Chút tâm tư nhỏ của Lam Đồng cũng không thoát được mắt Nghệ Nhàn, phải tự mình chọn cõng tiểu kỳ lân đi cùng, hoặc là để Nghệ Nhàn cõng đi, nàng không do dự liền bỏ cái thứ hai đi.
Nói gì thì cũng không thể để tiểu kỳ lân chiếm tiện nghi lão bà nhà mình được.
Thế nhưng tiểu kỳ lân cũng quật cường, đưa đẩy vài lần bầu không khí lại căng thẳng, thấy hai gia hỏa vì chuyện đi đường mà đánh nhau, không ai nhường ai, Nghệ Nhàn quyết định cho đối phương tự mình chậm rãi lắc lư theo sau.
"Ở chỗ này, khí tức ở đây nồng nhất."
"Ngươi ở đây coi Tiểu Lam và Nhị Lam, ta vào trong xem."
Lam Đồng dùng thân cản lại, cái này là do nàng theo khí tức tìm được cái động, cái động thấp nhỏ, thích hợp cho thú nhỏ ở lại, vừa nhìn cũng biết không phải chỗ cho người ở, "ngươi không biết, chỗ này thích hợp cho địa tinh ở đó, đó là một đám rất tiểu nhân...." rất hèn hạ.
Nghệ Nhàn liếc nàng, "địa tinh sống ở đâu, Tiểu Nhã cũng nói ta biết rồi, ngươi đừng khi ta cái gì ở thú nhân tộc cũng không biết, cho ngươi cơ hội á, đàng hoàng mà nói đi."
Lam Đồng, "..."
Tiểu kỳ lân nhìn Lam Đồng hé miệng, cười như không cười, nhìn có chút hả hê.
Địa tinh là sinh vật sống bầy đàn, không thể nào lại tìm cái động một mình ở. Các nàng cùng nhau đi tới, chỉ phát hiện được cái động nhỏ này, xác thực không giống chỗ địa tinh ở. Cửa động thấp nhỏ, nhưng không đến nỗi người không thể chui vào được. Nghệ Nhàn thấy tên vàng khè ngu ngốc này khom lưng chui vào, "cùng nhau vào đi a."
Khí tức hỗn tạp, đập vào mặt vô cùng gay mũi, dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Nghệ Nhàn cũng bị mùi trong động làm sặc. Động vật ở trong lộn xộn, phần lớn là chi của động vật, đá, lông, một đống bát nháo. Nàng cũng không tin chỗ này là chỗ Tề Vận ở, một đại tiểu thư Tề gia sao lại ở một chỗ như vậy a?
"Có phải là chúng ta nhầm không?"
Đằng sau lại có thêm hai ba tiếng hắt xì, cái nào cũng kinh thiên động địa. Đến cả Nhị Lam cũng không chịu nổi cái mùi này, cau mày, ngậm chặt miệng.
Hu hu --
Nghệ Nhàn thuận tay đem mấy cái chi thú dạt qua một bên, dọn đường đi. Nàng càng đi về phía trước, tiếng khóc nghẹn ngào càng thêm rõ ràng, nghe qua như tiếng quỷ khóc, cũng may các nàng trải qua sóng to gió lớn rồi, bước chân nhanh nhẹn cũng đã đến được nơi sâu trong động, không khí ngược lại trở nên mỏng manh, mùi càng đậm hơn.
Nghệ Nhàn thả quang linh chiếu sáng, thì thấy hai con thú lông trắng đang cuộn mình vùi đầu trong góc phòng, lạnh run cầm cập. Trên đất là một tấm thảm bẩn nhìn không ra màu, còn có áo bào đen dính máu, nhìn áo bào đúng là có vết thủng trùng với vết thương Lam Đồng cào trùng Tề Vận.
"Lại kim thiền thoát xác sao."
"Trên y phục có mùi máu, mùi đậm."
Lam Đồng che mũi, một đường luôn hắt xì, hai mắt ướt nhẹp làm mất luôn hình tượng cứng rắn của nàng. Nhưng mà, khi nàng đứng sau lưng Nghệ Nhàn, mấy con thú lông trắng khóc lóc liền run rẩy, sợ đến tè bậy ra ngoài....
Nháy mắt, mùi trong động càng nồng hơn.
"Sao lại làm chúng nó sợ?"
"Ta không có."
Lam Đồng thực sự ủy khuất, nàng chẳng hề làm gì cả a. Ngược lại càng ghét đám thú lông dài này hơn, kết quả đám thú lông trắng vội quá la quáng lên, ép thân thể sát vách hơn, "Nghệ Nhàn, đám thú lông dài này như chuột á, không đúng, so với chuột còn không bằng. Nhìn đống dấu vết này, thì cái động này là của chúng nó."
