Lam Đồng thấy thần sắc Nghệ Nhàn mấy ngày qua mặc dù có vẻ bình thường, nhưng mỗi khi mọi người nghỉ ngơi thì lại ngồi một chỗ đờ ra, thỉnh thoảng còn sững sờ, thực sự không bình thường..... nàng cố gắng dùng hính thú chăm sóc, chủ động mang theo hai đứa nhỏ chăm sóc, cách trông nom và nuôi dưỡng thì cứ buông thả như cũ, đứa nào mang đứa nào cõng đều như cũ, nhưng vẫn theo Nghệ Nhàn từng bước, thỉnh thoảng còn dùng cái đầu mao nhung cọ cọ người đối phương, nhu thuận an tĩnh.
Tiểu Lam còn đến bán manh, lăn lộn tại chỗ, thỉnh thoảng lai trèo lên lưng Lam Đồng quậy phá một hồi, không để ý lại ngã xuống đất.....
Tâm trạng khó chịu của Nghệ Nhàn sắp được ba mẹ con các nàng chữa khỏi, nhưng mà lần này đau lòng rất nhiều, nhất thời cũng khó khôi phục được, nàng ôm cái đầu lớn sư thú mao nhung cọ cọ, "ta an bài như vậy không được sao? nếu nàng không thích có thể nói trực tiếp với ta, ta cũng không phải người khó tính thích ép buộc nói đạo lý đâu?"
Lam Đồng lắc đầu, mặc kệ Nghệ Nhàn buồn chán gảy tai nảng, nhưng mà tai thú hình quá mẫn cảm, bị chạm một hai lần toàn thân tê dại, nàng đành phải run run rồi run run a, đành nằm ép người, mặc cho người này chơi chán a.
Nghệ Nhàn không hiểu nổi vì sao Đoan Mộc Nhã muốn rời đi, nếu là vì báo thù thì chuyện này nên nói cho nàng biết, mọi người từ từ tính rồi làm cũng được, "Tiểu Nhã thậm chí còn không nhìn kỹ Nhị Lam một chút, nàng không không phải chỉ có một người thân, mà nàng còn có chúng ta a."
Lam Đồng vẫn không nhúc nhích, hai mắt xoay tròng, đang nghĩ nếu tìm được Đoan Mộc Nhã, thì cột nàng cho chặt lại. Nếu không nghe theo, thì lén chặt gãy chân là được.
Nghệ Nhàn chống cằm lên đầu Lam Đồng, như đang suy nghĩ, "một người làm chuyện sai trái, lẽ nào cả đời này không đáng được tha thứ sao?"
Lam Đồng nhăn mặt không dám nói nhiều, im lặng nghe, cho đến khi trên đầu không có tiếng người nói, nàng mới ngẩng đầu lên, dùng cách của thú nhân trực tiếp trấn an.
...
"Đem hai nữ tử kia giao cho ta."
Coong coong --
Cảm xúc Nghệ Nhàn như là gió thổi điên cuồng, lúc đến mây đen chằng chịt, lúc sau thì biến mất không còn gì. Nhưng mà, trong lúc trời trong nắng ấm lại phóng lôi, nàng phóng lôi quang cầu cho dù là chỗ nào thì sức uy hiếp cũng hề nhỏ, tháp nhỏ đã sớm lĩnh hội phương thức tổn hại địch một ngàn mình tám trằm rồi, vội vàng vèo vèo nhượng bộ lui binh.
Hai người như đang chơi đánh cờ, ngươi tới ta đi.
Nếu là trước kia, Nghệ Nhàn chỉ tình nguyện đấu võ mồm với tháp nhỏ. Nhưng mà nghĩ đến tình huống của Đoan Mộc Nhã, liền mất kiên nhẫn, "ngươi có giao không, còn không giao a."
Coong coong coong --
Nghệ Nhàn lạnh lùng nhìn nó, tựa như coi cái tháp chết. Hai tay chắp lại, xung quanh tháp nhỏ quang lôi cầu liền hóa thành cơn mưa phùn, tựa như điếm sáng đáng yêu bọc lấy tháp nhỏ, liên tục dùy phát quang nhiệt.
Tiểu Làm còn cố gắng dùng trảo móc, nhưng lại bị Lam Đồng xách về.
Tháp nhỏ không nhúc nhích, như đang mắc kẹt ở giữa.
Nghệ Nhàn nhịn không được liền búng tay, búng đến đâu, điểm sáng nổ bùm bùm như pháo tết, đừng nói tháp nhỏ đang run rẩy, đến cả mọi người ở đó cũng bị cảnh nổ kia làm cho mắt trừng miệng ngốc, tiểu kỳ lân cũng lùi vài bước, Tiểu Lam giơ tiểu trảo trong lòng sợ hãi xoa xoa mặt mình, thật đáng sợ a.
"Đây chỉ là khai vị thôi, ngươi còn muốn thử thêm mấy thứ khác?"
Rầm!
Tháp nhỏ cẩn thận tránh những điểm sáng đang bao vây nó, run rẩu đến trước mặt Nghệ Nhàn, ngoan ngoãn phun ra một người.
