Năm
Thanh Ca vội vàng ghi hết phương thuốc ra sau cuốn "Lương y như từ mẫu". Nàng bảo Cẩm và Tú xếp đồ, chuẩn bị ngựa. Lúc được hỏi, nàng mới bảo:
- Trong thái y viện đã hết cỏ Đông Giao tím, giờ ta phải quay về biên cương để hái thuốc. Chuyện không thể chậm trễ!
- Nhưng người đang mang thai. Thái y đã dặn sang tháng thứ sáu rồi không được động mạnh. Nếu không sẽ... - Nàng Cẩm bàng hoàng lay tay nàng.
- Tính mạng của bệ hạ là quan trọng. Các em có biết cưỡi ngựa không?
- Dạ chúng em không biết, nhưng có thể học được ạ! - Nàng Tú vội đáp.
- Vậy được. Chúng ta sẽ đi trong hôm nay. Phải đến được biên cương càng sớm càng tốt.
- Sao người không để thị vệ hái thuốc giúp? - Nàng Cẩm vẫn chưa hết lo - Em sợ...
- Cỏ Đông Giao này có hai loại. Một loại màu xanh và một loại màu tím. Nếu em không quen thì rất dễ bị nhầm. Nếu thế thì sẽ không chế thuốc được. - Nàng cười hiền hòa - Em cứ tin ta.
Cẩm nhăn nhó, chép miệng liên tục, sau vẫn phải lẽo đẽo cùng nàng xuất cung.
Nàng anh dũng phi ngựa đi trước, Cẩm và Tú lúng túng chạy theo sau. Bọn họ vừa phải nhìn đường, vừa phải trông nàng, chỉ sợ nàng đi nhanh ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng. Tuần trước thái y đến khám định kỳ còn bảo thời gian này phải hạn chế đi lại. Nếu được thì chỉ dạo quanh phòng, tuyệt đối không hoạt động mạnh. Thế mà nàng còn chẳng nghe, cứ một mực phi đến biên cương. Bọn họ nói sao, nàng cũng không chịu ngồi kiệu, còn bảo:
- Đi kiệu tốn thời gian, sẽ không kịp hái cỏ Đông Giao.
Cẩm và Tú phận là tì nữ cũng không dám trái lệnh, chỉ biết vâng dạ làm theo. Bọn họ đi được gần ba khắc thì phải dừng chân nghỉ vì hình như nàng không được khỏe. Song nàng cũng chỉ nán lại một khắc rồi tiếp tục lên đường. Cứ thế cho đến tối thì bọn họ đến đầm Dạ Cửu. Nàng hướng mặt về phía sơn trại nhưng tần ngần chẳng dám ghé qua. Cẩm và Tú phải giục mãi, nàng mới nghỉ ngơi một lúc.
Trời sáng, họ lại phi ngựa. Tốc độ có vẻ chậm hơn hẳn so với ngày đầu. Cẩm lo nàng quá sức liền đem hết lương khô, trái cây dự trữ ra mời nàng. Nàng thích ăn xoài, Cẩm cũng gọt cho nàng ăn. Còn Tú thì cẩn thận rót nước, vỗ lưng nàng cho khỏi nghẹn.
Đi được ba ngày hai đêm thì cả ba cũng đến bìa rừng Lam Thành. Nàng biết đến nơi này vì đã từng hái thuốc giúp đại thúc. May mắn sao lại đến đúng vào mùa cỏ Đông Giao tươi tốt, đâu đâu cũng thấy túm cỏ mọc xanh mơn mởn. Thế nhưng thảm cỏ dưới chân nàng chỉ toàn là màu xanh. Thứ nàng cần phải là cỏ tím mọc cheo leo trên vách núi kia. Cẩm và Tú vừa nhìn đã hiểu liền vội vàng can ngăn:
- Không nương nương ơi, người không thể trèo núi đâu. Lỡ người có mệnh hệ gì, chúng em chết cũng không đền hết tội.
Nàng nhón chân, cố hướng tầm mắt ra xa.
- Ta sẽ không sao đâu, đừng lo mà.
Nàng gạt bọn họ sang một bên, khệ nệ đến bên vách đá. Túm cỏ nằm ngoài tầm với của nàng. Nàng phải đặt chân lên mỏm đá, một tay bám vách, một tay với lấy cỏ tím. Nàng hái được hai ba túm, đến túm thứ tư thì mất đà, suýt nữa đập bụng vào mỏm đá nhọn. May thế nào, nàng lấy lại được thăng bằng, trèo xuống đất an toàn.
Nàng gom hết cỏ Đông Giao vào trong giỏ rồi đưa cho Tú. Đang định rời khỏi thì cả ba nghe tiếng kêu cứu thất thanh của một nữ nhân nọ. Do trời nhập nhoạng, nàng cũng không biết là ai nên đánh liều đến xem thử. Nàng dùng chiếc bật lửa con mà Hạc Hiên để lại để soi đường. Vừa đánh lửa lên, nàng đã giật nảy mình, lùi về sau ba bước.
