Đêm khuya, ngoài Liên tướng phủ, một chiếc xe ngựa xa hoa nhưng không phô trương cấp tốc ngừng lại. Một nam hài khoảng bày tám tuổi một thân hoa lệ, không đợi mọi người tới đỡ đã nhảy ra khỏi xe ngựa, nhanh chóng đi vào trong phủ.
Không người nào dám ngăn đón hắn, cũng không muốn ngăn đón hắn, bởi vì hắn đúng là người thừa kế vương triều Hạo Nguyệt của Đại Vân quốc, đương kim thái tử Vân Lạc.
Vân Lạc một hơi vọt vào sân ở sâu trong phủ đệ, trong sân đứng rất nhiều cả trai lẫn gái, gương mặt ảm đạm, thần sắc bi thương
“Tiểu thư ngốc!” Vân Lạc trong lòng cả kinh, một cước đá văng phòng ngủ xông vào.
Liên phu nhân canh giữ bên giường nhi tử bên bị hắn làm cho hoảng sợ, cuống quít ngẩng khuôn mặt lệ rơi đầm đìa.
“Tiểu thư ngốc!” Vân Lạc căn bản không phát hiện Liên phu nhân, thẳng hướng đến bên giường Liên Ngu Sơn.
Toàn thân phù thũng, nguyên bản khuôn mặt mượt mà trắng noãn, hiện tại sắc mặt vàng vọt, môi tái nhợt, coi giống như thoa một tầng bạch phiến, làm cho lòng người cả kinh. Chỉ có hô hấp mỏng manh thỉnh thoảng khẽ động mới cho biết đứa bé này vẫn còn sống.
“Tiểu thư ngốc…” Vân Lạc không biết trong nháy mắt, cảm giác tràn vào nội tâm là gì, chỉ là cảm thấy khi thấy bộ dáng kia của y, trong lòng mình phi thường khó chịu.
Một bên gọi y, Vân Lạc đưa tay sờ sờ mặt của y.
Liên Ngu Sơn tựa hồ nghe gặp thanh âm của hắn, khẽ run rẩy, cố hết sức mở to mắt, mê mê mang mang nhìn; sau một lúc lâu mới nhận rõ người tới.
“Thái… thái tử điện hạ…”
“Liên Liên Ngu Sơn, nghe nói ngươi bị bệnh, Bổn cung tới thăm ngươi.” Vân Lạc ghé vào bên giường y, nhẹ giọng nói.
“Thái tử điện hạ, thực xin lỗi… Ta… ta… ta đã lâu không đi cùng ngươi lên lớp…” Liên Ngu Sơn nói mấy câu nói đó tựa hồ mất rất lớn khí lực, ngừng nghỉ trong chốc lát mới lại nói, “Ngươi… ngươi đừng nóng giận, chờ ta tốt hơn, ta trở về trong cung giúp… giúp ngươi…”
“Liên Ngu Sơn, ngươi đừng lo lắng, Bổn cung không giận ngươi. Việc học của Bổn cung đều đã xong, không cần ngươi hỗ trợ.” Vân Lạc nhìn bộ dạng đó của y, trong lòng ê ẩm, có chút đau.
Liên Ngu Sơn nghe vậy, tựa hồ thật cao hứng, con ngươi vốn đang ảm đạm đột nhiên sáng lên, nói, “Như vậy… như vậy là tốt rồi. Thái tử điện hạ ngàn vạn lần không cần quên… việc học… Gia gia nói, người tài đức sáng suốt phải… phải tự mình tự mình cố gắng, siêng năng, mới có thể làm nghiệp… làm nghiệp lớn. Khụ khụ khụ…”
Liên Ngu Sơn đột nhiên ho khan kịch liệt, làm Vân Lạc hoảng sợ. Liên phu nhân bước lên phía trước, ôm nhi tử vào ngực. Nàng vốn định kêu nhi tử đừng nói nói, nhưng nghĩ đến đứa nhỏ sau này chỉ sợ cũng nói không được vài câu, liền không mở miệng nữa, nước mắt lại rơi xuống.
