Nghệ Nhàn đếm một lần, nghênh tiếp nàng có bảy con huyễn thú, hình thể lớn, chênh lệch so với Lam Đồng không nhiều. Lúc này đang uy phong đứng ngay lối vào, nhìn vào cảm giác uy áp trong mắt. Cũng may mọi người ở đây đã trải qua sóng to gió lớn, thấy bọn họ nhe răng trợn mắt, cũng không thấy gì là kỳ quái.
Trên lưng hổ dẫn đầu là một nam nhân, trên mặt có một nốt ruồi, khuôn mặt hắn trắng nõn khá đẹp, hắn lười biếng nằm úp sấp, hàm dưới bạch khiết khã nhếch, lộ ra hầu kết gợi cảm mê người, đôi mắt u lam đảo qua Lam Đồng, rất nhanh nhìn đến Nghệ Nhàn, đôi mắt kia khắc hẳn đồng loại nhìn vào vô cùng nguy hểm quỷ dị, "Các lão, sao ngươi lại tùy tiện đem người lạ tới Vãng Sinh Chi Địa a, như vậy không đúng quy tắc a."
Vãng Sinh Chi Địa?
Tên gì nghe quái lạ a?
Nghe như là hướng đến nơi cực lạc a.
Nghệ Nhàn vui vẻ. dù gì nàng lần đầu gặp phải kiểu như vậy, được người mời đến làm khác, rồi bị chặn ngoài cửa lớn, đám thú bự con xếp thành một hành diễu võ dương oai bộ dạng như muốn ăn đòn.
Các lão lộ mặt khó chịu, "Thời Thất! ngươi đừng quên lời thế năm đó ngươi đã nói."
Thời Thất ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống, "sao mà ta tin được không phải cố ý lấy lòng Các lão ngươi, đem Vãng Sinh Chi Địa chúng ta một lưới bắt trọn, vì vậy nếu nàng không thể chứng minh thân phận của mình, thì không thể vào Vãng Sinh Chi Địa."
Nghệ Nhàn hiện tại cũng hiểu được vòng vo bên trong, chứng minh là giả, ra oai phủ đầu là thật. Chứng minh thì không khó, nói đơn giản cũng không đơn giản, chỉ cần đối phương phủ nhân một câu, hoài nghi, nàng tựa như con quay bị đối phương điều khiển.
Dựa vào cái gì?
Nghệ Nhàn kéo Đại Lam một bên đang nổi giận, "giận cái gì, đánh bọn chúng một trận là được."
Thái độ nàng tùy ý, dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ, khiến Thời Thất cùng đám huyễn thú cảm thấy bị khinh bỉ, bầu không khí liền thay đổi, khiến hai tai mao nhung của Tiểu Lam nhịn không được dựng thẳng lên, nàng nhìn xung quanh một hồi, cũng bắt chước Lam Đồng hưng phấn, tiểu trảo soẹt soẹt trên mặt đất, nghi thức ngao ngao tuyên chiến chưa kịp ra, liền bị Lam Đồng móc lên vứt qua một gốc cây, "ngoan ngoãn ngồi đó, xem ta dạy dỗ đám gia hỏa dám khi dễ nương ngươi thế nào."
Lam Đồng nhìn người cây cảnh giác, cho đến khi người cây đồng ý giúp nàng chăm sóc ấu tể, nàng mới biến thú hình, Tiểu Lam lay lay cành khô của người cây, cẩn thận để đầu lên cành cây, ngao một tiếng.
Nghệ Nhàn thấy Miên Hoa Đường còn đang mơ màng, "muốn chơi không? nhưng đừng đánh chết a."
Đám thú, "..."
Qúa kiêu ngạo!
Có thể nhân, nhưng không thể nhịn!
"Ba người chúng ta, các ngươi có muốn cùng lên không?"
Đám thú, "..."
Các lão định khuyên can, nhưng dẫn đầu đôi bên không nghe lời hắn nói. Nghệ Nhàn đỡ hắn qua một bên, bỏ vào ngực hắn đứa nhỏ trắng noãn, "Các lão ở một bên trông coi được rồi, giúp ta nhìn Nhị Lam, nàng rất ngoan ngoãn a."
Nhị Lam, "ha ha."
Các lão bị nụ cười này chọc cười, cơn tức khi nãy bị chặn ngoài cửa cũng bay sạch, "tiểu tiểu thư nên phù hộ cho tiểu thư hảo hải dạy bọn hắn một bài học a, có mấy tên nên ăn đòn mới được."
Nhị Lam vẫn cười ngây ngô như cũ, hai mắt loạn chuyển xung quanh.
Thời Thất, "khẩu khí không nhỏ, cho ta xem chút bản lĩnh của ngươi đi."
