Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

chương 287: cá lớn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc bí địa mở ra, cả phiến rừng sáng như ban ngày, xa xa giữ không trung hiện lên một cái lốc xoáy lớn, như muốt nuốt cả cánh rừng này vào trong đó, chỉ cần ngươi không mù thì đều có thể nhìn thấy được thay đổi đó.

Thảo nào đám người đến rừng táng ác như bị điên, thì ra là muốn phong tỏa tin tức.

Nghệ Nhàn chợt đứng dậy, "bí địa mở."

Tháo nhỏ so với nàng còn kích động hơn, vèo một cái mất bóng, đây là lần đầu tiên Nghệ Nhàn thấy nó khác thường như vậy, cũng không gọi nàng về, nó liền quay lại, rồi lại lắc lư trước mắt nàng, lên xuống phập phồng bất định, khiến lòng nàng cũng loạn theo, "trước kia ngươi đụng ta một cái, ta còn chưa tính sổ ngươi, đừng có vướng víu, mau tránh qua một bên."

Tháp nhỏ bị đuổi đi cũng không giận, rất nhanh bay lại, dính Nghệ Nhàn, đổi vẻ trấn định tự nhiên thường ngày, tần suất xoay tròn tăng lên gấp nhiều lần, suýt chút khiến Nghệ Nhàn chóng mặt mà ngất.

"Sao vậy? là do bí cảnh, nó có ảnh hưởng với ngươi sao?"

"Coong --"

Vẻ mặt Nghệ Nhàn cổ quái, nàng chỉ thuận miệng nói. Nhìn bộ dáng tháp nhỏ kích động, đúng thật là bị ảnh hưởng. Một cái là bí địa, một cái là bí cảnh, trên bản chất mà nói, cả đều tồn tại trong hư không. Chỉ khi có người cần thì mới xuất hiện.

Cái này giống kỹ năng không gian của nàng vài phần, cách không lấy vật, thậm chí là dịch chuyển trong nháy mắt, còn có cả thuật xuyên tường trước đó, không đúng, không đúng, thuật xuyên tường là từ chỗ này dời qua chỗ khác thôi, cái này không khác gì truyền tống trận, chỉ là khu vực truyền tống lớn hoặc nhỏ mà thôi.

Không lẽ mọi cái đều có liên quan?

Tề Vận không biết tâm tư Nghệ Nhàn đã bay xa ngàn dặm, trước đó nàng còn nhìn phía xa vài lần, cách bí địa khoảng chường ba thước, một lưc hút cực mạnh đem nàng hút vào trong, như muốn nhốt nàng vào bí địa, "Bí địa này được một nữ nhân thao túng, được vị Chúc thiếu chủ trong doanh trại đối đãi rất đặc biệt, lễ phép có thừa, tình cảm như mẹ con, cái này có liên quan đến thân phận nữ tử kia. Người đó luôn đi theo nữ nhân này, ta không thể tìm được cái gì hạ thủ."

Nghệ Nhàn dở khóc dở cười, các nàng là đánh bậy mà tìm trúng ổ trộm, vì tiếp cận muốn báo thù mà thu được không ít tin tức. Muốn tìm người kia hạ thủ, thì cần phải phá bí địa này, nếu không thì đến cả bóng người cũng không chạm được, chứ nói gì báo thù rửa hận.

"Đi."

"Ngươi cần gì phải như vậy?"

Nhìn bề ngoài, không bằng tự mình thử nghiệm. Huống chi, nàng không thể để đám người kia mang Lam Đồng ném vào trong đó.

Nghệ Nhàn thông qua khe hẹp đi vào, chợt hỏi một câu, "hai ngày qua ngươi đã gặp Miên Hoa Đường chưa?"

Vẻ mặt Tề Vận mờ mịt, "Miên Hoa Đường, nàng sao vậy?"

Nghệ Nhàn buồn bực, lúc đầu nàng tưởng là Miên Hoa Đường bị Tề Vận dẫn đi, như vậy có thể lý giải được phương vị trong sương mù, nhưng mà trận pháp sau khi hủy, Miên Hoa Đường cũng không thấy tung tích không nói, nhưng loại trừ đi thì không thể, "không lẽ nàng xông vào bí địa rồi a?!"

