Nếu y không thu hồi binh quyền của Hồ Kiêu, có lẽ Hồ Kiêu sẽ trực tiếp kích động tướng lĩnh trong quân. Nhưng bây giờ binh quyền không nằm trong tay Hồ Kiêu, lão chỉ còn một cách là dưỡng tư binh.
“Giờ mà động tới lão không phải là chuyện đúng đắn, trẫm phải đợi Sở Tễ về mới trị tội lão được.” Thẩm Huyền Ninh nói.
Hồ Kiêu là một đại tướng, nếu lão đột nhiên mưu phản sẽ tạo nên chấn động không nhỏ trong quân đội. Cho dù binh lực phòng thủ kinh thành có nhiều hơn binh mã của lão bao nhiêu cũng không thể lơ là cảnh giác, có một vị tướng giỏi trấn giữ là chuyện rất quan trọng.
Sau khi Tô Ngâm nghe xong gật đầu, lại hỏi: “Vậy Hoàng thượng không cử người tra xem lão ta có bao nhiêu binh mã, nuôi quân ở đâu sao?”
“Tất nhiên phải tra.” Thẩm Huyền Ninh mỉm cười ôm nàng tới trước mặt mình, nhìn không chớp mắt, cầm lấy tay nàng mà hôn, “Trẫm định cử một người đáng tin đi điều tra. Người này do vị phụ trách ngành dệt Hàng Châu tiến cử, chức vụ không cao, nhưng trung trinh đáng tin, lại cùng họ với nàng.”
Cùng họ với nàng… Khi ấy Tô Ngâm không nghĩ gì, dù sao họ Tô cũng chẳng phải dòng họ hiếm, trên đời có rất nhiều người họ Tô.
Sau này, trong lúc tán gẫu với Hoàng hậu nàng vô tình nhắc đến chuyện này, Hoàng hậu chỉ vẽ cho nàng: “Ý Hoàng thượng là muốn ngươi nhận họ hàng để chuyện vào cung sau này thuận lợi hơn chứ gì?”
“….. Nương nương nói phải!” Tô Ngâm vỡ lẽ.
Nàng hoàn toàn không nghĩ theo hướng đó. Chuyện thành thân là chuyện lớn, nàng nào có thời gian nghĩ ngợi miên man về nó suốt. Bây giờ Hoàng hậu đã nói vậy… Nàng bất giác nhớ lại lúc mình không đoái hoài gì tới chuyện đó, trông vẻ mặt Thẩm Huyền Ninh có phần mất mát.
Sao y không nói thẳng cho nàng hay chứ!!
Tô Ngâm vừa nghĩ vừa cười, Thang Doanh Sương liếc nhìn nàng: “Chuyện của ngươi và Hoàng thượng thật thú vị, bổn cung rất mong được thấy hai người thành thân.”
Lời này là thật. Tuy nàng ghen tỵ với Thẩm Huyền Ninh, nhưng nhìn Tô Ngâm vui vẻ như thế, nàng lại thấy vui lây, cũng hy vọng Tô Ngâm có thể sống vui vẻ bên Thẩm Huyền Ninh cả đời.
Tống Vi đứng cạnh nghe vậy, giật mình, âm thầm thở dài, cảm thấy Hoàng hậu nương nương thật tốt.
Thị tin chắc mình tuyệt đối không nhìn lầm, Hoàng hậu nương nương thích Tô Ngâm. Nhưng nàng thích Tô Ngâm như thế mà vẫn mong Tô Ngâm và Hoàng thượng có thể suôn sẻ thành đôi, chuyện này chẳng có mấy người làm được.
Vì tình cảm vốn ích kỷ, không những ích kỷ mà còn biến con người ta thành kẻ điên.
Gần đây Tống Vi thường không làm chủ được bản thân. Thị thấy đố kỵ với Tô Ngâm, thị ghen ghét nàng có thể khiến Hoàng hậu nói cười như thế.
Rõ ràng trong lòng nàng chỉ có Hoàng thượng, nhưng khi Hoàng hậu nương nương thấy nàng thì luôn vui sướng, người khác làm gì có phúc ấy.
—
Cuối tháng Sáu, đại quân chiến thắng trở về.
Sở Tễ mang theo đám tướng lĩnh vào kinh, Thẩm Huyền Ninh luận công ban thưởng, kinh thành bỗng trở nên náo nhiệt.
Đám phản loạn đã bị dẹp tan, mấy tên thổ ty mưu phản đều đã rơi đầu. Triều đình nhanh chóng hạ chỉ bổ nhiệm thổ ty mới, nhóm thổ ty mới vì muốn bày tỏ lòng trung thành đã hiến rất nhiều châu báu quý hiếm.
Ngoài châu báu còn có nô lệ.
