Ngự Quỷ Hữu Thuật

chương 68: chỉ mặt điểm danh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vị trí của quỷ thôn hai mươi bảy tương đối đặc thù, nơi này gần như sát ngay biên giới của quỷ giới, đêm nay đột nhiên có ba người khách không mời mà đến, quỷ tộc ở trong thôn vẫn còn có một số chưa kịp trở về, mà quỷ tộc đã trở về rồi, cũng không cảm thấy ba vị khách nhân kia có gì xa lạ.

An Nghĩa thở hổn hển đi theo phía sau Thẩm Tu, một đường chạy cấp tốc, y sắp không thở nổi, chưa từng nghe nói ở bên trong phái Ngự Quỷ sư cũng sẽ tồn tại một người có khả năng chạy nhanh như thế, An Nghĩa cơ hồ dốc toàn lực ứng phó, mới tạm coi như là miễn cưỡng đuổi kịp bước chân của đối phương, vẫn là sau này còn bị bỏ rơi mất một đoạn… Đấu Linh cảm thấy đau lòng, thật sự là không thể nói thành lời, còn bị đả kích vô cùng!

“Không sao chứ?” Thẩm Tu tìm một cái ghế dựa sạch sẽ, mới thả quỷ tộc cao đẳng ở trên lưng xuống dưới, không nhìn tới những ánh mắt kinh ngạc của vài thôn dân đang vây xem ở bốn xung quanh, ngồi xổm xuống, nâng chân Lục Chiến lên, xem xét kỹ, xác định không bị thương nặng thêm, mới đứng dậy cảm ơn chủ nhân của ngôi nhà này.

“Thật ngại, làm phiền mọi người.” Hắn lễ phép nói.

Nhìn nhân tộc cử chỉ ôn nhuận trước mắt, cư dân của quỷ thôn hai mươi bẩy vẫn tương đối hoan nghênh, đây là nhân vật truyền kỳ đã lôi Quỷ Vương xuống khỏi ngai vàng, khó có cơ hội được vây xem, hơn nữa còn đối với bạn lữ của mình ôn nhu như thế… Ánh mắt của tên quỷ tộc cao đẳng kia nhìn về phía bọn họ cũng thật sự đáng sợ, bất quá nghĩ đến tâm tính ăn mảnh của quỷ tộc nhất quán từ trước tới nay, đám cư dân tỏ vẻ bọn họ có thể hiểu.

“Không có việc gì, không có việc gì, đêm nay các ngươi cứ ở nơi này đi, đồ ăn đồ uống lát nữa ta sẽ đưa tới, đại điển đăng cơ của Quỷ Vương lần này, chúng ta phải cảm ơn ngươi đã hỗ trợ vạch trần âm mưu của cái tổ chức kia.” Thôn trưởng cười nói, đám quỷ tộc còn lại cũng sôi nổi gật đầu, ai cũng đều không mong rằng Quỷ Vương của bọn họ trở thành con rối trong tay người khác, may mà không bị lừa dối.

Thẩm Tu lại đi xin một ít nước sạch, còn dành một chút thời gian đi dạo bên ngoài thôn một vòng, lúc trở về, trong tay còn cầm thảo dược, tất cả còn tản ra một chút mùi vị của bùn đất.

An Nghĩa lượn qua chỗ hắn, cầm lấy một cây cỏ nhỏ khô quắt, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, lại lắc đầu đặt cây cỏ xuống, đám hoa hoa cỏ cỏ này nọ, một Đấu Linh như y cũng không biết quá nhiều, nếu là Thuật Sĩ thì lại vô cùng tinh thông, Ngự Quỷ sư… Bất quá, luôn có ngoại lệ, ví dụ như cái vị trước mắt y.

Thẩm Tu gom vài loại thảo dược lại một chỗ, nghiền nát, vắt lấy nước, đặt lên trên một tấm vải bông sạch sẽ, trực tiếp quấn lên hai chân của tên quỷ tộc cao đẳng kia, trước đó, Lục Chiến đã dùng khăn ướt chà lau sạch sẽ hai chân, bảo đảm chúng nó không còn bùn đất và tro bụi, nó còn tưởng rằng chủ nhân nhìn chúng nó không vừa mắt, không nghĩ tới chủ nhân thế nhưng cố ý đi tìm thảo dược?

Thân mình của quỷ tộc thành niên vốn dĩ cường tráng, rắn chắc mà hữu lực, những thảo dược kia được nghiền cùng một chỗ, tạo thành một loại dược tề quý giá, chỉ mùi hương thôi cũng khiến cho người khác thần thanh khí sảng, Lục Chiến cảm thấy dùng trên người nó, thật sự là lãng phí!