Nghệ Nhàn, "bọn chúng tám đứa, các ngươi muốn thiêu mấy đứa?"
Lam Đồng không chờ nàng chia xong đã mài trảo xoẹt xoẹt, vồ một cái túm bảy con, không đúng, là một đám tám con ngã rạp tư tán. Nghệ Nhàn đỡ trán, "cũng được, để cho nàng rèn thể luôn."
Miên Hoa Đường thấy Lam Đồng gánh hết, hưng phấn nhảy lên cao, còn lại vài con huyễn thú ngẩng cổ tìm nàng cũng không thấy đâu, "Nghệ Nhàn, bắt sống hả?"
Nghệ Nhàn trầm mặc hồi lâu mới nói, "bắt sống."
Nếu nói đánh chết sẽ rất phền phức.
Miên Hoa Đường quay lại nhanh như tia chớp, từng chạy tán loạn khắp nơi trong rừng, hôm nay vẫn mặc một bộ lục y sinh cơ mạnh mẽ, nhờ bộ đồ kia mà nhanh chóng ẩn nấp kỹ, Tiểu Lam ngoan ngoãn ở một bên xem trò vui cũng phải trừng mắt, "Đường Đường đi đâu rồi?"
Một con thú lông xù xấu xí bị trúng lôi của Miên Hoa Đường nửa người tê dại, đau nhức nói không được, cũng rất muốn biết người đánh lén nó đã chạy đi đâu rồi, đầu óc choáng vàng tìm kiếm khắp nơi.
Lam Đồng chọn hai huyễn thú có hoa văn màu sắc giống nhau, trong đó có một con màu vàng, so với bộ lông của Lam Đồng thì mờ nhạt hơn, bị Lam Đồng vồ một cái, liền lăn qua lăn lại trên đất mấy vòng, hai mắt đầy sao, trước ngực còn thủng một lỗ máu, da tróc thịt bong, gân cốt da thịt bị đụng như vậy tựa như đụng tường sát. Một con nữa màu xám thấy vậy, cũng cẩn thận hơn, xoay quanh với Lam Đồng, dường như đang tìm thời cơ tốt nhất.
Nghệ Nhàn quét mắt, cũng biết được thực lực của đám huyễn thú này, trên nhân cấp, đối với người đi rèn luyện, tùy ý chọn một con cũng có thể tạo được cảm giác kinh sợ, nhưng đối với Miên Hoa Đường vừa thăng cấp và Lam Đồng có thần cốt thì vẫn còn thua xa.
Tháp nhỏ lẳng lặng bay trước mặt Nghệ Nhàn, nhìn xung quanh hỗn loạn cũng không động đậy gì.
Nghệ Nhàn dùng ngón tay khẽ búng, "đứng qua một bên chờ đi, đừng cản trở công việc."
Tháp nhỏ nhích qua vài cm, vẫn vây quanh chuyển động quanh Nghệ Nhàn như cũ. Nghệ Nhàn ngoắc một cái liền có ba con vây quanh nàng, nàng nhìn chằm chằm nam tử ngồi trên lưng hổ, "Con ngươi của ngươi, khiến ta nhớ đến một người trước kia đã lâu không gặp."
Thời Thất không vui nhíu mày, trong mắt có lửa giận đang cháy rực. Hiển nhiên, đôi mắt trên người hắn là nghịch lên, không khiến người ta bàn tán.
Trùng hợp, Nghệ Nhàn cũng vô cùng ghét người có con ngươi này. Ở trong Qua Tháp thành, khi bị phong tỏa trong phòng nó một mỹ nhân rắn mình đầy mùi thối quấn quanh, cốt băng xương, sát ý phảng phất tựa như hôm qua, đến nay luôn nhắc nhở nàng khi đó bị sỉ nhục thế nào.
Nhỏ yếu chính là tội.
"Quang Diễn."
"Ở đây."
Khi quanh chiếu xuống, người cây vui vẻ. Nhưng đối với đám huyễn thú đó là ánh sáng cực mạnh gây chói mắt, khiến bọn chúng rơi vào bóng tối một hồi. Đám người cây lại vui vẻ hoan hô, bên tai là âm thanh ào ào nhiễu loạn thính lực, đây là cách họ giao lưu nhưng cũng khiến đám thú không thể tìm được vị trí của Nghệ Nhàn.
Thời Thất chỉ khép mắt, bên tai là tiếng gió gào thét, hắn vỗ lưng hổ dưới thân, con hổ cùng hắn ăn ý, khi Nghệ Nhàn gần đến liền nằm xuống.
Xèo ---
Cảm giác da lông đang cháy.
Tháp nhỏ va chậm ầm ầm, đem ba đại gia hỏa quanh chung quanh tụi nó đánh đến thất điên bát đảo, nhất thời cũng nằm trong lôi vực của Nghệ Nhàn dựng lên, bị lôi tủy đánh trúng toàn thân co giật.
