Một nhóm người vây quanh đống lửa, không sợ lửa hấp dẫn dã thú trong rừng, tùy ý để mùi thịt nướng bay đi khắp nơi, khiến một đôi mắt đỏ gần đó đi qua đi lại, nhưng lại sợ uy áp của ai đó không dám đến, mọi người không di chuyện ăn một tảng thịt lớn, nếu mang thêm vài bầu rượu thì chuyến đi càng thêm tiêu sái.
"Nhặt?"
"Ah." Tiểu Lam ăn đến hai tay đều là dầu, hỏi con mồi ở đâu thì nói được năm ba chữ, Ngân Bảo đại nhân bên cạnh giơ trảo lên đầu làm chứng, "là nhặt, ta và Tiểu Lam cùng nhau mang về."
Mất hết sức chín trâu hai hổ a.
Con mồi đột nhiên xuất hiện quanh đây, lại bị Tiểu Lam đào hố lượm được.
Nghệ Nhàn sinh Nhị Lam xong, khẩu vị cũng đã quay lại như cũ, tâm tư cũng chỉ ăn uống, hơn phân nửa đã vào bụng đại sư tỷ và Miên Hoa Đường, còn lại cho mấy tiểu thỉ, mỗi Nhị Lam thì không hề tham ăn, hai tay ôm trái cây từ tốn ăn, rất nhanh liền no bụng.
"Ngươi tin không?"
"Không tin."
Vên đường dã ngoại cũng không thể tùy tiện lượm, huống chi là đồ ăn.
Nghệ Nhàn cũng dự định ném đi, nhưng đại sư tỷ nói không sao, đồ ăn còn tươi, đừng phụ ý tốt của người ta.
Lam Đồng đem xương thừa ném xuống hố, dùng cỏ lau sạch mùi trên người, "lúc ta xử lý đồ ăn, có ngửi được mùi quen thuộc trên mình nó."
Nói đến đây, Lam Đồng lo lắng nhìn Tiểu Lam đang gặm thịt, người kia vẫn không tim không phổi há miệng cắn một miếng lớn ăn. Nghệ Nhàn lần đầu nhìn thấy đối phương lộ tâm tình phiền não như vậy, suy nghĩ nhiều lần, kết nối mọi sự việc lại với nhau, cẩn thận nói, "không sao, tạm thời để nó đi cùng, khi nào nghĩ thông rồi thì sẽ tự rời đi."
Có một lần đặc biệt, khoảng thời gian tiếp theo các nàng càng cẩn thận chăm sóc nhau hơn, nhưng chỉ cần Tiểu Lam ở một mình, thì bên cạnh luộn có thêm thứ gì đó, Tiểu Lam chỉ ngạc nhiên nhặt về, không nhặt về được thì mang theo Ngân Bảo đại nhân kéo về.....
Ba, năm ngày rồi một tuần hơn, trái cây rừng thứ gì cũng có, cứ vậy sau nửa tháng, tiểu gia hỏa được nuôi thành quả bóng tròn.
Hình thú càng mập ra, da lông vô cùng mượt, quả thật không giống bỏ chạy, mà như đang đi nghỉ dưỡng.
Đến nỗi hai cái nương luôn lo lắng quả bóng nhà mình còn chưa hiểu chuyện đã bị heo nhớ cải thìa đi theo, các nàng mặc dù có đề phòng, nhưng khi sắp bắt được, thì chỉ kịp thấy cái bóng, đối phương đã không thấy, chỉ đành bó tay mà chờ.
Tử Hàn đại sư tỷ mỗi ngày đều tìm một cái cây nằm ngủ, nhàn rỗi cũng không thèm để ý. Nghệ Nhàn cũng không biết đại sư tỷ đi theo cùng đến rừng Ai Nhĩ Pháp hay là về Thanh Sơn Tông, nàng lại nhớ đến hình như Long tộc và Tinh Linh tộc cũng không ưa nhau.
Hôm đó, Tiểu Lam không biết mang từ đâu về một con heo rừng lớn, mắt trợn to miệng chảy nước miếng, trên mặt viết hai chữ -- muốn ăn!
Nét mặt Lam Đồng khó chịu, siết chặt quyền răng rắc, chợt biến thú hình bay đi, nháy mắt không thấy ảnh, sau đó trong rừng liền truyền đến tiếng rống giận lớn, chim xung quanh bay tán loạn chạy trốn.
Đại sư tỷ bên cạnh khó chịu, "quỷ tống, quỷ rống thật ồn ào."
Nghệ Nhàn đỡ trán.
Đây là một hồi chiến đấu để kéo dài sự chịu đựng.
Nàng vốn hy vọng con huyễn thú kỳ lân kia có thể tự hiểu được, biết khó mà lui, nhưng đối phương lại càng quyết tâm hơn, mỗi ngày đều như vậy, hạ quyết con Tiểu Lam là con dâu nuôi từ nhỏ.
Lam Đồng quay lại, cả người tỏa ra khí tức chớ chọc giận ta, trên người còn có mùi máu, vẻ mặt nàng lệ khí, "ta muốn gϊếŧ nó!"