Đến cả sắc mặt Tề Vận cũng trở nên cổ quái.

"Sao vậy?"

"Trước lúc các ngươi đến chừng một nén nhang, thì bí địa đúng là có mở ra, đống mồi được ném vào trong."

Nghệ Nhàn, "..."

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, tháp nhỏ bên cạnh lại chờ đến sốt ruột, không ngừng phát ra tiếng coong coong thúc giục, Tề Vận cũng phát hiện được sự tồn tại của tháp nhỏ, nàng híp mắt lại, cố gắng để nhìn rõ chữ trên người nó, "tháp này nhìn có vẻ --"

Nghệ Nhàn đau đầu, nuôi con đúng là khó khăn, chỉ mỗi nuôi cái thứ nhảy lên nhảy xuống đánh không được này so với tu luyện còn khó hơn, nàng mệt mỏi nói, "đúng như ngươi nghĩ."

Vẻ mặt Tề Vận khiếp sợ, sau đó nhớ đến bí địa thường được mở ra, ngược lại cũng thoải mái nhiều hơn, nhịn không trào phúng, "hiện tại mở bí cảnh như đi nhặt đá năng lượng, bất kỳ lúc nào cũng có thể thấy được."

Tháp nhỏ đâm về phía Thề Vận.

"Đừng quậy nữa!"

"Còn quậy nữa ta cho Bất Tử Điệp ra mang người về bây giờ."

Tháp linh từng là bại tướng dưới tay Bất Tử Điệp, vì Bất Tử Điệp mở hầm không gian mà hiện thân, thật vất vả mới có thể bay lới lay lui trong hư không như âm hồn, bây giờ mà đuổi nó về, không khác gì mất đi tự do, như vậy không thú vị a. Chỉ còn cách quỳ gối quanh Nghệ Nhàn, rồi lại vui vẻ bay trước mặt Nghệ Nhàn, thúc giục tiếp tục đi thôi a.

Xung quanh ngoài bí địa, không có một bóng người. Đám thủ vệ doanh trại bình thường ở đây cũng đã biến mất, chỗ này sáng như ban ngày, cả doanh địa cũng trống rống.

Như thấy được nghi hoặc của Nghệ Nhàn, Tề Vận tìm một chỗ ngồi cản lại, "không tránh xa như đã nói, sẽ bị bí địa hút vào trong. Người đi vào, ta chưa từng thấy đi ra, ngoại trừ nữ nhân kia cùng người bên cạnh nàng."

"Rất nguy hiểm, ngươi còn muốn đi sao?"

"Đi!"

Không giải quyết được thù hận trong lòng Tiểu Nhã, thì không thể giúp nàng loại được tâm ma và chấp niệm. Hiện tại điều duy nhất Nghệ Nhàn có thể làm, là trước khi nàng chưa bước vào nguy hiểm, có thể giúp nàng báo thù lần này, "cả nhà nghĩa mẫu đối với ta có ân, ngươi không nói, thì hiện tại Tiểu Nhã chỉ còn mình ta là người thân duy nhất."

Tề Vận khẽ gật đầu, "ta đi cùng ngươi."

Nghệ Nhàn, "tùy ngươi."

Tề Vận, "bí địa sắp đóng rồi, sao còn chưa đi?"

Nghệ Nhàn nhìn tiểu tháp đang vui vẻ, không quan tâm nàng làm sao đoán được tâm tình của nó, có thể sống chung lâu ngày, chỉ cần tháp có tâm tình thế nào truyền đến thì cũng sẽ có cảm giác nhân tính hóa bên trong, "ta đang suy nghĩ một chuyện vô cùng quan trọng."

Thần sắc Tề Vận cũng nghiêm túc vài phần, "chuyện quan trọng gì?"

Nghệ Nhàn đến trước mặt thấp nhỏ, thương lượng với nó, "lần này quá nguy hiểm, ngươi đừng đi theo, ở đây chờ chúng ta, được không?"

Tề Vận, "???"

Coong coong coong --

Đây là nhịp điệu khó chịu.

