Năm
Trần Mạnh ngồi trên ghế, ung dung chờ tin tốt từ anh em tướng sĩ. Hắn nhàn nhã uống trà, lâu lâu lại liếc sang phía Phạm Bằng. Ông ta cứ loay hoay trong lều từ nãy đến giờ, như thể đang lo lắng điều gì. Hắn chẳng mấy để tâm, gõ tay lên mặt bàn. Vậy là chỉ chưa đầy nửa canh nữa là bọn họ sẽ toàn thắng trở về. Tuy lần đột kích này chưa đủ để lấy mạng đương kim Hoàng đế, nhưng sớm muộn gì hắn cũng sẽ đem đầu kẻ thù về yết kiến vua cha. Nghĩ đến đây, lòng hắn lại sướng rơn lên.
Chợt, bên ngoài vang lên tiếng động lạ làm Trần Mạnh giật mình, suýt ngã ngửa ra sau. Hắn đùng đùng đi ra, chạm mặt với vị binh sĩ nọ đang hớt hải chạy lại. Hắn lúng túng quỳ xuống, lắp bắp thưa:
- Bẩm, trại ta bị đột kích.
Mặt Trần Mạnh biến sắc. Phạm Bằng trong lều nghe xong cũng rụng rời chân tay. Cả hai không hẹn cùng nhau ra giữa sân trại, đối diện với toán quân tinh nhuệ đang vây quanh do nguyên soái phe địch chỉ huy. Bình thường, Trần Mạnh sẽ huy động quân mai phục phản công lại ngay. Nhưng toàn bộ tuyến phòng thủ của hắn đều đã đổ dồn vào cuộc phục kích nên hiện giờ trong tay hắn gần như trống không. Trần Mạnh lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, quân mai phục cũng đã bại trận dưới tay địch, đội dự bị cũng chỉ còn lác đác hai, ba người. Hắn quay cuồng giữa vòng vây của kẻ thù, trong lòng thổn thức đầy bất lực.
Một vị binh sĩ nữa từ đâu chạy đến, ghé sát vào tai hắn thủ thỉ:
- Thưa, bọn chúng vẫn chưa biết ả Hoàng hậu đã chạy thoát.
Hắn hiểu ý, bỗng nở nụ cười đắc ý. Đợi sau khi vị binh sĩ này áp giải Khánh Nhã từ trong lều đi ra, hắn mới dõng dạc tuyên bố với nguyên soái:
- Hỡi vị tướng nước láng giềng kia, có chuyện gì mà phải đích thân đến địa bàn của ta vậy?
- Địa bàn của ngươi? - Nguyên soái bước xuống ngựa, rút kiếm kề sát cổ Trần Mạnh. Động tác hắn dứt khoát, kiên định, trong giây lát đã khiến đối phương hoảng sợ - Đất phương Nam, đã ghi rõ. Chứng cớ đâu mà tự nhận của nhà ngươi?
Trần Mạnh tự trấn tĩnh bản thân, đáp:
- Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Vì sao lại đến đây?
Nguyên soái mất kiên nhẫn, trừng mắt:
- Để bắt ngươi về chịu tội.
Hắn liếc nhìn Phạm Bằng, ánh mắt tỏ rõ niềm căm hận với kẻ bán nước. Ông ta lúng túng lùi ra sau lưng Trần Mạnh.
Trần Mạnh nhếch mép cười:
- Tội ư? Tội gì? Ta chẳng có tội gì cả. Năm xưa là các ngươi cướp nước, định chiếm vùng Lam Thành. Bao đời nay chúng ta để yên, không đụng đến một sợi tóc của nhà ngươi. Vậy mà bây giờ còn dám lên mặt với ta?
- Im miệng! - Hắn thét - Tuy ta không học hành tử tế, nhưng ta nắm sử sách trong lòng bàn tay. Gần hai ngàn năm trước khai hoang, tổ tiên ta đã đóng đô ở đây, rồi mở rộng lãnh thổ xuống phía Nam. Dân cư sinh sống, lập nghiệp ở đây cũng ngót nghét hai thế kỉ, thử hỏi có tàn tích cổ nào thuộc về những kẻ xâm lăng như ngươi không?
