Lão già đại trưởng lão Ngạo gia nhận ra thế cục đã hoàn toàn nghiêng về một phía, sắc mặt khó coi, oán độc hạ lệnh:
“Nham Thạch Báo mau dùng Nham thạch giáp phòng ngự, Ma Đằng Thụ dùng dây leo trói chúng nó, tìm cơ hội thoát thân”
Lạc Nam cười lạnh nói: “chó cùng giứt chậu mà thôi”
Quả nhiên, Nham thạch giáp của Nham Thạch Báo hoàn toàn không chịu nổi Lôi Đình Nhất Kích vag Liệt Diễm Quyền của Lôi liên thủ cùng Kê Tử, rất nhanh từng khối nham thạch vỡ vụn.
Nham Thạch Báo là chiến thú có tốc độ không tệ, tuy nhiên đối thủ của nó lại là Lôi cùng Kê Tử, hai chiến sủng có tốc độ vượt trội hơn hẳn bản thân, cuối cùng dưới sự cường công của cả hai, Nham Thạch Báo triệt để mất mạng.
Ma Đằng Thụ cũng không khá hơn chút nào, rễ cây và dây leo của nó gặp Viêm hỏa từ Hỏa Tông điên cuồng thiêu đốt, nhờ vào Thực vật hệ khổ cực trị liệu vết thương, chỉ là vết thương của nó chưa hồi phục đã tiếp tục bị đóng thành băng do Hàn Băng Chú từ phía Xí Nga Vương, có thể nó trước khi tắt thở, Ma Đằng Thụ đã nếm cảm giác băng hỏa lưỡng trọng thiên là như thế nào.
Hai đại chiến sủng chết trận, lão già liên tục phun mạnh vài ngụm máu tươi, tu vi thẳng tấp rơi xuống Ngự Sĩ cấp bậc, dù trước đó hắn muốn thông qua lực lượng khế ước mượn năng lực của chiến sủng để chiến đấu cũng lực bất tòng tâm trước giám sát của Lạc Nam cùng nhị nữ.
“Dực Nhi, sử dụng Thủy Đạn kết liễu nó” Âm thanh dứt khoát của Thủy Mị Nhi vang lên.
Ti
Thủy Dực Điểu vâng gọi một tiếng, hai cánh quạt mạnh, trong miệng Thủy đạn cấp tốc ngưng tụ, bắn xuyên qua đầu Hổ Ba La. Cùng lúc đó Ngạo Đường ói ra máu, tu vi tuột mạnh xuống ngự sĩ sơ kỳ cảnh.
Hắn sắc mặt tái nhợt chứa vô tận tuyệt vọng, không ngờ vị nhị tiểu thư Thủy gia nổi tiếng ham chơi cũng vượt mặt hắn nhiều như vậy.
“Hỏa tiểu thư, hy vọng nể mặt tam phu nhân giơ cao đánh khẽ” Lão già lập tức thay đổi giọng điệu năn nỉ, mặc dù trong lòng hắn nghiện đến nghiến răng, nhưng trước mắt chỉ có thể nhẫn.
“khanh khách, muốn giết nam nhân ta, phải có giác ngộ bị giết” Hỏa Chúc Diễm liếm liếm môi đỏ, lạnh lùng nói.
Nàng vừa dứt lời, Lão già lập tức thả ra một con Đại Lang chiến Tướng cấp, kéo lấy Ngạo Đường, xoay người lên lưng nó điên cuồng chạy trốn.
Thủy Nguyệt Cầm vốn ôn nhu như nước lúc này cũng lạnh lùng vô cùng:
“Muốn chạy? Tiểu Xí lập tức vận dụng Băng Phong Vạn Lý”
Xí Nga Vương nâng cao băng trượng, vươn miện trên đầu nó cùng lúc phát sáng, chỉ thấy không khí xung quanh vài chục dặm cấp tốc đông cứng lại, các tòa băng tường khổng lồ sừng sửng hiện lên, phong tỏa đường lui của hai kẻ địch.