Nghệ Nhàn tiếp tục nói dối, "không đi cũng không có gì, ngươi nghĩ kỹ một chút, bí địa của người ta cũng là bí cảnh nhỏ, ngươi cũng là bí cảnh, ngươi có thấy bí cảnh chủ động đi vào bí - ah - ta đi -"

Tề Vận bị âm thanh tháp nhỏ chấn ù tai, nhịn không được che đầu mình, chỉ thấy tốc độ xoay tròn của thấp nhỏ càng lúc càng nhanh, sắp biến thành tàn ảnh, đột nhiên có va chạm, liền đụng vào Nghệ Nhàn không phòng bị lảo đảo một cái, cho đến khi bị bí địa hút vào.

Tháp nhỏ cũng vui vẻ nhảy vào.

Tề Vận nhìn vòng xoáy đang yên ổn không biết bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, bề ngoài vặn vẹo mấy lần, miệng mở to cũng tăng lên, nàng sợ bí địa sẽ đóng lại liền nhảy vào.

Nghệ Nhàn dùng phương thức lao thẳng đi vào, nhớ đến Nhị Lam trong ngực, vội lăn mình, rơi xuống đất, ngã một cái đúng là nhức toàn thân.

Tiểu gia hỏa trong ngực còn không tim không phổi cười ha ha ha không ngừng.

Tề Vận lúc đi vào, đã nhìn thấy Nghệ Nhàn đỡ thắt lưng dạy dỗ tháp nhỏ, dưới chân không ngừng chấn động, từng hồi từng hồi, tựa như đất sắp sụp, "xảy ra chuyện gì vậy?"

Nghệ Nhàn mắng nửa ngày, mới thấy tháp nhỏ bộ dạng heo chết không sợ, cũng thấy mất mặt, "ngươi từng thấy cá lớn nuốt cá bé chưa?"

Tề Vận gật đầu, "cái này có liên quan gì đến bí địa?"

Nghệ Nhàn tức giận, ngón tay búng tháp nhỏ mấy cái, "hai bí cạnh đụng nhau, thế giới trong bí cảnh không ổn định, tựa như hiện tại. Trong bụng con cá lớn có một con nhỏ.... được được, ngươi là cá lớn, người ta là cá nhỏ."

Tề Vận nhìn Nghệ Nhàn bị tháp nhỏ đuổi chạy khắp nơi, khóe mắt nhìn không được phát ra chút tiếu ý, "đây không phải vấn đề cá lớn nuốt cá bé, mà là rắn nuốt voi."

Tháp nhỏ đối với vấn đề Tề Vận nói về nó rất là thỏa mãn.

Nghệ Nhàn đổi sắc mặt vui vẻ, trịnh trọng nói. "cho nên tốc độ của chúng ta phải nhanh một chút. Trước khi bí địa này vỡ vụn thì mau giải quyết hết mọi việc."

"Nguy rồi."

"Chi."

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.

Một lớn một nhỏ vồ về phía Nghệ Nhàn, nàng vội tiếp Tiểu Lam, bị thân mình mềm mượt của nàng đụng trúng, ngã xuống đất, Ngân Bảo cũng rơi trúng ngực Nhị Lam, ép đến Nghệ Nhàn không thở được.

"Sao các ngươi cũng vào đây được?"

"Nương, nương, sừng nhỏ."

"???"

Tề Vận vội giúp nàng một tay, "sừng nhỏ là cái gì?"

Một thời gian không thấy, bên cạnh Nghệ Nhàn lại có thêm vài thứ kỳ quái. Đầu óc Nghệ Nhàn cũng mơ màng, chỉ thấy tiểu kỳ lân chậm rãi đi tới đây, ánh mắt lóe lên, hoảng hốt bất định, điển hình của dáng vẻ chột dạ.

"Sừng nhỏ!"

"... đó là kỳ lân, bảo bối."

"Ah, Đường Đường đâu?"

Cái này đúng là làm khó nàng, Nghệ Nhàn chỉ hắng giọng một cái, không muốn truy cứu chuyện kỳ lân tự chủ trương kia, "các ngươi đến đúng lúc, giúp ta tìm chỗ Lam Đồng."

Coong coong!