Hơn nữa còn khiến chủ nhân phí rất nhiều khí lực, hoàn toàn không có một chút giả dối, là do chủ nhân tự tay chế tác, từ khâu hái thuốc, đến khâu nghiền nát, rồi đến khâu trộn lại với nhau, từ đầu tới cuối đều mang theo khí tức cùng mùi vị của chủ nhân.

“Chủ nhân, ngài không cần như vậy!” Lúc chủ nhân còn đang băng bó cho mình, Lục Chiến bắt đầu giãy dụa, lại bị ánh mắt thản nhiên của chủ nhân lướt qua, rõ ràng không hạ bất cứ một mệnh lệnh nào, nó liền theo bản năng, ngoan ngoãn ngồi, thuận theo, không có một tia phản kháng.

“Ngoan.” Thẩm Tu tìm một từ ngữ mà Ngự Quỷ sư thường xuyên sử dụng.

Lục Chiến không nói được một lời, cắn chặt hàm răng, nhìn qua giống như đang nhẫn nại đau đớn, Thẩm Tu nghe nói, nếu lúc bị thương mà có người dùng từ ngữ tốt an ủi, ủy khuất của người đó sẽ được phóng đại gấp trăm lần, sau đó phát tiết ra ngoài, khi đạt được hiệu quả thả lỏng bản thân, bởi vậy, hắn cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, ngược lại còn vô cùng tri kỷ, không nhìn đối phương.

An Nghĩa đứng một bên, nghĩ nghĩ, dịch bước chân lùi ra bên ngoài một chút, y nghĩ, đứng ở vị trí xa một chút vẫn là tương đối ổn, không phát hiện tên quỷ tộc cao đẳng kia nhìn nam nhân với ánh mắt giống như muốn ăn luôn đối phương sao! Bộ dáng đau khổ nhẫn nại, y nhìn xem thôi cũng cảm thấy khó chịu.

Điều kiện của quỷ thôn hai mươi bảy nói ra thì cũng coi như tương đối tốt, tuy rằng nơi này cũng không quá an toàn, nhưng mà để tiện cho việc đi ra ngoài giao dịch, cho nên nước cùng với thực vật đưa tới cũng coi như tương đối mới mẻ và phong phú. Thẩm Tu chọn một chút thực vật nhẹ đưa cho Lục Chiến, còn hắn và An Nghĩa ăn một số thực vật có thể dễ dàng bổ sung nhiệt lượng, cũng không quá quan trọng mùi vị, hiện tại bọn họ cũng không có khí lực cùng tinh thần để tự đi nấu đồ ăn cho mình, chỉ cần đồ ăn không quá khó nuốt, ăn cũng không chết người là được, đang ở địa phương nào, còn đi chú ý việc hưởng thụ, nếu thế, phỏng chừng là không còn chuyện gì cần suy nghĩ, cho nên mới nhàn nhã như thế.

Thẩm Tu ôm tên quỷ tộc cao đẳng kia lên giường, còn đắp chăn cho nó hẳn hoi, mới một mình đi ra khỏi phòng, leo lên nóc nhà, ngồi ở nơi đó ngắm sao, miệng còn gặm một loại quả có màu trắng ngà, thịt quả trong veo ngon miệng, mang theo những giọt nước ép trắng mịn thơm nồng, hắn vừa ăn, vừa nghĩ, người của tổ chức Thánh Minh đã ba năm rồi không xuất hiện, hiện tại xuất hiện, một lần là ở bên thành thị nhỏ bên kia, một lần là ở Không Đảo, hiện tại, thậm chí còn tới quỷ giới, bọn họ đến tột cùng muốn làm cái gì, sau khi thống nhất quỷ giới, mục tiêu của bọn họ là Không Đảo? Sau đó trải mắt nhìn khắp toàn bộ đại lục sao… Cái tư tưởng thẳng thắn như vậy rốt cuộc làm sao mà bọn họ có thể quán triệt thực hiện trong một thời gian dài!

“Thẩm Tu, ngươi đang làm cái gì?” An Nghĩa cũng leo lên, mắt của y nhìn nhìn một cái đĩa hoa quả đặt ở bên cạnh, còn đặt ở dưới một cái chỗ lõm tròn trên mái nhà một cách vô cùng xảo diệu, chắc chắn không bị rơi xuống, An Nghĩa cầm một quả tròn nhất trong số đó bỏ vào trong miệng, một lát sau “Ăn ngon!” Y chưa bao giờ được ăn một loại hoa quả ngon như thế.