Tiểu Lam không nhừng hắt xì, hắt xì xongt hì kéo vạt áo Nghệ Nhàn, "nương, ta chóng mặt quá."
Nghệ Nhàn thấy nàng bị mùi xông đến tai mắt đầy sao rồi, vội chỉ huy Lam Đồng, "đi ra ngoài, đem chúng nó mang ra luôn."
Lam Đồng, "..." thúi quá đi.
Năm con thú lông dài tựa như vịt bị Lam Đồng lùa từ trong động ra ngoài, hai con hình thể lớn và ba con hình thể nhỏ, trong đó một con trung bình, nhìn bọn nó vô cùng giống nhau hẳn là một gia đình, Nghệ Nhàn lắc lắc áo bào đen trong tay, "biết chủ nhân áo bào này không?"
Năm con thú lông dài nhìn tiểu kỳ lân canh giữ ngoài động, run rẩy càng nhiều hơn. Nhưng khi nhìn thấy Lam Đồng, tần suất run cũng tăng lên nhiều hơn, có thể thấy sợ hơn vẫn là đại sư thú Lam Đồng. Đã đến địa bàn thú nhân, Nghệ Nhàn liền đem mảnh vải ném tới, "ngươi đến hỏi, hỏi chúng nó, có quan hệ gì với Tề Vận."
Lam Đồng ghét bỏ đem áo bào ném đi, đúng lúc rớt lên đầu đám thú lông dài này, năm con sợ đến nỗi kêu loạn một trận, tiếng kêu thê thảm, tựa như bị hành hung.
Nghệ Nhàn có chút bực mình, "đừng có dọa bọn chúng."
Lam Đồng, "không có, ta chỉ muốn bọn họ biến hình người, như vậy thuận tiện cho ngươi hỏi, ngươi muốn hỏi cái gì, ta cam đoan bọn họ không dám lừa gạt."
Nghệ Nhàn, "thú nhân?"
Năm con thú lông dài nhìn áo bào đen, tựa như ảo thuật từ từ cao lên. Nhưng vì bản thể quá nhỏ, cao nhất cũng chỉ đến m, so với Nghệ Nhàn còn thấp một chút, bộ dạng cũng đặc biệt, mặt dài, cổ ngắn, nhìn như cái mâm bầu dục, bộ dạng chúng đều như nhau, đúng là người một nhà a, hắn vội che chở thê nhi nhà mình, "đại nhân, xin giơ cao đánh khẽ."
Lam Đồng, "y phục này sao lại ở trong động các ngươi, là các ngươi gϊếŧ người cướp đồ?"
m sợ đến quỳ rạp, bốn con còn lại cũng làm theo, thành một hàng, "đại nhân, oan uổng cho đám tiểu nhân, là nhân tộc kia cướp chỗ ở của chúng ta trước, chiếm lấy xong còn suýt gϊếŧ luôn chúng ta."
Nghệ Nhàn lại suy nghĩ, "lời ngươi vừa nói với ta là thật, nàng cướp động các ngươi khi nào, sao lại cố ý ném y phục lại động này, chỉ cần là chuyện có liên quan đến nàng, các ngươi phải cẩn thận nói ra hết cho chúng ta."
m sống cả đời trong rừng táng ác, vì coi thường mạng nhỏ, cố ý đào rộng cửa động, ngày thường còn dùng cách đơn giản che đi, ngược lại cũng sống được mười mấy năm. Kết quả m cũng có ngày không sống yên được như ý muốn.
Đại khái mấy tháng trước, một ngày nọ, đột nhiên có một nữ nhân người đầy máu chạy đến động của hắn. Trước tiên dùng dây trói cả nhà bọn hắn thành một đống, nhét vào một góc. m cũng muốn phản kháng, nhưng nữ nhân qua quá lợi hại, trong tay còn phóng được quang mang, ném chỗ nào thì chỗ đó có một cái lỗ, vì muốn giữ mạng cẩu, bọn họ không thể không nhịn, yên ổn ở một góc, không dám phản kháng gì.
Bất quá, nữ nhân này chỉ quay về vào buổi tối, ban ngày không thấy được thân ảnh, cái này cũng khiến bọn họ dễ thở, m cũng định bỏ trốn, nhưng thú trong rừng táng ác còn lợi hại hơn bọn họ, đi được một chút cũng chưa chắc thoát được. Quan trọng nhất là, bọn họ đã quen sống ở đây rồi, ra khỏi cái động này thì không biết nên đi đâu. Hơn nữa nữ nhân kia cũng không để ý bọn họ, mỗi ngày quay về chỉ có chữa trị vết thương, rồi ngồi ngây ra, ngược lại thuận tiện cho bọn họ sống.