Nghệ Nhàn liếc mắt, trên mặt đất chính là nữ tử biết thuật xuyên tường trước kia, "còn có một vị bạch y nữ tử trước đó, phiền ngươi cũng nhổ ra đi."
Nàng không so đo suy tính của cửu linh tháp này, nhưng không thể cho phép cái tháp này muốn làm gì thì làm, cướp người nàng muốn, "đám rác rưởi trong bí địa ta không so đo với ngươi, ngươi muốn thì cho ngươi hết. Nhưng phải có một điều kiện, chỉ cần là người tham gia nghiên cứu và giúp kẻ khác làm ác trong bí địa, thì ném hết vào tầng thứ ba trong tháp cho ta, để bọn họ công tháp mặc kệ sinh tử."
Tề Vận vô ý thức cũng cứng miệng, không thể không nói cách này của Nghệ Nhàn quả thực rất tuyệt.
Cửu linh tháp vô cùng nguy hiểm, ngươi ở đó như đang bên bờ sinh tử, nếu không thể may mắn rời đi, thời gian dài tìm không được lối ra, thì sống cung không bằng chết.
Tháp nhỏ lắc trái lắc phải, nửa ngày cũng không thấy nó phun bạch y nữ tử ra.
Nghệ Nhàn, "vẫn không chịu?"
Trong lúc Nghệ Nhàn vung tay tháp nhỏ nhanh chóng phun người ra, nữ tử kia không kịp chuẩn bị liền xuất hiện trước mặt Nghệ Nhàn và mọi người biểu tình vô cùng kinh ngạc, đôi mắt điểm đạm mở to, nhưng mà tiếp theo chớp mắt một cái, liền thấy nữ tử đó bò dậy, thuận tay mở hư không, cái lỗ vừa đủ chứa nàng, nàng bước vào một bước, cái lỗ liền hút vào trong.
Nghệ Nhàn, "!!!"
Mọi người tại chỗ đều bối rối.
Cũng may tháp nhỏ như tiểu tặc phản ứng nhanh, vèo một cái đụng vỡ cái lỗ kia, nữ tử kia muốn bỏ trốn cũng không được. Nữ tử bạch y đại khái không hiểu được, nàng làm cái này trăm lần đều hiệu quả, nhưng lại có ngày mất đi hiệu lực.
Tề Vận, "hèn chi Chúc thiếu chủ coi trọng nàng như vậy, thì ra nàng không chỉ biết khống chế bí địa."
Thuận tay có thể xé mở hư hông, cái này cũng có nghĩa rằng bất cứ chỗ nào nàng cũng có thể đi tới đi lui tự nhiên? cứ nghĩ đến một ngày nọ mình đang ngủ ngon giấc trong phòng, đột nhiên có người im lặng không tiếng động đột nhiên xuất hiện đánh lén.... bách phát bách trúng.
Coong ~ coong coong ~ coong~
Tháp nhỏ vui vẻ quay xung quanh Nghệ Nhàn, rất chi là tung tăng.
Nghệ Nhàn cũng hiểu được cách làm vừa rồi của nó, đưa ngón tay khẽ búng một cái, liền truyền đến một tiếng keng, "làm tốt lắm. Nhưng mà, tạm thời để ngươi nhốt nàng tước, ta có chuyện vô cùng quan trọng muốn hỏi, nếu nàng phản kháng kịch liệt, hoặc muốn bỏ trốn, trong lúc quan trọng không cần lưu tình."
Người như vậy, để nàng chạy được cũng sẽ hại người mà thôi.
Coong.
Nghệ Nhàn trầm ngâm một hồi, quyết định sau này có việc cần hỏi thì nàng có thể chạy vào cửu linh tháp, núi không đến thì nàng đi, nếu nữ tử kia làm cá trạch bỏ trốn vậy thì nhốt nàng trong cửu linh tháp là được, mặc kệ nàng đổi kiểu, chạy cũng không thoát được năm ngón tay của cửu linh tháp.
Nghĩ thông suốt điều này, nàng không lo kỹ năng nghịch thiên của nữ tử kia nữa, lực chú ý chỉ dính tới người đang nằm trên mặt đất.
"Ngân Bảo, gọi nàng tỉnh dậy."
"Chi."
Cổ tay trắng nón được tơ nhện xuyên thấu, máy chảy xuống, cảm giác đau đớn khiến Bạch Lộ thanh tỉnh ý thức. Nàng đỉnh đầu trời trong mây trắng, đang nghi ngờ vì sao cánh rừng cùng ánh mặt trời lại thay đổi như vậy, một con chuột trắng liền ở trước mắt nàng.
Nàng đứng dậy, lúc này mới nhìn thấy Nghệ Nhàn và đám người quanh mình, họ đang nhìn nàng không chớp mắt. Trên người cũng có thêm sợi dây đang trói mình, là một cái roi da nhìn quen mắt, Đả Thần Tiên thả lôi linh cũng khiến nàng đủ thảm, thân thể và gân cốt chịu không nổi đành phải ngã xuống.