"Ngươi thử xem."
Bầu không khí đột nhiên căng thẳng, đại sư tỷ cũng đổi phong cách lười biếng trước đó, Nghệ Nhàn vội cản các nàng lại, "đại sư tỷ, Lam Đồng nàng chỉ nói đùa thôi."
Tử Hàn đại sư tỷ không biết do lời Lam Đồng vừa nói chọc giận hay là do ồn ào làm mất giấc, nàng nhẹ liếc Nghệ Nhàn, "ngươi thân là chủ nhân tương lai của huyễn thú cốc, sao lại có thể tùy ý đánh gϊếŧ, huống chi, việc này là do ai sai, các ngươi cũng biết rõ a."
Nghệ Nhàn biết rõ, chỉ cần là chuyện dính đến huyễn thú, đại sư tỷ sẽ quản mà hỏi. Trước đó có mấy tiểu chỉ bị Tạ gia bắt đi, đại sư tỷ còn bắt hộ tống theo, còn chưa nói đến con này.
Nghi thức tìm bạn đời đã kết thúc.
Các nàng dùng vũ lực trấn áp cực bắn, mới đoạt lại được Tiểu Lam. Nghệ Nhàn thậm chí cảm thấy chuyện lo lắng cũng đã kết thúc, nào ngờ lại gặp phải một huyễn thú trung hiếu thông minh.
"Đại sư tỷ, ta không muốn ở chỗ này, ta có thể bỏ lại việc của huyễn thú cốc không....." đừng động một chút là tạo áp lực lớn cho nàng như vậy a, huyễn thú cốc, rồi còn tại họa vực sâu vị diện ở Thanh Sơn Tông nữa, nàng chỉ muốn một nhà bốn người sống hòa thuận với nhau thôi a, sao lại khó khăn như vậy a?
"Không được."
Đại sư tỷ cố chấp, Nghệ Nhàn cũng không chống được. Nàng cũng mặc kệ, hiện tại mới phát hiện thói quen này đã ăn sâu tận xương tủy, "đại sư tỷ muốn thế nào?"
Tử Hàn híp mắt, nàng dạo quanh Tiểu Lam một vòng, tiểu gia hỏa ngẩng đầu nháy mắt nhìn, đáy mắt còn mờ mịt, hoàn toàn không biết mình chọc phải phiền toái lớn gì, "Huyễn thúc cốc là Thời đại nhân muốn giao vào tay ngươi, cũng không phải ta dùng cường quyền ép ngươi yếu thế nhận, mấy năm gần đây, ta giữ cũng lâu rồi, đã đến lúc vật về nguyên chủ."
Nghệ Nhàn, "đại sư tỷ biết Thời Hoài?"
Tử Hàn, "từ vài năm trước, ta thiếu hắn một món nợ ân tình, nên đồng ý giúp hắn giữ huyễn thú cốc, nếu ngươi tiếp quản, thì sẽ không có chuyện phiền lòng hôm nay."
Nghệ Nhàn cười gượng, thiếu chuyện phiền toái lần này, thì về sau sẽ còn nhiều chuyện phiền toái hơn, nàng cũng không có ngốc.
Tử Hàn thấy nàng không nói, "nghi thức tìm bạn đời mặc dù bị ngươi trấn áp, nhưng các ngươi cũng không thể từ chối chân tâm của một huyễn thú đan theo đuổi, tộc kỳ lân đều là kiểu tim mắt chết, nhìn trúng thì theo đến cùng. Hơn nữa nàng cũng không gây phiền toái cho các ngươi, thậm chí còn chưa xuất hiện trước mặt các ngươi, thì cớ gì thù hằn lớn như vậy?
Trên thực tế, là đúng như vậy.
Nhưng đối với Lam Đồng mà nói, xuất hiện thì tốt không xuất hiện tựa như gây hấn. Đây là kiểu hành vi hai người khi làm nương từng gặp qua, coi như không có các nàng tồn tại? hơn nữa da mặt dày, có chết cũng theo đuổi không buông, lại khiến người ta khó chịu a.
Nghệ Nhàn dường như biết được Lam Đồng đang giận cái gì, vỗ vai trấn an, "Tiểu Lam còn nhỏ, cái gì cũng không biết. Hy vọng đại sư tỷ giúp ta chu toàn một chút, giải quyết cho xong việc này, cho dù huyễn thú kỳ lân nhìn trúng hay là nhận định gì đó cũng được, nhưng phải chờ Tiểu Lam lớn lên tự mình thích mới được, chờ Tiểu Lam lớn cũng còn vài chục năm nữa, cần gì đau khổ níu kéo?"
Đối với nàng một người từ thế kỷ mới đến, thì không tồn tại hôn sự từ nhỏ, cũng không có chuyện nuôi con dâu từ bé. Nghệ Nhàn tôn trọng tiểu gia hỏa nhà mình, nàng hy vọng tiểu gia hỏa nhà mình lớn lên, gặp được người mình thích có thể yêu mà khôn lo sợ, không bị gông xiềng bên người.
