Năm
- Nhìn tôi này, cô tên gì?
- Thanh.
- Họ và tên đầy đủ?
- Vũ Tuệ Thanh.
- Cô thấy thế nào?
- Rất ổn.
- Cô có cảm thấy choáng váng hay đau gáy, đau đầu không?
- Hoàn toàn không vấn đề.
- Được rồi đấy. Mọi thứ đều ổn cả. - Vị bác sĩ già nọ tắt đèn, cặm cụi ghi chép vào cuốn sổ tay. - Hết mai là cô có thể xuất viện. Vết thương trên cánh tay cũng đang lành rồi.
- Cảm ơn bác sĩ. - Quang Nghị tựa vào thành cửa thở dài nhẹ nhõm. Anh không quên cúi chào vị bác sĩ khi ông rời khỏi phòng bệnh. Khép cửa xong, anh nhẹ nhàng bước đến bên cô gái, khẽ bảo:
- Anh đặt vé rồi. Tối mai là chúng ta sẽ về đến nhà.
Tuệ Thanh cười nhạt. Cô vừa tỉnh vào đêm qua, vậy mà sáng nay Quang Nghị đã sốt sắng mời bác sĩ đến khám. Cô đã bảo anh cô hoàn toàn bình thường, thế nhưng anh vẫn nhất quyết làm theo ý mình. Tuệ Thanh cũng đã quá quen với kiểu thích áp đặt người khác của anh.
- Em không về đâu. - Cô dứt khoát - Anh tưởng em quên tất cả những gì chúng ta đã nói với nhau sao?
- Anh đã mong thế. - Quang Nghị không kìm được mà nói ra - Chúng ta có thể trở về như ngày tháng ban đầu không?
- Ý anh là những ngày anh bắt em đến phòng tư vấn và lén lút theo dõi em qua điện thoại á?
- Ừ, à không. Ý anh là... - Quang Nghị lúng túng - Anh chỉ muốn...
- Thôi đủ rồi. Cầm tất cả hoa, thức ăn và đồ chơi của anh rời khỏi đây. Em có thể tự lo được.
Cô chỉ thẳng về phía cửa, yêu cầu anh ra ngoài. Quang Nghị tần ngần một lúc rồi cũng miễn cưỡng làm theo. Anh vừa ra khỏi cửa thì Chí Dũng bước đến. Hắn ta ngượng ngùng cầm một bó hoa, tưởng cũng sẽ phải ngậm ngùi xách về giống Quang Nghị nên giấu vội ra sau lưng. Đến khi được cô gái mời vào, hắn mới lững thững chạy đến, dẻo miệng hỏi:
- Tuệ Thanh à Tuệ Thanh. Em cũng thật kì quái! Tôi đã dặn em bao lần rồi, ở đây nguy hiểm lắm. Em tưởng em giỏi lắm à?
Cô gái đảo mắt, toan kéo chăn đi ngủ thì bị hắn cản lại:
- Ấy thôi, xin lỗi. Tôi lo cho em quá nên mới quá lời như vậy. Dậy nói chuyện với tôi đi. Đầu với tay em sao rồi?
- Ổn cả. - Cô đáp gọn - Sao lúc anh điều tra về vụ đồ cổ, anh lại giấu em? Không phải vì em vô tình nghe được thì cũng chẳng biết buổi đấu giá được tổ chức dưới tầng hầm khu di tích.
- Em đừng trách tôi. - Hắn vờ đáng thương - Anh ấy sẽ đánh tôi một trận nếu để em rơi vào nguy hiểm. Anh ấy... - Hắn ghé sát tai cô thì thầm - Bạo lực lắm.
Cô thở dài, lưng tựa vào thành giường. Ngoài kia, trời vẫn đang mưa. Chí Dũng đặt bó hoa lên bàn, đứng dậy đóng cửa sổ.
- Mưa hắt vào thì ướt lắm. - Hắn bảo.
- Cứ để cửa như vậy đi. - Cô vội nói.
- Ừ, nếu em thích. - Hắn nghe theo, lại đẩy cửa ra.
Cả phòng thoang thoảng mùi hoa lưu ly. Chí Dũng ngồi bên mép giường, mắt nhìn chằm chằm vào bó hoa, bảo:
- Nói cho em nghe cái này. Anh ấy dặn tôi phải đem bằng được hoa lưu ly đến cho em. Tôi đã phải chạy khắp bệnh viện mới mua được đấy.
- À. - Mặt cô lạnh tanh - Ra vậy.
- Em có vẻ không bất ngờ nhỉ? - Chí Dũng rướn mày - Có phải tôi đã làm quá lên không?
- Không. - Cô lắc đầu, khẽ cười - Chẳng có gì cả.
- Tôi thấy em lạ lắm. - Hắn dò xét Tuệ Thanh từ trên xuống dưới - Em thay đổi rồi, chỉ sau một đêm.
- Có ư?
- Tất nhiên rồi. - Hắn thốt lên - Tôi...