"Ngươi --"
"Đừng lo lắng qua, ta tạm thời sẽ không gϊếŧ ngươi, trước đó không phải ngươi hỏi ta có phải không linh tộc không mà?" Nghệ Nhàn ở trước mặt mọi người cũng không cố kỵ, khi tay khẽ vẫy một cái, cách không đã hái được lá, một cái lá xanh lục được nàng kẹp giữa hai ngón tay, rồi lại có thêm vài cái nữa, trở tay vài cái liền có một con rối xanh đang tận tình cung kính với Nghệ Nhàn, "đi bồi Tiểu Lam và Nhị Lam chơi đi."
Bạch Lộ trợn mắt nhìn con rối lá bước chân đi tìm hai tiểu sư thú vui đùa, hết lòng hết dạ, khiếp sợ vạn phần, người này thuận tay một cái đã tạo được một sinh linh có ý thức?
Nhưng lại không biết con rối này do Nghệ Nhàn dùng chút linh lực và ý niệm làm thành, một khi tan thì không còn gì cả.
Nghệ Nhàn thuận tay hái thêm chiếc lá, nhẹ phẩy qua mặt nàng, mặt Bạch Lộ đau đớn, đưa tay sờ một cái, mới phát hiện mặt bị lá cây làm rách, "muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, cần gì dùng cách này khinh nhục ta."
"Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta trước giờ luôn khoan dung với nữ tử."
Mới bị thương như vậy đã nghĩ rằng khinh nhục, vậy thì vết tích trên mặt Tiểu Nhã thì thế nào đây?
Nghệ Nhàn thuận tay cầm Huyết Nhân, lấy một quả dại, ở trước mặt Bạch Lộ chậm rãi gọt, "lúc trước ở Thiên Lan Sơn chúng ta vô tình gặp nhau, khi đó ta nghĩ các ngươi vì Lạc Nguyệt Dao đi tìm linh thực, ta đang nghĩ ngoại trừ chuyện đó ra, các ngươi có làm những chuyện khác nào nữa không? như là đi tới đi lui thuận tay gϊếŧ cả nhà người ta?"
Vẻ mặt Bạch Lộ khó hiểu, không chút gì sợ hãi nhìn Nghệ Nhàn tò mò, thậm chí có chút tức giận, "tiểu thư chết rồi, đừng có vội hất nước bẩn lên người nàng."
Nước bẩn?
Nghệ Nhàn hé miệng cắn quả hồng, nhai hai cái nuốt vào, cũng không biết mùi vị thế nào. Lưỡi dao dính nước trái cây trên mặt Bạch Lộ nhích xuống một chút, tay nhẹ run lên, khuôn mặt trắng nõn lại có thêm vết trầy nhỏ, "tiểu thư nhà ngươi luôn muốn sống, một lòng một dạ tìm cách tự cứu mình, tìm dược liệu kéo dài tính mạng, nàng hẳn là có hứng thú bắt luôn cả phượng hoàng, hứng thú đối với ta còn nhiều hơn, nàng không có lý do gϊếŧ gia tộc Đoan Mộc, nhưng mà ngươi thì có a."
Tề Vận vốn không quan tâm còn dựa vào cây, nhưng khi nghe Nghệ Nhàn nói vậy, thì mở mắt thay đổi thần sắc nhìn lại.
Bạch Lộ bình tĩnh nhìn nàng, không chút gợn sóng.
Nghệ Nhàn cũng không nóng vội, có một vài việc nàng phải theo đến cùng, người từng tham dự qua một người cũng không xót được được, "đừng vội phủ nhận, tiểu thư ngươi tôn kính nhất chết trong tay ta. Nhưng đại nhân ngươi tôn kính nhất, nàng hiện tại cũng ở trong tay ta, ngươi định làm thế nào?"
Vẻ mặt Bạch Lộ bình tĩnh trở nên vặn vẹo, con ngươi cũng to vài phần, "đừng có mà hù dọa người khác! Chúc thiếu chủ đã đến chỗ an toàn, ta sẽ không tin lời ngươi đâu."
Ah.
Nghệ Nhàn đột nhiên cười giễu một tiếng, nhìn nàng đầy thương hại, "ai nha, nói đến vị Chúc thiếu chủ kia a, ta không có gì hứng thú với hắn cả," nàng nhếch khóe môi một cái, sợ đối phương nghe không hiểu lời nàng, liền gằn từng chữ, "chủ tử của ngươi là! Từ! Đại! Nhân!"
Trước kia từng nghe được cái họ này từ miệng Tiểu Nhã, nàng đã cảm thấy không ổn.
Từ Dao cái họ này quá đặc biệt, chỉ cần nghe một lần thì khó quên được. Trùng hợp, Từ Dao lại ôn hòa lương thiện, có kỹ năng đặc thù là thiêu chữ trên túi giới tử chứa không gian đựng đồ vật. Cũng trùng hợp là vị Từ đại nhân này cũng biết dùng tay xé không gian, mở ra bí địa một cánh bí ẩn.
Đều mang họ Từ a.