Lam Đồng gật đầu, "phải, ta không đồng ý."
Không sợ tặc đến thăm, chỉ sợ tặc nhớ tới. Tiểu gia hỏa nhà mình còn nhỏ đã bị nhớ thương, hai cái nương sao mà không sốt ruột lo lắng cho được.
Tử Hàn thiêu mi, "cho nên ý ngươi là, chỉ cần Tiểu Lam thích, nàng có thể ở lại?"
???
Có thể đem khái niệm đánh tráo thành như vậy, sao đại sư tỷ mặt không đổi sắc được a?
Nghệ Nhàn bĩu môi, Tử Hàn lại mở miếng trước nàng, "vừa rồi ngươi nói đến, chuyện này cũng có liên quan đến tiểu gia hỏa, chờ tiểu gia hỏa lớn rồi đồng ý, thì các ngươi sẽ không cản, nếu như vậy, cần gì lo lắng nàng có đi cùng hay không a?"
Lam Đồng nhăn mi.
Tử Hàn, "nếu nàng muốn đuổi theo một năm rưỡi nữa, thì đó là bản lĩnh của nàng cũng là chuyện của nàng, các ngươi cũng không có quyền can thiệp."
Nghệ Nhàn, "..."
Tự mang đá đập chân mình.
Đại sư tỷ cuối cùng ngươi chỉ thiên vị bên kia a?
Sau khi giải thích xong, đám người Nghệ Nhàn lại lần nữa lên đường, phía sau lại có thể một cái đuôi, huyễn thú kỳ lân trốn hơn nửa tháng làm việc tốn không để tên rốt cuộc cũng hiện thân trước mặt đại sư tỷ, không xa không gần mà đi, dường như không quấy rối các nàng. Nghệ Nhàn các nàng dừng lại nghỉ, đối phương cũng dừng lại, các nàng chạy đêm ngày, đối phương cũng không tốn sức đuổi theo, thỉnh thoảng rời một chút, phần lớn thời gian đều là đi săn, mang thú đến hơn phân nửa đều cho Tiểu Lam.
Nghệ Nhàn từ chối nhiều lần, kết quả lại có một ít chui vào bụng Tiểu Lam.
Lam Đồng bắt tiểu gia hỏa lại quản chặt trong khuôn viên ba thước, một khi đối phương quá giới hạn thì rít gài vài tiếng cảnh cáo, mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng thú rống giận kêu gào, cũng không phải đánh nhau một ngày, sấm to mưa nhỏ. Tiểu Lam có lúc cũng học Lam Đồng, mài trảo đào hố, ngao ngao rống đối phương hai tiếng, sau đó đối phương nhanh chóng rời đi, rồi lại quay về tìm được chút trái cây mùi vị không tệ.
Nghệ Nhàn nhìn vài ngày, bất tri bất giác phát hiện mình bị đại sư tỷ lừa.
Nàng thậm chí cảm giác đang bị đổ nước ấm, các nàng đều là ếch trong nước ấm, mà cầm nồi đổ là kỳ lân huyễn thú kia, sau đó thì bị đối phương gặm đến không biết gì, khiến nàng khó chịu, nhưng mà cũng không có cớ gϊếŧ, khiến người ta không có nhược điểm để bắt.
Gϊếŧ, gϊếŧ cũng không được. Bỏ, bỏ rơi cũng không được.
Nghệ Nhàn vỗ cái đầu mao nhung của tiểu gia hỏa, "phải cách xa người này một chút, viên đạn bọc đường sẽ làm lu mờ ý chí của ngươi, Tiểu Lam."
Tiểu Lam mờ mịt nhìn Nghệ Nhàn, lắc đầu cọ cọ người nàng, hoàn toàn không hiểu.
Hôm đó, các nàng đến giao giới nhân tộc và thú nhân tộc, một cánh rừng rộng lớn, sương mờ che đi, căn bản không thấy rõ tình huống bên trong. Tử Hàn đại sư tỷ nhìn thoáng qua, "sắp chia ly rồi, Nghệ Nhàn, ta có mấy câu muốn nói với ngươi."
Nghệ Nhàn cũng đã cam chịu đại sư tỷ cùng theo đến Tinh Linh tộc, thậm chí còn nghĩ làm sao hóa giải vấn đề ba tộc, khiến các tinh linh khả ái tiếp nhân long tộc, thú nhân tộc thì..... "đại sư tỷ, ngươi định đi đâu?"
Tử Hàn, "lần này ta đến hải tộc, không đi cùng đường với các ngươi. Ngươi còn nhớ tàn thứ phẩm ở Thiên Lan Sơn, có một chỗ cũng tìm được ở hải tộc, còn hai nơi là địa giới của thú nhân tộc, ngươi nên để ý nhiều hơn."
Nghệ Nhàn tỉnh ngộ.
Tử Hàn cũng không cho nàng hỏi, "còn nữa, nếu ngươi có ý đột phá thần cấp, cần đến một nơi..."