Nghệ Nhàn liếc tháp nhỏ không an phận, "sao vậy, ngươi cũng muốn ôm chuyện tìm người?"

Tề Vận lại suy tư, "cùng là bí cảnh, có phairnos muốn nói, nó có thể cảm ứng được chỗ nàng ở, chỗ nàng ở, thì dĩ nhiên sẽ có Lam Đồng ở đó, còn có người kia."

Một câu giải hoàn mỹ.

Tháp nhỏ vui vẻ xoay tròn trên không, tựa như nhảy điệu waltz.

Nghệ Nhàn nhanh chóng cầm lấy cửu linh tháp, "đi, nhờ ngươi dẫn đường, đến khi đó nếu chúng ta không giúp được, mong ngươi thu nàng vào, ta cảm thấy nàng chính là mấu chốt."

Cái kiểu thuận tay xé, không đúng, phải nói là thuận tay mở bí cảnh, đến nay, nàng chưa bao giờ nghe.

Thần sắc Tề Vận cũng có vài phần trầm trọng, "nữ nhân này sợ là không giữ được, không biết ngươi có chú ý đến mấy người đêm qua trong phòng Tiểu Nhã không."

Nghệ Nhàn, "dĩ nhiên là nhớ rõ, trong đó có hai cái, bọn họ không chỉ muốn ta chết một lần."

Trước kia là do Lạc Nguyệt Dao muốn mạng của nàng, cho nên có thể hiểu được nguyên nhân đám người kia muốn gϊếŧ nàng. Hiện tại, thì không biết vì sao lại dùng Lam Đồng làm mồi, dụ nàng mắc câu?

Không lẽ là trung thành quá mức, nên muốn báo thù cho Lạc Nguyệt Dao?

Tề Vận nhắc nhở, "bên cạnh nữ nhân kia có vài người không biết...." nàng cố gắng để hình dung sự khác biệt của đám người kia.

Nghệ Nhàn giúp nàng bổ sung, "không hiểu đột nhiên rời đi, hoặc biến mất, giống đám ám linh sư ở trong cửu linh tháp từng làm."

Tề Vận, "phải, ngươi cũng phát hiện ra?"

Nghệ Nhàn nhìn nàng cười cười, tay hướng phía xa mò mò, một cái liền nằm trong kẽ tay, "Vì ta phát hiện được đám người kia kỹ năng không gian giống như ta đã phát hiện được trên người mình."

Tề Vận trợn to mắt, hồi lâu không nói nên lời.

Hiệu suất của tháp nhỏ khá tốt, vượt qua rừng rậm trùng điệp, vòng qua ao đầm nguy hiểm, chọn một con đường tắt, nửa canh giờ, thành công đem các nàng đến địa điểm.

Ở một bãi cỏ rộng biến thành cục diện nuôi thả, đang hoạt động bên ngoài là một đám nửa người nửa thú, trên cổ hoặc chân họ đều có xích sắt, đi đến đâu cũng nghe tiếng leng keng, bên cạnh có vài người cao to nhìn giống thú nhân, vài người một nhóm, tùy ý vung roi đánh, hoặc là quyền đấm cước đá với ngoại tộc, nhìn qua thì ký ức bị giam cầm lại kéo về.

Bị giam cầm?

Xa xa có vài phòng nhìn khá là tốt, không phải dạng nhà trệt dùng đá xây thành, mà giống kiểu nhân tộc ở hơn, cao chừng ba đến năm tầng, đên đỉnh có người ngồi trông, nhìn bộ dạng là một thú nhân bay, trên không còn có thú nhân đang dò xét, một đám đen thui, chập chờn mà đến, rồi chập chờn đi. Xung quanh trông coi khá nghiêm, dường như là m là một nhóm, "nữ nhân kia, không đúng, những căn phòng bên trong hơn phân nửa là nơi thí nghiệm của bọn họ."

Đây mới là cách chính xác mở căn cứ, thiếu những sinh vật kỳ quái thì không thể gọi là căn cứ thí nghiệm a/

Tề Vận nhắc lại hai lần người thí nghiệm, "hình dung có chính xác, nhưng mà lần này họ đi săn lại là thú nhân."