Lời lẽ đanh thép của nguyên soái làm Trần Mạnh chùn bước. Hình như hắn chưa từng rõ sử mình được như nguyên soái. Từ bé, vua cha đã dặn, người Yên cũng là người Giang. Xưa kia vì loạn lạc nên mới tách ra làm hai. Sứ mệnh của Đại Hoàng tử như hắn chính là nối hai làm một, bình định nhà Yên. Nhưng có lẽ hắn đã hiểu sai rồi.
- Vậy ngươi định sẽ gϊếŧ ta rồi phá vỡ ranh giới hòa bình giữa Giang và Yên sao? - Trần Mạnh chuyển sang thương lượng.
- Tiền trảm hậu tấu. Ta không để ngươi sống.
Trần Mạnh run sợ trước lời đe dọa của nguyên soái. Hắn quay ra uy hiếp đối phương:
- Nhưng ta nói để ngươi nghe, ta đang có trong tay một người mà chắc đến ông nội ngươi cũng không dám đụng tới.
Hắn dứt lời, nguyên soái đã nghĩ ngay đến đương kim Hoàng hậu. Nhưng cũng như mọi lần, hắn vẫn đặt hòa bình của giang sơn lên trên an nguy của nàng. Nghiến răng, hắn gằn từng chữ:
- Hoàng hậu? Ngươi tưởng ta sợ cái trò trẻ con uy hiếp của ngươi ư?
Nguyên soái hất mặt về phía Phạm Khánh Nhã - kẻ đang bị người của Trần Mạnh gô cổ không cho thoát ra. Ban nãy ả định chạy trốn. Sau khi gom hết đồ đạc, ả xách túi nải phi vào trong rừng. Không ngờ vị binh sĩ nọ phát hiện, kéo ả ra giữa sân trại. Ả kháng cự không được, rốt cuộc cũng đứng yên chịu trận. Nguyên soái vừa nói xong, ả đã nhanh miệng nói:
- Đúng, Hoàng hậu đấy. Ngươi không sợ bệ hạ sẽ đau lòng sao? Rồi hắn có để yên cho ngươi không? Vị Hoàng hậu ấy còn đang mang song thai, ngươi sẽ để cả mẹ con nàng ta chết dần chết mòn ư? Ba sinh linh vô tội, nguyên soái ngươi sao lại có thể nhẫn tâm đến vậy? - Khánh Nhã nói chẳng chút ngượng ngùng.
Ả quay sang nhìn Trần Mạnh. Chuyện Thanh Ca và Cẩm vượt ngục, cả hắn và ả đều đã rõ. Nhưng ngoài họ ra, còn ai biết nữa? Nếu vậy thì đã quá lợi cho hắn và ả. Cả hai có thể thoát thân nhờ lí do này.
- Ta vì giang sơn, vì bách tính. Dù có chết cũng không hối hận. - Nguyên soái dứt khoát tuyên bố.
Trần Mạnh toàn thân bị trói chặt, sắp sửa nhận án tử từ nguyên soái thì Hạc Hiên phi ngựa đến, ra lệnh cho thuộc hạ dừng tay. Nguyên soái khựng lại, thu kiếm về phía mình.
- Bệ hạ. - Hắn hành lễ.
Chàng xuống ngựa, chen vào giữa lòng quân, đứng đối diện với Trần Mạnh. Hắn kiêu ngạo đảo mắt, cười khẩy:
- Hẳn là bệ hạ đây đã nghe chuyện của Hoàng hậu?
Chàng trợn mắt, hai bàn tay siết chặt thành hình nắm đấm. Nguyên soái còn tưởng Trần Mạnh sẽ không thoát khỏi cơn giận dữ của chàng, nào ngờ chàng chỉ bình thản đáp:
- Hoàng hậu đang ở chỗ ngươi?
- Phải. - Trần Mạnh thản nhiên nhún vai.