“Ở đâu ra?”

“Hái.”

“Vừa rồi ta thấy những thôn dân kia không có đưa cái này tới a!”

“Vừa mới hái.”

“A…”

An Nghĩa dùng ánh mắt hồ nghi nhìn đế giày còn mang theo một ít bùn đất của nam nhân, nghĩ nghĩ xem có phải Thẩm Tu nửa đêm chạy ra ngoài sau đó hái hoa quả ở khu vực này mang về ăn hay không… Thời điểm này còn dám vào rừng, chắc chắn không phải là người bình thường, nếu không phải bởi vì nam nhân có những đặc thù của nhân tộc một cách rõ ràng, y còn phải hoài nghi đối phương quả thực không phải con người.

“Ngươi để dành cho Lục Chiến chưa?”

“Nó không ăn.”

“Hắc, thật hiểu nó!”

“Loại hoa quả này chỉ có người mới ăn được……” Thẩm Tu thản nhiên nhìn y một cái, mặt bình tĩnh, nói.

An Nghĩa có chút kinh ngạc, bên trong quỷ giới còn có thứ chỉ có nhân tộc mới ăn được, bất quá sau khi ăn luôn hai quả, quyết định sẽ mang hột về nhà, xem xem có thể trồng ở trong vườn nhà mình được không.

Thẩm Tu vẫn còn đang ngẩn người nhìn bầu trời đêm mà trầm tư, không bởi vì bên cạnh có thêm một người mà đứng dậy đi ngủ, một buổi đêm trôi qua rất nhanh, không vội vàng mà đi nghỉ ngơi, có một số việc, cần tĩnh hạ tâm tình để suy nghĩ cho kỹ, hơn nữa không thể trì hoãn.

“Người của tổ chức Thánh Minh, ngươi hình như rất hiểu rõ bọn họ.” An Nghĩa nhìn một bên mặt của nam nhân, cẩn thận mở miệng nói “Ta không có ý tứ gì, chỉ là cảm thấy bọn họ thực sự cố kỵ sự tồn tại của ngươi, có phải trước đó từng có gì đụng chạm không?”

Thẩm Tu đưa hai tay đặt ra sau đầu, trầm giọng nói “Ân, ba năm trước đây từng chạm mặt.”

An Nghĩa nghe nam nhân trực tiếp thừa nhận, hơn nữa còn dùng lời nói có chút hơi thô tục, do dự một lát, hỏi “Có thể nói nói cho ta biết nguyên nhân các ngươi giao thủ với nhau?”

“Suy nghĩ bất đồng.” Thẩm Tu nhìn y một cái, cũng không trông cậy đối phương có thể hiểu rõ “Hai bên cùng làm một số việc động chạm đến nhau, liền ra tay với nhau.”

“Vậy nhất định là ngươi thắng!” An Nghĩa yên lòng, chỉ cần Thẩm Tu không thuộc về phe đối phương là được “Khó trách bọn họ sợ ngươi như vậy.”

“Ta thua.”

“A?!”

“Bị đánh cho rất thảm, đi hơn phân nửa cái mạng.”

“Này……” An Nghĩ có chút không tin tưởng, y nghi hoặc nói “Kia, vì sao bọn họ lại sợ ngươi?”

Thẩm Tu nhướn nhướn mày “Ai nói bọn họ sợ ta.”

Vẻ hồ nghi càng hiện lên rõ rệt trên gương mặt của An Nghĩa.

“Đó không phải là sợ ta, chỉ là bọn họ không muốn tăng thêm trở ngại, nhiều thêm một mối bận tâm mà thôi.” Thẩm Tu nhìn bầu trời đêm tối đen thăm thẳm, thản nhiên nói “Có lẽ vị trí Quỷ Vương này cũng không phải đặc biệt trọng yếu, bọn họ có thể sử dụng phương thức khác để đạt được mục đích của bọn họ.:

An Nghĩa suy nghĩ một lúc lâu, mới bừng tỉnh đại ngộ, trực tiếp đứng thẳng trên nóc nhà “Nói cách khác, bọn họ còn âm thầm chuẩn bị những kế hoạch khác? Còn có thể có những hành động tiếp theo!”