Ở chỗ này, muốn nghiên cứu cái gì a.

Tề Vận không nghĩ ra, "mục đích họ làm vậy là muốn cái gì?"

Trước kia Nghệ Nhàn luôn nghĩ rằng người đứng sau có sự suy nghĩ khác thường, bất quá khi đó đối tượng thí nghiệm là nhân tộc và huyễn thú, tin tức có được rất hạn hẹp, hiện tại đối tượng nghiên cứu của bọn họ là toàn bộ sinh linh ở Cửu Hi đại lục, hơn nữa gia chủ Tạ gia còn dùng thủ đoạn độc ác trên người các nàng, Nghệ Nhàn là một trong số đó, ít nhiều cũng hiểu được, "bọn họ đang cố gắng tạp ra chủng tộc hoàn mỹ hơn, nếu có nhóm người đó trong tay, không sợ không thao túng được cả Cửu Hi đại lục?"

Tề Vận hít một ngụm khí lạnh, "ngươi nghĩ như vậy?"

Lúc đầu Nghệ Nhàn không nghĩ nhiều như vậy, chỉ có trách những chuyện Tạ gia làm khiến nàng nhận thức được nhiều hơn, "đúng vậy, lúc đến, đại sư tỷ có nhắc nhở ta."

Hải tộc, thú tộc, nhân tộc.....

Tinh linh tộc có thể tự lo một mình sao?

Nếu để Lam Đồng tận mắt nhìn thấy tộc nhân của mình bị đem ra làm thí nghiệm, nhất định sẽ nổi điên a. Người này bình thường không nói gì, nhưng trong xương là một thú nhân hiếu chiến.

Đúng như Nghệ Nhàn suy đoán, Lam Đồng bị người mang vào bí địa, sau khi tỉnh lại thì phát hiện mình bị Đoan Mộc Nhã gài bẫy, giận không nén được. Đại khái trong người còn dính thuốc mê, chỉ có thể rống được hai tiếng, xém chút bị người bóp cổ. Sau đó bijeps đi xem bọn họ hại người, một thú nhân bị họ cột chặt, sau đó bọn họ dùng dao bắt đầu mổ bụng thú nhân đó ra, cho vào cơ thế hắn một viên máu gì đó. Rất nhanh liền chữa lành, ước chừng một nén nhang, thú nhân không biết bị thứ gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, có thể thứ để trong bụng có tác đụng, lúc này nổi điên, lúc này vùng vằng tránh thoát được đám người giữ hắn, muốn chạy trốn lại không thể được, chỉ có thể bóp đầu người khác, cuối cùng đau đến tự bạo.

Ngay trước mắt Lam Đồng, máu phun tung tóe, nội tạng văng khắp nơi, chết không nhắm mắt.

"Grừ --"

"Mau đề nàng lại.

Nghệ Nhàn nghe tiếng Lam Đồng rống giận, liền gọi Tiểu Lam đến, "Tiểu tinh linh đâu?"

Trước kia ở Thiên Lan Sơn cứu được một huyễn thú biến dị, có đôi cánh của tinh linh tộc, ngoại trừ hình dáng nhìn giống tinh linh nhỏ gọn. Thì có thể nói huyễn thú này cũng là vật không may, Nghệ Nhàn nghĩ hắn bị ép dùng máu tinh linh, nên mới biến dị thành bộ dạng như vậy.

Tiểu Lam vẫn là chủ nhân nuôi dưỡng tiểu tinh linh này, nàng ăn gì, thì dùng cái đó nuôi tiểu tinh linh, qua thời gian tiểu tinh linh cũng một mình tự bế. Từ một giống loài đổi kiểu sống, nếu là Nghệ Nhàn sợ là cũng sẽ tìm chỗ không người tự bế luôn a.

Tiểu Lam móc túi, chính xác lấy được tiểu tinh linh, tiểu tinh linh nư mỹ nhân đang ngủ, nằm trong tay Tiểu Lam không nhúc nhích, "nương, đang ngủ a."

Nghệ Nhàn cố nén tâm phỉ nhổ, không quan tâm, "đánh thức."