Chí Dũng định nói thêm nhưng cánh cửa bỗng mở toang ra, gián đoạn cuộc nói chuyện của cô và hắn. Một cô gái đang lấp ló ngoài cửa. Sau khi đã chắc chắn đây là phòng bệnh của Tuệ Thanh, cô mới lò dò bước vào. Tóc cô thơm mùi oải hương, vừa đến đã át đi cả mùi lưu ly nhạt nhòa của bó hoa. Chí Dũng vừa nhìn thấy cô gái mắt đã sáng quắc lên. Hắn say mê ngắm nhìn gương mặt bầu bĩnh dễ thương của cô gái mà quên mất sự hiện diện của Tuệ Thanh trên giường bệnh. Cô gái vừa đi tới, hắn đã chụp lấy bàn tay mũm mĩm của cô gái, nói:
- Nàng thơ, có ai nói với em rằng em rất đẹp chưa?
Cô gái e dè nhìn hắn. Mặt cô đỏ ửng lên, cô rụt rè rút tay lại, lùi về sau ba bước. Hắn thấy mình có hơi thái quá, liền gãi đầu chữa ngượng:
- Xin lỗi em, nhưng tôi hoàn toàn choáng ngợp bởi vẻ đẹp dịu hiền này. Em có thể cho tôi biết quý danh không?
- Em ấy là Như Ý. - Tuệ Thanh giới thiệu - Là bạn cùng nhà của em.
- Ôi tên đẹp, người cũng đẹp. Còn tôi, tôi là Chí Dũng. Rất vui được gặp em.
- Chào anh. - Như Ý dè chừng, đi vòng sang bên kia giường bệnh như để giữ khoảng cách với hắn. Cô cởϊ áσ khoác vắt lên thành giường, ngồi xuống đối diện với Tuệ Thanh. Như Ý nắm chặt tay cô, sốt sắng - Chị, chị làm em lo quá. Em vừa về đến nhà đã nhận được tin của anh Nghị nên lặn lội đến tận đây thăm chị. Em chẳng biết mang gì, chỉ gom ít quần áo và mấy thứ đồ chị để trên bàn. Có cả cuốn sổ bìa xanh nữa đây.
Cô dốc ngược túi xách, đổ hết đống đồ lên giường. Bên trong có vô số thứ nhưng Tuệ Thanh chỉ cầm mỗi cuốn sổ.
- Lúc trên xe, em có lỡ đọc hết cuốn sổ. - Như Ý nói - Chị không phiền chứ?
- Không. - Tuệ Thanh lắc đầu.
- Em có nhiều câu muốn hỏi lắm. Cuốn sổ này chỉ viết đến khi Sơn Lâm bị Khải Trạch kết liễu. Thế còn đoạn kết của câu chuyện thì sao? Chị không thắc mắc ư?
- Không. Vì chị đã biết trước kết cục của bọn họ rồi. - Cô vô cảm.
- Vậy kể cho em nghe với! - Như Ý háo hức - Em muốn biết. Dù trên lớp em đã học qua giai đoạn năm đến năm rồi, mà em vẫn thích nghe chị kể hơn.
- Chị... không chắc là em muốn nghe. - Tuệ Thanh hơi dè dặt - Đoạn sau của câu chuyện là phần bi thương nhất.
- Không sao. - Như Ý khoát tay - Từ lúc Đức Khải chết đi, em đã không còn hi vọng nữa. Em chỉ muốn biết cái kết.
Chợt, cô quay sang nhìn Chí Dũng. Hắn ta từ nãy đến giờ cứ xoa tay, dù vẫn chăm chú nghe chuyện nhưng chẳng dám lên tiếng. Đến khi được hỏi, hắn mới bảo:
- Thì... tôi cũng muốn biết cái kết. Tuy đúng là tôi có từng thu thập tài liệu cho em, cơ mà trên mạng đầy tin sai sự thật. Hình như có nhà khảo cổ học đã từng khẳng định rằng tư liệu ít ỏi về Tuệ Vương trong sử sách hoàn toàn là bịa đặt.
- Hả? - Như Ý trố mắt ngạc nhiên - Nghĩa là sao?
- Thì trong sử ký có ghi Tuệ Vương chưa kịp lên ngôi đã băng hà. Trong khi một số trang mạng khác lại bảo vì phản quốc mà tứ mã phanh thây. Nhưng tất cả đều bị bà ta phủ nhận hết.
- Vậy là tất cả những gì em được học trên lớp đều sai cả sao?
- Hẳn là vậy. Thế nên tôi cũng muốn biết sau khi Sơn Lâm chết thì có chuyện gì xảy ra. - Chí Dũng nói.
Mọi sự chú ý lúc này đều đổ dồn về phía Tuệ Thanh. Cả Chí Dũng và Như Ý còn đang trông chờ vào cái kết của câu chuyện còn dang dở. Tuệ Thanh nhìn bọn họ, trái tim cô nguội lạnh. Cô đã hiểu vì sao mình không muốn nhớ lại chuyện cũ. Bởi khi kí ức được mở khóa cũng là lúc cô trở lại với chuỗi ngày bi thương trong quá khứ. Tất cả đều đang lũ lượt tràn về, xâm chiếm tâm trí vốn đã mụ mị của cô. Cô thấy mình sầu bi hơn bao giờ hết, và thật khó để đối diện với dĩ vãng tàn khốc.