Chàng đưa mắt nhìn sang. Khánh Nhã đang giương mắt nhìn chàng. Hạc Hiên đối chất với ả bằng đôi mắt. Chàng càng kiên định và dứt khoát bao nhiêu, Khánh Nhã càng bồn chồn và sợ hãi bấy nhiêu. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, mắt ả đã cụp xuống, thể hiện rõ sự thua cuộc. Lúc này, lòng chàng bỗng nhẹ hẳn đi, khi đối diện với Trần Mạnh đã không còn căng thẳng như vừa nãy. Chàng cười nhạt, hỏi:
- Ta không biết vì sao Hoàng hậu lại lưu lạc đến đây, càng không rõ bằng cách nào các ngươi có thể bắt giữ nàng. Nhưng thật tâm mà nói, an nguy của nàng ấy bây giờ cũng đã chẳng còn quan trọng nữa.
Trần Mạnh giật thột. Hắn từng nghe Hoàng đế nước bạn một lòng thủy chung, yêu thương Hoàng hậu vô bờ. Hắn cũng đã từng tin như vậy cho đến khi nghe được những lời này từ chàng. Không để hắn phải chờ thêm, chàng tiếp:
- Ngươi đường đường là Đại Hoàng tử nhà Giang, lại đi dàn trận, đánh úp quân ta. Bây giờ còn dám dùng Hoàng hậu để uy hiếp. Đêm nay, ta xin phép được thay trời hành đạo. Tay có nhúng chàm cũng sẽ không còn hối hận.
Chàng nói, nguyên soái ngờ ngợ điều gì. Ngay khi chàng ra lệnh phóng hỏa, hắn mới vỡ lẽ ra là chàng chẳng bận tâm đến an nguy của người vợ tảo tần. Toàn bộ lều trại của địch đều bị thiêu rụi trong biển lửa... Quân địch toán loạn, giẫm đạp lên nhau tháo chạy. Quân của nguyên soái chẳng cần phải đuổi đánh, chúng đã cút hết về nước. Nguyên soái nhìn cánh rừng lụi tàn trong sương khói, trong người sảng khoái như vừa được tắm dưới cơn mưa mát lạnh.
Không ngờ giữa phút huy hoàng như vậy, Triệu Hưng từ đâu đáp xuống như chim, nhanh chóng phá vòng vây. Trần Mạnh được thời tước kiếm, cởi trói, cùng Triệu Hưng trốn thoát vào rừng sâu. Nguyên soái đuổi theo, chỉ kịp tóm lấy Phạm Bằng nhưng rồi cũng bị Triệu Hưng đạp ngã. Kẻ này không đưa Khánh Nhã theo là vì ả cố chấp, cắn vào bắp tay khi hắn túm áo kéo ả đi. Và thế là, ả liêu xiêu chạy đến, yếu ớt ngã vào lòng Hạc Hiên. Ả khóc nấc, tai áp vào bờ ngực rắn chắc của chàng.
- Xin hãy cưu mang ta... Bệ hạ... Bọn chúng sẽ gϊếŧ ta mất. Ta và con thật sự không muốn ở bên hắn thêm một phút giây nào nữa.
Ả ta vòng tay ôm lấy chàng, đôi chân run rẩy không còn đứng vững. Chàng chẳng vội, gỡ tay ả ra trước rồi mới từ tốn đáp:
- Cô như thế này là có ý gì? - Ngừng một lát, chàng tiếp - Nói đi, Thanh Ca đang ở đâu?
Nguyên soái ở bên giật mình thảng thốt. Hắn đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, cơ hồ muốn ngã ngửa ra sau. Ban nãy chẳng phải chàng vừa cho đốt cả doanh trại hay sao? Hà cớ gì lại phải tra hỏi ả ta về tung tích của Hoàng hậu? Lẽ nào nguyên soái hắn nghe nhầm?
- Cô để nàng ấy ở đâu? - Chàng gằn giọng, bóp chặt bắp tay ả. Ả thở hổn hển, một tay đỡ lấy ngực:
- Ta không nhớ gì cả... Ta khó chịu quá...
Tay còn lại ả vịn vào bắp tay chàng, cầu mong sự giúp đỡ. Đoạn, ả lịm đi, ngã vào lồng ngực chàng.