Năm
- Chí Dũng, em biết tất cả rồi. Ngày hôm trên sân thượng, anh ấy đã cứu em. Rõ như vậy rồi anh vẫn còn muốn giấu ư?
Chí Dũng thở dài:
- Ngày anh đến tìm tôi cũng là ngày em bắt đầu dấn thân vào điều tra chuyện của bố mẹ. Ban đầu, anh ấy trả tôi gấp đôi tiền, nói em biết gì thì anh ấy cũng phải biết đó. Sau ấy, tôi tình nguyện đi theo và chẳng nhận bất cứ đồng nào từ anh nữa.
- Hóa ra là đã từ lúc ấy... - Tuệ Thanh lẩm bẩm - Còn gì không?
- Hôm em đến tìm viên Thanh Bảo mà sau đó hẹn tôi ăn đồ nướng ấy, anh cũng ở đó. Em ở phòng trọ số năm thì anh ấy ở sát vách, số bốn.
Bảo sao cô thấy an toàn đến lạ.
- Hiện tại anh ấy đang ở đâu?
- Em muốn làm gì? - Hắn gằn.
- Em cần nói chuyện rõ với anh ấy.
- Em biết là dù tôi có cho em địa chỉ thì em cũng chẳng tìm được. Anh ấy là cú vọ. Mà cú vọ thì rất biết cách để ẩn mình trong bóng tối. Muốn nói gì, tôi giúp em chuyển lời.
- Chí Dũng. Anh biết em không dễ dàng từ bỏ như vậy mà. Nếu anh không nói, em sẽ tự đi tìm.
- Lần trước em làm càn, tôi và anh ấy lo muốn chết đi sống lại. Sao em trẻ con thế? Nhìn em đi, lúc nào cũng áo đen trùm đầu như muốn dọa người. Em vậy rồi ai còn yên tâm để em đi đâu nữa?
- Em biết. - Cô thở dài - Em biết chứ. Nhưng... Chí Dũng à, có thể giúp em lần này được không? Xin anh đấy.
Cô mếu máo, chắp tay hối lỗi. Như Ý ở bên cũng bịn rịn kéo tay áo hắn, dù cho cô cũng chẳng rõ là cả hai đang nói về chuyện gì.
- Gì? Đang nài nỉ à? - Hắn đảo mắt, nghĩ bụng: "Có Như Ý ở đây, không lẽ lại từ chối?". Đoạn, hắn đáp - Thôi được. Một lần duy nhất. Em thử đến địa chỉ này xem. Tôi chỉ biết một mình chỗ này thôi. Từ sau khi em tỉnh lại, tôi đã không còn liên lạc gì với anh ấy nữa.
Chí Dũng lấy giấy bút ra ghi rồi đưa lại cho Tuệ Thanh. Cô nhoẻn cười, dẩu môi:
- Cảm ơn anh, cảm ơn bé Như Ý. Không làm phiền nữa, hẹn gặp lại.
Cô xách túi, vẫy tay rồi đi mất hút. Như Ý và Chí Dũng tiếp tục dùng bữa cho đến khi tối mịt mới về. Như Ý có hỏi hắn về chuyện người đàn ông, nhưng hắn chỉ cười không đáp.
Tuệ Thanh không nghỉ mà đến ngay địa chỉ Chí Dũng đưa. Một căn nhà lụp xụp nơi cuối hẻm. Cô không nghĩ đây là nơi ở của anh mà chỉ là một chỗ để anh tá túc khi theo cô đến tận khu Bạch Dương này.
Tuệ Thanh gõ cửa. Một ả phụ nữ bước ra, ưỡn ngực hỏi:
- Chuyện gì?
Ả mặc cái váy đỏ thun bó sát, trên ngực và hai bên eo khoét lỗ hình thoi, để lộ những đường cong gợi cảm đến táo bạo. Dây váy trễ xuống ngang vai, khóa trước ngực đã kéo xuống quá nửa. Ả đưa tay cố vuốt lại nhưng tóc vẫn cứ rối tung lên.
- Cô... - Tuệ Thanh hơi sững người, cô đưa mắt nhìn vào bên trong căn phòng.
- Soi mói gì đây? - Ả lên giọng, chống tay vào thành cửa như muốn che tầm mắt cô.
- Tôi muốn tìm người. - Cô bất giác đỏ mặt.
- Người quen của anh à? - Ả quay vào, hất hàm hỏi người đàn ông.
Người đàn ông lắc đầu.
- Thôi biến đi. Không có ai quen trong này đâu.
Tuệ Thanh bấm tay liên tục. Cô không biết người ở trong kia có phải anh không, vì nếu như vậy thì cô thật chỉ muốn đâm đầu vào tường cho bất tỉnh còn hơn nhìn thấy anh và người phụ nữ này nằm trên cùng một giường.
- Cô đến thật chẳng đúng lúc. - Ả nói, tiện tay châm điếu thuốc. Là hiệu Flamingo.
Tuệ Thanh cắn răng, cố ló đầu vào trong.
- Này, này. - Ả nửa đùa nửa thật hô lên - Đừng nói là cô muốn vào trong thật đấy nhé. Có thấy chúng tôi đang chuẩn bị làm gì không?
Mặt cô đỏ bừng lên. Cô đứng lặng trước cửa hồi lâu rồi cũng mạnh dạn xông vào, xô ngã cả ả phụ nữ nọ.
- Anh! - Cô kêu toáng lên - Ơ...