"Nàng cũng không quá xấu, thỉnh thoảng còn mang dã thú về cho chúng ta ăn."
"Chính là mấy cái chi thú ở cửa động...."
Nghệ Nhàn nghe xong nhịn không được nhíu mày, "ngươi nói nàng buổi tối quay về, ban ngày thì ra ngoài, ngươi có biết nàng đi đâu không?"
m không biết Nghệ Nhàn là ai, cẩn thận nhìn Lam Đồng, thấy được ánh mắt lạnh, cũng không dám dấu gì, "không biết, lúc đầu nàng còn dùng dây trói chúng ta, sau đó vài ngày thì không thấy sợi dây đó nữa. Nhưng nàng quá lợi hại, ta không dám đi theo."
"Dây gì?"
"Là một sợi dây quấn quanh cổ tay, mỗi khi nàng thu hồi nó sẽ tự quấn quanh cổ tay nàng. Hôm đó nàng bị thương nặng, lòng bàn tay không ngừng tỏa hắc khí, nhìn rất nghiêm trọng, nàng vừa khóc vừa cười, còn nổ tung mấy cục đá... suýt chôn sống chúng ta."
Dây a.
Nghệ Nhàn nhớ lúc trước trong tay Tiểu Nhã cũng có một sợi dây quấn quanh cổ tay, nghe nói thứ này có thể săn được linh thực, bảo bối, chỉ có thể gặp không thể cầu. Lúc trước ở rừng Ai Nhĩ Pháp, Tiểu Nhã dựa vào nó mà bắt được linh thực, Tề Vận cũng có một sợi.
"Nàng đi đến đêm mới quay về?"
"Phải, bất quá đêm qua nàng quay về, thì bội cởϊ áσ bào ra rồi chạy ra ngoài, cả đêm không thấy về, sau đó các ngươi đã đến...."
m nhìn các nàng nuốt nước miếng, dường như chờ các nàng xử lý.
Nghệ Nhàn khoát tay, "động trả nguyên chủ, các ngươi có thể đi."
Lam Đồng cũng ghét bỏ, hận không thể dùng một cước đá bọn họ về luôn, "thực sự quá thúi, không biết sao mà bọn họ ở được." trước kia các nàng ở Khố Tư thành nhà cũng đơn sơ, nhưng có dọn dẹp sạch sẽ.
Nghệ Nhàn không yên tâm nói, "đúng vậy, thúi vậy, sao nàng lại ở đó a?"
Chuyện này đối với Tề Vận quá mâu thuẫn. Nếu đổi lại là nàng, cho dù cướp động của người ta, thì cũng phải cho mình một chỗ ở thoải mái nhất, cho dù tối mới quay về a.
Lam Đồng, "ai mà biết, còn tìm nàng nữa không?"
Nghệ Nhàn gật đầu, sau đó lại lắc đầu, "nếu ngươi theo mùi của nàng, sợ là tìm không được."
Tề Vận một khi đã phòng bị, thì sẽ che đi hơi thở của mình.
Dùng mọi cách.
Lam Đồng nhìn Ngân Bảo thường nhận nhiệm vụ chui xuống đất, có chút không phục, "ta không thể dùng mùi tìm được người, lẽ nào nó có thể?"
Nghệ Nhàn, "dĩ nhiên là không thể. Ta chỉ để Ngân Bảo đi xung quanh thăm dò một chút, trong rừng táng ác này mấy tháng gần đây xảy ra chuyện gì lạ không. Tề Vận chịu mùi hôi thối, ở lại chỗ này lâu như vậy, mỗi ngày đều ra ngoài một chuyến, ngươi nói nàng đi đâu a?"
Lam Đồng cào cào bên dưới, "không thể là một chỗ quá xa, nếu không buổi tối nàng về không kịp."
Nghệ Nhàn gật đầu, "quan trọng là sau khi nàng rời khỏi đây, còn bị thương quay về. Nhất định là đánh nhau với người khác, Ngân Bảo tìm tin tức về một tay giỏi đánh là được, chỉ cần thăm dò chỗ nào có đánh nhau, là được rồi."
Chuột tiểu đệ trong rừng táng ác khẳng định là rất nhiều, chỉ cần là chỗ tốt có thể thám thính được thì không cần lo chuyện khác, có thể sẽ tháo được nguyên nhân Tề Vận trốn các nàng, "kiên trì chờ, chúng ta cắm sào chờ nước lên."