Thẩm Tu từ chối cho ý kiến, hắn có dự cảm chuyện này sẽ không chấm dứt một cách thuận lợi như thế, thế nhưng hắn không có bất cứ manh mối gì, cũng không gặp bất kỳ manh mối gì, chỉ có duy nhất tên Quỷ Vương Thiên Chiếu nửa sống nửa chết kia, hiển nhiên không thể hỏi ra được cái gì……

Lúc sắc trời gần gần sáng, Thẩm Tu nhảy xuống khỏi nóc nhà, ăn một bụng hoa quả, lúc này đã no, cũng không khát, đã qua một buổi tối, thêm tác dụng của thảo dược, đủ để tên quỷ tộc cao đẳng kia khôi phục hoàn toàn.

Không bị thương = có thể đi lại = có thể phóng sinh.

Người bị thương luôn có chút đặc quyền, người khỏe mạnh thì sẽ không phải băn khoăn quá nhiều, ai biết người của tổ chức Thánh Minh có thể tìm tới cửa hay không, Thẩm Tu cảm giác hắn vẫn là cùng tên quỷ tộc cao đẳng kia phân rõ quan hệ cho thỏa đáng.

“Ngươi……” Hắn vừa đi vào phòng, chưa kịp mở miệng, liền thấy một thân hình trắng nõn gợi nhân hiện ra, cái chăn cũng không đắp, còn lộ ra một phần mông, đường cong tuyệt đẹp, cong mẩy mà rắn chắc. Thẩm Tu vội vàng đem câu nói “Có thể ở lại chỗ này” đổi thành câu hỏi quan tâm “Làm sao?”

Thảo dược hắn không có nhầm lẫn, lúc thoa ngoài da cũng không có phản ứng không đúng, theo lý thuyết, liền tính là bất hạnh bị trúng độc, nhưng nằm thành tư thế này sẽ giảm nhẹ đau đớn sao?

Lục Chiến bất đắc dĩ nhìn chủ nhân của nó thờ ơ, thậm chí còn sờ sờ da thịt của nó để xác định độ ấm, hoàn toàn không có suy nghĩ muốn đánh giá nơi đó, liền hơi hơi nâng eo, đem toàn bộ bộ vị nó đã lặng lẽ rèn luyện qua lộ ra ngoài, tối hôm qua chủ nhân còn vô tình bóp chỗ đó, nó cảm giác hiện tại nó và chủ nhân hoàn toàn có thể tiến thêm một bước nữa.

Thẩm Tu trầm mặc nửa ngày, lúc An Nghĩa gõ cửa, hắn lập tức dùng chăn trên giường bọc lấy quỷ tộc cao đẳng, đến lúc hắn phản ứng lại, mới cảm thấy cái loại hành động vừa rồi chẳng phải là độc chiếm dục, không muốn cho người khác nhìn thấy sao?

Lục Chiến không chờ đợi được chủ nhân yêu thương, bất quá, nó không vội vàng, quỷ tộc chủ động thường sẽ có thịt ăn, Lục Chiến không ngại chờ đợi thêm một đoạn thời gian nữa, chủ nhân đã có chút phản ứng, chuyện tiến thêm một bước nữa cũng sẽ không quá lâu, nó đỏ ửng mặt, vùi đầu vào trong lòng nam nhân.

An Nghĩa vừa đi vào liền nhìn thấy cảnh tượng hòa hợp mê người này, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất quay người đi ra, đóng cửa, sắc mặt đỏ bừng, nói “Thời gian còn sớm, các ngươi tiếp tục.”

Thẩm Tu không hiểu y nói tiếp tục cái gì, đẩy cửa ra, đi tìm trưởng thôn, hỏi nơi Thiên Chiếu đang ở, tộc nhân ở quỷ thôn hai mươi bẩy sau khi trở về có nói với hắn, Thiên Chiếu thừa nhận nó sai lầm, bởi vì có dã tâm mà bị lợi dụng, cũng khai ra kha khá tin tức, chỉ là bởi vì ngày thường nó chỉ trực tiếp tiếp xúc với người đeo mặt nạ hoa văn xanh và người đeo mặt nạ hoa văn hồng, cho nên cũng không biết quá nhiều về những thành viên cấp bậc nguyên lão của tổ chức Thánh Minh.

Thẩm Tu có chút tiếc nuối, nếu hắn có thể biết thêm một ít tin tức hữu dụng thì tốt.

Trước lúc hắn rời khỏi, người của tổ chức Thánh Minh tới cửa thôn hai mươi bảy, chỉ tên nói họ, muốn gặp một nam nhân tên Thẩm Tu.

Truyện Chữ Hay