Không phải anh. Người đàn ông ngồi trên giường là một kẻ du côn trọc đầu, mình đầy vết xăm trổ. Hắn mặc mỗi chiếc quần đùi ngắn cũn cỡn, còn đâu đều đã cởi ra hết. Cô sợ quá quay đi, chẳng kịp nhìn rõ mặt hắn. May là hắn vẫn còn giữ cái quần, không thì chẳng biết Tuệ Thanh đã xấu hổ đến chừng nào.
- Xin lỗi, xin lỗi. Tôi nhận nhầm người.
Cô ôm mặt, cúi người xin lỗi mấy lần rồi lao ra khỏi cửa. Ả phụ nữ nhìn theo, có vẻ không hài lòng lắm.
- Lắm chuyện! Nhà đây nhà thuê, có khi người cô cần đã đi từ lâu rồi. - Ả đóng sầm cửa.
Ra khỏi nhà là Tuệ Thanh nhảy cẫng lên. Vừa rồi quả là một phen hú vía. Người trên giường cũng không phải anh, mà may sao cô cũng không bị tên du côn kia đánh cho nhừ tử. Tuy lần này đi chẳng thu được gì nhưng cô cũng thấy trong lòng thanh thản gấp bội phần.
- Thôi đành tìm anh ở nơi khác vậy. - Cô thầm thì.
Tuệ Thanh mò lấy điện thoại ở túi áo, nào ngờ lại đụng trúng phải vỏ bao thuốc nhặt được ở sơn trại cũ. Là hiệu Flamingo. Tình cờ là ả phụ nữ ban nãy cũng hút loại thuốc này. Không biết là làm sao nhưng cô có linh cảm vỏ bao này là của anh. Biết đâu mấy đại lí thuốc lá gần đây cũng có manh mối về anh thì sao? Tuệ Thanh liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Mới chỉ gần chín giờ tối, vẫn kịp để dò hỏi mấy đại lí lân cận.
Cô ghé vào một tiệm cách đó mười bước chân. Một lão già lụ khụ bước ra, điềm tĩnh hỏi:
- Cô mua gì?
- Cho cháu một bao Flamingo. - Cô nói vừa đủ nghe.
- Flamingo? - Lão chau mày, nếp nhăn xô vào nhau - Ở đây không có.
- Thế ở đâu có ạ?
- Không, hãng thuốc này bán độc quyền. Chỉ có ở quán bar Flamingo thôi. - Lão giải thích - Muốn mua thì đi hết con phố này, rẽ phải, ở cuối hẻm là nơi cô cần tìm. Thế nhé.
Lão nói rồi đi vào trong. Tuệ Thanh gật đầu đáp lại rồi đi thẳng. Sau một hồi mò mẫm trong đêm thì cô cũng đến được quán. Mấy tên bảo vệ dò xét cô một hồi rồi cho qua. Cô bước vào, ngẩn ngơ nhìn quanh. Lần đầu tiên đến bar, Tuệ Thanh không khỏi ngỡ ngàng trước cảnh tượng: Người người say xỉn, người người đánh nhau, người người rêи ɾỉ. Nhìn đâu cũng thấy ngượng, cô cắm mặt đi đến quầy rượu, ngồi xuống gọi đồ:
- Một ly whiskey.
- Mới đến hả? - Gã pha chế đứng sau quầy dửng dưng hỏi.
- Sao... sao anh biết? - Cô lắp bắp.
- Kinh nghiệm đấy. - Gã nháy mắt - Đợi một chút có hàng ngay đây.
Nói rồi gã lia cái ly lên bàn, vừa hay chạm vào đầu ngón tay cô, đoạn rót rượu vào, gắn lát chanh lên trang trí.
- Cảm ơn. - Cô đáp. Thấy gã có vẻ dễ bắt chuyện, Tuệ Thanh liền lân la tiếp cận - Này, bán tôi một bao Flamingo.
- Cô cũng hút thuốc à? - Gã chau mày, thảy cho cô một bao.
- Không, chồng tôi đấy. Anh ấy nghiện lắm. - Cô nửa đùa nửa thật.
- Thế sao không thấy cô đi cùng chồng? - Gã hồ nghi.
- Anh ấy bỏ đi mấy ngày nay rồi. Tôi đến đây để tìm thử. Mách nhỏ tôi biết xem có ai mặc áo da đen, đeo khăn vuông gấp chéo hay mua thuốc ở đây không?
- Để tôi xem. - Gã nghĩ một hồi rồi vỗ tay cái đốp - Có, anh ta vừa ở đây luôn. Cô ra đằng kia xem thử đi. - Gã hất mặt về phía góc trái của quán, nơi những tiếng rêи ɾỉ ám muội đang hoành hành.
Tuệ Thanh nhăn mặt. Cô rời chỗ, lặng lẽ đến bên hàng ghế sofa chỗ gã chỉ. Đằng sau thành ghế, đôi nam nữ nọ đang đè nhau, ôm hôn thắm thiết. Tuệ Thanh thoáng thấy hàng tóc mai bạc trắng của người đàn ông cùng cái khăn vuông gấp chéo đã bị ném xuống đất từ khi nào. Mặt cô chùng xuống, bàn tay bóp chặt lấy ly rượu.
Ả đàn bà cứ hôn người đàn ông tới tấp. Tay ả sờ soạng khắp nơi, đoạn cởi phăng cái áo da của người đàn ông, quẳng ra xa.
- Sao anh chẳng nhiệt tình gì hết vậy?
Ả rời môi, cằn nhằn. Người đàn ông không đáp. Anh toan ngồi dậy thì bị ả ghì xuống. Lúc này, ánh mắt anh dừng lại ở đôi môi đang còn mím chặt của Tuệ Thanh. Thế rồi anh choàng tay ôm lấy cổ ả đàn bà, kéo khóa váy xuống đến ngang lưng.