Nàng nhìn lướt qua cửu linh tháp, Đả Thần Tiên một kích không trúng, nhưng Thời Thất bên này linh hoạt, một tay túm được, Thời Thất nhanh chóng buông tay, lòng bàn tay mảnh khảnh dính một vết bỏng, "lôi linh thật cường đại."
Nghệ Nhàn hảo tâm nhắc nhở, "không nghiêm túc, muốn thua."
Vừa dứt lời, một con quái vật to hơn Nghệ Nhàn nghĩ xuất hiện chen chúc lấn hết chỗ các nàng, đám người cây nhao nhao bỏ chạy, đến cả Tiểu Lam nằm trên cành cây cũng bị ôm chạy.
Mùi hôi thối quen thuộc xông vào mặt, suýt chút xông chết Nghệ Nhàn.
Nàng thở một hơi dài, ngẩng đầu nhìn con rắn khổng lồ, "ta thực sự rất ghét đám rắn các ngươi."
Khi nàng còn yếu kém đã gặp xà tộc to hơn nàng gấp chục lần, cảm thấy đã chịu không nổi rồi. Hiện tại, lại gặp một con rắn hình thể to hơn Lam Đồng gấp mấy lần, cho dù vảy rắn có ngân quang đẹp nhìn qua như món hành mỹ nghệ.
Vẫn như cũ, khiến người ta thấy ghét.
Xào xào --
Một đôi cánh đen khỏe mạnh chậm rãi mở ra, mang Nghệ Nhàn bay lên độ cao ngang hàng với Thời Thất, thiếu đám người cây cản trở, Nghệ Nhàn cũng thấy được toàn bộ Vãng Sinh Chi Địa, nơi này dọc một đường phương viên trăm dặm, thú nhân ấu tể đang vui vẻ ở ngoài phòng chơi đùa, còn có vài huyễn thú đang tạo lửa nấu cơm, cuộc sống thực sự bình thường đơn giản.
Nghệ Nhàn một tay cầm Cửu Tiết Châm, một tay ngưng tự quang lôi linh, "ngươi thực sự vì tư dục bản thân, muốn nơi này bị hủy sao?"
Dùng hình thể khổng lồ của Thời Thất đánh một trận với nàng, thì cả huyễn thú cốc này cũng không thể an bình được.
Thời Thất chần chờ một hồi, nhìn lại đám huyễn thú, từng con bị Miên Hoa Đường chồng lên nhau xếp thành một cột cao vài thước. Lam Đồng dang cánh bay lên cùng Nghệ Nhàn, nhìn chằm chằm hắn.
Các lão cũng nổi giận, "Thời Thất, còn không mau biến hình lại, đừng có mà phá hủy tâm huyết của đại nhân."
Quang lôi cầu trong tay Nghệ Nhàn ngưng tụ càng lớn, lóe lên hiểm quang. Đến cả tiểu tháp bên cạnh cũng chọn lựa tránh xa, ánh mắt Thời Thất lóe lên, con ngươi tản ra ngân quang nhàn nhạt.
Lam Đồng nhìn chằm chằm đôi mắt kia hồi lâu, cảnh sắc trước mắt liền thay đổi liên tục, thân thể nàng nặng hơn, tựa như đứng trên vách núi, không ngừng rơi xuống.
"Đại Lam, đừng nhìn vào hai mắt của hắn!"
Nghệ Nhàn thấy hai mắt Lam Đồng mờ mịt, tựa như người uống say, thu hồi hai cánh trong vào cơ thể, người cũng hạ xuống, thì biết không ổn. Một tay nắm lấy Lam Đồng, nhéo đối phương hồi lâu cũng không có phản ứng, liền nhanh tay đánh người bất tỉnh.
Con ngươi Thời Thất không ngừng biến hóa, thấy Nghệ Nhàn không nhúc nhích, liền biến về hình người, "ngươi có thể bảo trì được thanh tỉnh dưới con ngươi mị hoặc của ta, ngăn được mọi cám dỗ."
Hơn phân nữa là con hồ ly trắng huyễn thú bản mạng của nữ nhân điên chống đỡ cho nàng, năm đó cũng như vậy giúp nàng bảo trì thanh tỉnh. Nhưng so với mỹ nữ rắn kia, mị thuật của Thời Thất còn mạnh hơn không chỉ một điểm, nếu trong đầu không có Bất Tử Điệp rải phấn khắp nơi, nàng sợ cũng như Lam Đồng mê man bất tỉnh rồi.
Nghệ Nhàn, "mị thuật nho nhỏ, bình thường thôi."
Thời Thất lặng lẽ, "ta thua khâm phục, khẩu phục, cung nghênh tiểu thư."