Nô lệ thật ra không phổ biến ở Trung Nguyên, tuy phủ nhà giàu nào cũng có nô tỳ, nhưng phần lớn là còn lương tịch, khi lớn lên có thể cưới vợ gả chồng, cũng có thể tìm con đường khác để mưu sinh. Hơn nữa những người này không thể dễ dàng đánh chết, một khi chết người, quan phủ sẽ trị tội gia chủ, chuyện này khác hẳn việc nô lệ giao cả tính mạng của mình vào tay thổ ty.
Vậy nên khi Tô Ngâm nghe chuyện này thấy rất mới mẻ, Thẩm Huyền Ninh thấy nàng tò mò bèn giải thích tỉ mỉ: “Phần lớn là người nhà của mấy tên thổ ty cũ, cũng có cả mấy nữ nô xinh đẹp được tuyển chọn nữa.”
Vừa nghe mấy từ “nữ nô xinh đẹp”, Tô Ngâm đã buột miệng thốt ra: “Mấy người mà sáng sớm hôm nay nô tỳ thấy tiến cung…”
Thẩm Huyền Ninh yên lặng nhìn nàng, bất chợt cười phá lên.
Tô Ngâm bị y cười đến đỏ cả mặt, chợt nhận ra cảm xúc của mình. Nàng buồn bực cắn răng, hành lễ cáo lui, Thẩm Huyền Ninh giữ nàng lại: “Đừng đi đừng đi.”
Y bế nàng ngồi lên đùi mình, hôn nàng một cái: “Hiếm khi thấy nàng để ý mấy chuyện như vậy, trẫm vui lắm.”
Y thật sự thấy vui. Sau chuyến tuần tra phương Nam, tuy nàng đã tiếp nhận y, hai người ở bên nhau cũng rất hòa hợp, nhưng y chưa từng thấy nàng lo lắng hay ghen tuông.
Chuyện này cũng không có gì sai, dù sao bên cạnh y không có ai khác, duy chỉ có Hoàng hậu được tính là khá thân thiết nhưng y đã nói rõ cho nàng hay chuyện đôi bên.
Có điều, nàng không thấp thỏm không ghen tuông khiến thỉnh thoảng y lại thấy lo được lo mất. Đôi khi y sẽ nghĩ, có phải nàng không để ý tới y? Có phải y không đủ tốt? Khiến nàng cảm thấy y chẳng mấy quan trọng?
Giờ y đã mãn nguyện!
Thẩm Huyền Ninh nở nụ cười, ôm nàng vào lòng phân bua: “Nàng yên tâm, trẫm không hề có hứng thú gì với bọn họ, triệu mấy người đó vào cung là để ban thưởng cho đám tướng lĩnh. Trẫm tự mình chọn giúp bọn hắn mới tỏ lòng coi trọng đúng không? Nếu tùy tiện ban xuống lại không giống như vậy.”
Tô Ngâm khe khẽ dạ một tiếng, liếc nhìn y: “Nô tỳ đã nói gì đâu!”
“Đúng đúng đúng, nàng chưa nói gì cả.” Thẩm Huyền Ninh nghiêm túc hùa theo nàng, “Nàng còn cần nói gì chứ? Dù sao nếu trẫm mà giữ bọn họ lại là nàng mặc kệ trẫm ngay, trẫm nào dám.”
Tô Ngâm: “……..”
Đột nhiên nàng thấy mình chẳng khác gì mụ đàn bà chanh chua.
Cứ thế, mấy người sáng sớm vừa tiến cung thì trưa đã được tặng đi hết. Mấy hôm sau Tô Ngâm mới biết, người xinh đẹp nhất trong số đó được tặng cho Sở Tễ.
Nhất thời cõi lòng nàng có hơi ngổn ngang, không hiểu sao lại buồn bã lạ thường…
Đồng thời cũng thấy Thẩm Huyền Ninh thuận mắt hẳn lên.
Hai ngày sau, những viên quan Thẩm Huyền Ninh cử đi điều tra lặng lẽ vào cung diện thánh. Sáng sớm hôm sau, Thẩm Huyền Ninh sai người triệu Sở Tễ vào cung, nhưng đợi mãi tới trưa vẫn không thấy bóng người.
Đám cung nhân thay phiên nhau tới thúc giục không biết bao nhiêu lần, tới giờ Ngọ nắng như đổ lửa, Sở Tễ cuối cùng cũng vào cung. Thẩm Huyền Ninh vốn tức giận, định mắng chàng sao mới lập chiến công mà đã lên mặt, nhưng vừa thấy chàng thì hết giận ngay.
“…Cổ khanh bị sao thế?” Thẩm Huyền Ninh tò mò nhìn chằm chằm mấy vệt máu trên cổ chàng ta.
Sở Tễ buồn rầu vái lạy: “Thần đã thử đủ cách để che nó đi mà vẫn không được, thứ cho thần thất lễ.”
Thẩm Huyền Ninh nghe ra chàng không muốn giải thích nhiều nên không hỏi thêm, vẫy tay: “Bàn chuyện chính đi. Trẫm đã tra được chỗ Hồ Kiêu nuôi tư binh, khanh chuẩn bị phải đánh một trận đấy.”