Tiểu Lam liền tìm Ngân Bảo, không biết hai tiểu chỉ giao lưu cái gì, rất nhanh Tiểu Lam lại có được một miếng thịt móc trên cây. Nghệ Nhàn nhìn Tiểu Lam cầm miếng thịt nhịn không được tự cắn một miếng. Sau đó lại xé miếng thịt nhỏ ra, để bên trái đầu tiểu tinh linh, thấy đối phương không tỉnh, Tiểu Lam lại xé thêm miếng nữa để bên phải tiểu tinh linh.....

Cứ vậy, chờ miếng thịt xé vụn hết, tiểu tinh linh được thịt vụn bao vây, nhìn như công chúa mỹ nhân nằm giữa đống hoa tươi ngủ.

Nhưng mà, tiểu tinh linh mỹ nhân đang ngủ này được đống thịt của Tiểu Lam vây quanh a.

Nghệ Nhàn nhìn tiểu gia hỏa không nhanh không chậm xé thịt gọi tiểu tinh linh, trong lòng nóng như lửa đối, nàng muốn đánh con tiểu tinh linh đang ngủ kia hai cái, cho dù đang ngủ cũng phải tỉnh lại a. Kết quả, trong lúc nàng đang lo lắng, tiểu tinh linh theo mùi thịt mà tỉnh lại.

Nghệ Nhàn, "..."

Tiểu Lam nhanh chóng mang thịt xé sẵn đút vào miệng, ngươi một miếng, ta một miếng, ăn đến vui vẻ, đến nỗi cũng không nhớ nàng còn có một mẫu thân đang ở trong nguy hiểm, cuối cùng, mới cầm tiểu tinh linh đem đến trước mặt Nghệ Nhàn, nhỏ giọng nói với tiểu tinh linh, "nương, nương tìm ngươi."

Nghệ Nhàn yêu cầu rất đơn giản, tiếng khống.

Tiểu tinh linh này có âm thanh đặc biệt ảnh hưởng với thú, dựa vào mấy người các nàng, muốn hủy chỗ này cũng không dễ. Nhân lúc này làm loạn một chút, dù sao cũng không phải không được.

Tiểu tinh linh được Tiểu Lam nuôi một thời gian dài béo tốt, vừa nghe Nghệ Nhàn yêu cầu, lúc này cũng căng giọng --

Tề Vân nuốt một viên cách âm, nhìn thấy đám nửa người nửa thú đang nuôi trong trại đột nhiên nổi điên, không hiểu vì sao lại đánh người khác, mặc dù bị áp chế bằng vũ lực như bình thường nhưng không có tác dụng, ngược lại càng áp càng hung, càng thêm mãnh liệt.

Đám thú nhân xung quanh dò xét thấy vậy, liền đi tiếp viện.

Đem tất cả từng bước khống chế lại.

Nghệ Nhàn hài lòng nhìn bọ họ nội bộ đánh nhau, ôm hai tiểu oa nhà mình lên, "ta đi tìm Lam Đồng, nàng chắc cũng không chịu được âm thanh này."

Tề Vận cũng không nghe được nàng nói gì, thấy nàng một mình mang hai tiểu oa đi có vẻ bất tiện, vội tiếp lấy Tiểu Lam, ước lượng một chút, phát hiện tiểu gia hỏa này cũng đã lớn hơn một chút, "hôm nay, ta nhất định phải gϊếŧ người đó."

Nghệ Nhàn đang hình dung mấy chữ phát ra từ miệng nàng, đang định khuyên bảo một chút, nhưng cuối cũng lại không thể nói được gì.

Người đó có túi giới tử của Từ Dao, chỉ có thể chứng minh hắn tham gia gϊếŧ người, nếu nói chủ mưu, thì hơi quá rồi. Đối với Tề Vận và Tiểu Nhã mà nói, ngươi đó chính là sự thăng bằng an ủi lòng các nàng, gϊếŧ thì dễ.

"Tháp nhỏ, đi giúp Lam Đồng."

"Coong."

Tháp nhỏ không nghe theo, trong lúc Nghệ Nhàn giương cánh giải quyết thú nhân đang dò xét trên trời, nó lại loảng xoảng đánh ba bốn cái, hiệu suất khá cao.