Băng Phong Vạn Lý là chiến kỹ Chiến Vương của Xí Nga, có thể tụ hội băng hệ nguyên tố rất nhanh ngưng tụ, tạo ra chướng ngại vật ngăn cản kẻ địch, đương nhiên nếu kẻ địch không may bị đóng băng thì càng tốt, lực sát thương của Băng Phong Vạn Lý không hề yếu.
Thủy Mị Nhi mắt đẹp lóe lên hàn quang, gây nhau với Hỏa Chúc Diễm tâm trạng nàng vốn không tốt, lại xuất hiện hai kẻ này muốn gây hại Lạc Nam. Lúc này lạnh lùng ra lệnh:
“Dực Nhi dùng Thống Kích kết liễu bọn hắn”
Ti Ti.
Thủy Dực Điểu kêu vang đáp ứng, chỉ thấy hai cánh của nó điên cuồng đập mạnh lên không khí, vài luồng gió sắt bén có quỷ đạo giống lưỡi lìm sắt bén, cắt ngang cổ họng một già, một trẻ.
Lạc Nam ra hiệu Kê Tử thu gôm thú hạch cùng nhẫn trữ vật của hai người bọn hắn, đồng thời tiêu hủy thi thể.
Lúc này hướng Hỏa Chúc Diễm hỏi thăm:”Giết bọn chúng không gây phiền hà gì cho Hỏa gia chủ chứ?”
Hỏa Chúc Diễm một mặt sát khí đằng đằng nói:”giết thì giết thôi, hy vọng lần này là hành động tự tiện của hai người bọn hắn, nếu để tỷ điều tra ra manh mối, ngay cả Ngạo gia cũng không bỏ qua”
Thủy gia tỷ muội cũng gật đầu, vừa xuất hành đã gặp mai phục khiến tâm tình các nàng không thoải mái lắm.
Lạc Nam cười cười kéo tay ba nàng đề nghị: “Trời cũng không còn sớm, chúng ta dừng chân nghỉ qua đêm, sáng mai tiếp tục”
Tam nữ không có ý kiến, bắt đầu dựng lều trại. Lạc Nam cũng sai Lôi đi bắt vài gia hỏa về chế biến.
Lần này tam nữ giành nhau nấu nướng, quyết không để Lạc Nam nhúng tay vào, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể ngồi ngắm ba nàng, nhìn ba vị nữ thần đang vì hắn vào bếp, cảm thấy tất cả mọi thứ đều đáng giá, chỉ cần nhanh chóng phát triển thực lực của mình và các nàng đủ sức áp chế kẻ thù, đón phụ mẫu rời bí cảnh cả nhà đoàn tụ, Lạc Nam mĩm cười, hắn có thể tưởng tượng mẫu thân vui mừng khi có ba cô con dâu cùng phụ thân tràn đầy ghen tị u oán nhìn mẫu thân hắn.
Thức ăn chế biến xong, trong ánh mắt chờ mong của tam nữ, Lạc Nam ăn ngon lành, cười cười khen:
“Tay nghề các nàng ngày một tiếng bộ nha, kiểu này chắc ta bị vỗ béo mất thôi”
“Ăn nhiều mới có sức rèn luyện” Thủy Nguyệt Cầm ôn nhu mở miệng cười nói.
Nhị nữ Mị Nhi cùng Chúc Diễm hiếm thấy đòng lòng gật gật đầu. Bốn người ăn xong lại bắt đầu chăm sóc chiến sủng.
Nữa đêm, Lạc Nam đang nhắm mắt, bỗng cảm thấy một thân thể mềm mại mát lạnh, thơm ngát tiến vào lều vải của hắn.
Lạc Nam hơi bất ngờ, bất quá vẫn mĩm cười vươn hai tay ôm nàng nằm vào trong ngực, cảm nhận vị đạo tươi mát trên thân thể mê người của nàng, mũi hít thở mùi hương thơm ngát của nàng.
“Nguyệt Cầm, ngủ không được sao?” Lạc Nam ôn nhu hỏi người ngọc trong lòng, hắn hơi ngạc nhiên vì hôm nay nàng bạo gan tiến vào lều hắn.