Trước mặt nàng là tiểu thư Phạm Khánh Nhã. Ả ta thân xác tả tơi, y phục đã rách rưới hết cả. Trên hết là chân ả đang kẹt trong bẫy thú, không tài nào thoát ra được. Thanh Ca có hơi e dè khi chạm mặt ả. Ngoài việc tráo dâu năm xưa, nàng còn lo lắng về thân phận hiện giờ của ả. Cha con nhà họ Phạm nối giáo cho giặc, công khai chống phá triều Yên. Nàng giúp ả thì có khác gì kẻ phản quốc?
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn không muốn bỏ mặc ả đến chết. Thanh Ca cẩn thận khom người, dùng tay tháo chốt, gỡ cái bẫy thú ra khỏi chân Khánh Nhã. Ả nheo mắt nhìn nàng, miệng vẫn rên hừ hừ. Sao nàng lại xuất hiện ở đây? Không phải nàng đang an nhàn hưởng thụ vinh hoa ở hoàng cung, chờ đến ngày sinh nở hay sao? Ả bối rối, lặng nhìn theo đôi bàn tay đang giúp ả tháo bẫy.
- Ngươi... - Ả lắp bắp mở lời - Sao lại giúp ta?
Ả giật mình. Hình như ả không định hỏi câu ấy.
- Đứng lên đi. - Nàng một tay ôm bụng, một tay đỡ Khánh Nhã dậy. Cái bẫy đã được gỡ ra khỏi mà chân ả không thấy đau đớn chút nào. Ả tập tễnh bước ra khỏi hố sâu, một tay khoác qua vai nàng.
- Nương nương, người này là...? - Cẩm và Tú từ nãy đến giờ vẫn đờ đẫn, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Đây là... Phạm Khánh Nhã. - Nàng hơi do dự - Các em giúp ta đỡ nàng ấy.
Cẩm và Tú vâng dạ, vội vàng đỡ lấy vai ả.
- Là người quen của nương nương sao? - Tú tò mò.
- Ừ. - Nàng đáp gọn, quay sang Khánh Nhã - Sao ngươi lại ở đây?
Ả ngước lên nhìn nàng:
- Ta... - Ả do dự một lúc rồi đáp - Đang trên đường chạy trốn khỏi doanh trại của kẻ địch, vô tình giẫm phải bẫy thú.
Nàng gật đầu, đưa tay bắt mạch cho ả. Ả giật mình, bất ngờ rụt tay lại nhưng vẫn không giấu nổi bí mật. Ả đang có mang, và nàng đã bắt được hỉ mạch của ả. Nàng buông tay, thốt lên:
- Ngươi có mang rồi!
Ả chau mày, quay ngoắt mặt đi. Tuần trước, đại phu cũng đã nói với ả điều này. Ả cũng đâu cần nàng phải nhắc lại? Khánh Nhã bắt đầu chán ghét biểu cảm xót xa đến giả dối đang hiện hữu trên gương mặt nàng. Nàng đang thương hại ả sao? Là vì ả không được gả cho Hạc Hiên, phải lưu lạc nơi xứ người, và giờ lại mang trong mình cốt nhục của kẻ khác nên nàng mới xót thương cho ả sao? Nhìn ả đi. Ả đã từng là tiểu thư đài các, từng là nghĩa nữ của Hoàng hậu. Vậy mà bây giờ lại phải cúi đầu trước một người đã từng là tì nữ của ả. Thanh Ca, ả hận nàng thấu xương tủy. Hận cả những đứa con chưa chào đời của nàng. Ả nhớ trong lều còn một liều thuốc phá thai. Hay là...
Khánh Nhã cúi gằm mặt, đoạn từ từ ngẩng lên. Ả run rẩy, khóc sướt mướt:
- Thanh Ca, ta biết ngươi giờ đã là Hoàng hậu. Đa tạ ngươi vì đã cứu ta một mạng. Nhưng ngươi có thể nể tình chủ tớ khi xưa của chúng ta mà giúp ta một việc được không?
- Chủ tớ? - Cẩm và Tú đồng thanh. Cả hai cùng quay sang nhìn Thanh Ca.
- Việc gì? - Nàng chần chừ, trong lòng còn đang sốt sắng muốn điều chế thuốc giải.
- Đó là,...
Ả ta lấy hết sức bình sinh thét lên một tiếng, làm kinh động cả rừng núi. Tiếng kêu của ả đến tai binh lính của Trần Mạnh, khiến bọn chúng ồ ạt xông tới, chẳng mấy chốc đã vây lấy nàng và Cẩm, Tú. Nàng Cẩm và Tú giận dữ nhìn nhau rồi bất chợt buông tay, quẳng Khánh Nhã xuống vũng lầy trước mặt. Lúc này thì Trần Mạnh đi tới. Hắn nhấc bổng Khánh Nhã lên tay, cao ngạo tuyên bố:
- Không biết Hoàng hậu có gì muốn căn dặn mà phải lặn lội đến đây?
Nàng nhìn hắn chòng chọc, gương mặt chẳng hề biến sắc. Kể cả khi binh lính ráo riết xích tay, xích chân, áp giải về doanh trại, nàng vẫn cứ lặng lẽ như một hồn ma. Nàng biết lòng tốt của mình đã đặt sai chỗ.