Nghệ Nhàn thấy tháp nhỏ chơi đến vui vẻ, liền đem đám người mật báo giao cho nó, lúc hạ xuống đất, thì thấy Tề Vận trố mắt kết sỏi, nhìn chằm chằm đôi cánh uy phong phía sau nàng, "hắc, ngươi muốn hỏi cái này, việc này không thể giải thích với ngươi được."

Gần đây tam quan của Tề Vận bị lật đổ nhiều lần, nàng nhanh chóng thu hồi ánh mắt kinh ngạc, "nữ nhân kia ở trong nhà đó."

Nhìn bề ngoài cao vài ba tầng, bên trong còn có nhiều động khác, tựa như Thủy Liêm Động, bên trong kiến tạo không ít huyệt động lớn nhỏ, Nghệ Nhàn quét mắt một cái, ước chừng cái.

"Xem ra phân loại nhiều."

"Ngân Bảo, mau men theo mùi tìm Lam Đồng đang ở đâu."

Grừ --

Một tảng đá lớn hạ xuống, cũng may Nghệ Nhàn và Tề Vận nhanh như chớp, nếu không thì thành đống thịt nát rồi a. Lao theo xuống là sư thú vàng óng, uy phong lẫm lẫm nhìn lướt qua các nàng..

Nghệ Nhàn thấy đôi mắt xanh đã đỏ dần, "không coi chừng một chút thôi đã lao ra như con thiêu thân rồi."

Lam Đồng thấy nàng bước đi, liền rít gào cảnh báo, kết quả, cái ót bị Nghệ Nhàn hung hăng đánh một quyền, "đến cả ta cũng không nhận ra, ta thấy ngươi muốn về nhà quỳ ván giặt đồ rồi a."

Đám người sau lưng từ trong động cũng chạy ra, chằng chịt, bọn họ vây quanh một nữ tử che mặt đi ra, bạch y khiến nàng thanh khiết thoát tục, nhưng ở giữa đám hắc y nhân che mặt, thì như cái bia nhắm.

Người này hành động giống như Lạc Nguyệt Dao khi xuất hiện vài phần, đúng là cha truyền con nối a.

"Chính là ngươi a!"

Nghệ Nhàn chuẩn bị hành động, bên cạnh liền có một đạo thân ảnh bay đến, Tiểu Lam giương nanh múa vuốt phi tới, trong chốc lát chỉ kịp bảo vệ tiểu tinh linh trong túi của mình, "nương, nương."

Thì ra là Tề Vận nhìn thấy hung thủ, ném Tiểu Lam lại đây, người bay lên trước, kết quả bị đám hắc y nhân chặn giữa đường.

Nghệ Nhàn mỗi tay ôm một đứa, cũng không có cách cản nàng lại được, "ai nha, gấp cái gì, sao mấy người nóng ruột vậy chứ, các ngươi nên học Tiểu Lam đi a."

Tiểu Lam vung đầu lên, "ah."

Nghệ Nhàn trơ mắt nhìn đám hắc y nhân đưa nàng rời đi, Tề Vận gϊếŧ đỏ cả mắt nhưng không thể đến gần được, nàng cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ một chút, một cái đang nhàn hạ gặm thịt khô, một cái đang cười ha ha vỗ tay. Đúng là nhìn mà buồn không nổi a.

Sau này sao làm được gì a?

Không lẽ, mồi lần đánh nhau đều phải như vậy?

Nghệ Nhàn buồn không nổi, cho đến khi trong tay trống không, Lam Đồng đã thanh tỉnh hoàn toàn, đang dùng đôi mắt ướt nhẹp nhìn nàng, nàng đem hai tiểu cô nương đưa cho Lam Đồng, "chiếu cố các nàng, thiếu một sợi tóc phạt ngươi quỳ ba ngày."

Nàng đuổi theo ra ngoài, nhìn nữ tử kia dùng cái gì đó mở bí địa ra, vòng xoáy như nụ cười hung dữ, đang trào phúng các nàng không biết tự lượng sức mình.

"Tháp nhỏ!"

Truyện Chữ Hay