Thủy Nguyệt Cầm tay nhỏ ôm eo Lạc Nam, đầu tựa vào ngực hắn, thẹn thùng thổ khí như lan: “Tự nhiên lại muốn được gần gũi với đệ một chút”
“Xin lỗi nàng” Lạc Nam càng siết chặt nàng vào ngực, hắn biết mình ít có thời gian riêng tư bên cạnh nàng, nàng cũng là người yêu hắn, lẽ ra nên chủ động cùng nàng hơn mới phải.
“Không, đệ có lỗi gì chứ, từ ngày quen biết đệ, ta cảm nhận được hạnh phúc khi được đệ quan tâm, chăm sóc. Ba người chúng ta đều vì đệ trở nên tốt hơn, vui vẻ hơn, ngay cả Chúc Diễm cũng không còn háo thắng với ta như trước”
Thủy Nguyệt Cầm vẫn ôn nhu như vậy, vẫn thấu hiểu người khác như vậy.
Lạc Nam nghe nàng, trong lòng càng cưng chiều. Hắn kề sát tai ngọc của nàng thủ thỉ: “Bấy nhiêu đó còn chưa đủ thể hiện tình cảm của ta đối với nàng”.
A
Thủy Nguyệt Cầm hơi đỏ mặt, Lạc Nam nâng cằm nàng lên, mặt hai người đối diện nhau, nằm sát nhau, có thể ngửi thấy hơi thở của đối phương.
Nhìn gương mặt tuyệt mỹ của nàng, mày liễu khéo léo, mắt to màu lam như bảo thạch, mũi ngọc nhỏ nhắn, môi hồng thơm ngát, tất cả đều thật sâu cuốn hút Lạc Nam. Hắn ôn nhu đặt môi lên cái trán trơn bóng của nàng, sau đó hạ thấp môi lướt qua mũi nhỏ, cuối cùng ngậm lấy đôi môi đang tỏa hương của nàng, ôn nhu thưởng thức môi thơm. Hai tay vẫn ôm chặt eo nhỏ mềm mại.
Ưm
Thủy Nguyệt Cầm làn da nhanh chóng đỏ ửng, nàng thở mạnh một hơi, bắt đầu uyển chuyển cùng hắn hôn môi, cảm nhận nhiệt độ nóng hổi từ môi Lạc Nam, tim nàng đập rộn lên.
Bất chợt thân thể mê người hơi run nhẹ khi một chiếc lưỡi ấm áp lắp đầy miệng nhỏ.
Lạc Nam nhanh chóng bắt lấy cái lưỡi nhỏ nhắn ngọt ngào của người ngọc, cả hai hòa quyện cùng nhau, hắn thưởng thức ngọc dịch mát lạnh từ miệng nàng, từng lần mút nhẹ, từng tiếng thở dốc của nàng khiến thân thể hắn nóng rực, bốn cánh tay quấn chặt như muốn sát nhập đối phương vào lòng.
Một lúc lâu, tách ra, Lạc Nam vẫn luyến tiếc ngậm môi nàng thêm một cái, hai đôi mắt chăm chú nhìn nhau tràn ngập tình ý.
Lạc Nam kề trán vào trán nàng, thủ thỉ:”Nguyệt Cầm, ở một thời điểm thích hợp hơn, hoàn cảnh tốt hơn, ta sẽ trọn vẹn “yêu” nàng”
“Ừm” Thủy Nguyệt Cầm thẹn thùng vô hạn, chỉ như muỗi kêu ưm một tiếng thật khẽ.
“Ta ôm nàng ngủ” Lạc Nam cười hài lòng, sửa sang lại tư thế.
Trong lúc hai người đang sắp nhập mộng thì hai âm thanh xột xoạt vang lên, lại thêm hai thân thể mềm mại xuất hiện trong lều vải.
Thủy Nguyệt Cầm xấu hổ vô cùng, định đứng dậy chạy trốn thì bị Lạc Nam kéo lại, hắn cười to nói:”cả nhà chúng ta cùng nhau ngủ”. Nói xong cũng mặc kệ các nàng nghĩ gì, vươn hay tay ôm ba thân thể mềm mại nằm xuống, lần lượt đặt nụ hôn lên trán các nàng. Lúc này mới tiến vào giấc ngủ.