Vân Lạc gặp tiểu thư ngốc thật vất vả mới dừng lại ho khan, hơi thở lại mỏng manh đến cực điểm, vội vàng từ trong lòng ngực lấy ra một vật, nói với Liên phu nhân, “Đây là ‘liên dạ kiêm trình’, là quả duyên mệnh do thần điện đưa tới. Mau mau cho hắn ăn vào.”
Liên phu nhân dường như không tin, trừng lớn mắt, qua sau một lúc lâu mới kịp phản ứng, giống như thấy được ân nhân cứu mạng, hai tay run rẩy nhận lấy, vội gọi, “Ngự y! Ngự y!”
Ngự y đang ở ngoài cửa chờ đợi, vội vàng đi đến. Liên phu nhân đem quả duyên mệnh cho lão. Ngự y vui vẻ nói, “Vậy là tiểu công tử được cứu rồi.” Nói xong vội vàng nâng hòm thuốc đi xuống, nhanh chóng đã chế thành nước thuốc rồi vội bưng lên.
Vân Lạc nhìn Liên phu nhân thật cẩn thận đút cho y; tiểu thư ngốc sắc mặt một trận ửng hồng, tiếp theo liền mơ màng trầm trầm ngủ.
Ngự y nói đây là dược hiệu, đại khái sẽ ngủ ba bốn ngày; khi tỉnh lại sẽ bình yên vô sự.
Liên phu nhân cuối cùng cũng yên lòng, đột nhiên nhớ tới tiểu thái tử đang đứng bên cạnh, vội vàng quỳ xuống, liên tục dập đầu.
“Thần thiếp cám ơn thái tử điện hạ! Cám ơn ân cứu mạng của thái tử điện hạ.”
“Liên phu nhân mau đứng lên đi!” Vân Lạc đi qua đỡ nàng, lại đột nhiên nhớ ra, lập tức hiểu được phụ thân không cho phụ hoàng ban duyên mệnh quả, là do mình tự đưa tới, liền nói, “Liên phu nhân không cần phải khách khí. Duyên mệnh quả tuy là vật báu của hoàng gia, không được truyền ra ngoài, nhưng tiểu thư… Liên Ngu Sơn tương lai là thái tử phi của Bổn cung, Bổn cung sao có thể keo kiệt với hắn được.”
“Cái gì?!” Liên phu nhân sửng sốt.
Vân Lạc nói, “Liên phu nhân nên biết, nếu không phải là người trong hoàng tộc thì không được dùng duyên mệnh quả. Vân quốc ta hơn năm trăm năm qua, bất quá cũng chỉ ban cho người khác chín quả mà thôi.”
Liên phu nhân đương nhiên biết, bởi vậy lúc đầu mới có thể không tin, nhưng sau đó mới biết là thật. Lúc này lắp bắp nói, “Nhưng… nhưng… nhưng Liên Ngu Sơn nhà ta là nam hài tử a.”
“Bổn cung biết.” Vân Lạc lộ ra biểu tình kỳ quái, tựa hồ đang hỏi cái này thì sao?
Liên phu nhân nhớ tới đương kim quốc mẫu cũng là một nam nhân, nhất thời á khẩu không trả lời được. Qua sau một lúc lâu mới nói, “Liên Ngu Sơn tư chất ngu dốt, lại là thân ốm yếu, chỉ sợ tương lai… tương lai…” Liên phu nhân muốn nói tương lai sao có thể hầu hạ thái tử, sao có thể giúp thái tử nối dõi tông đường? Nhưng lại nhớ tới thái tử rốt cuộc mới chỉ có tám tuổi, nói với hắn cái này tựa hồ không được, mà dù có nói sau hắn cũng chưa chắc đã hiểu được.
Vân Lạc lại hiểu lầm, lông mi dài nheo lại, trừng mắt nói, “Bổn cung mặc kệ. Dù sao hắn ăn xong duyên mệnh quả, thân thể tốt hơn nhanh thôi. Chờ Bổn cung thành niên, liền muốn hắn làm thái tử phi!”
Liên phu nhân có chút luống cuống, không biết Hoàng Thượng cùng Liên lão công công (cha chồng) có là ý gì. Đứa nhỏ đột nhiên bị bệnh, tướng công của nàng làm Đốc sát Ngự sử, nửa năm trước đi Giang Nam, lúc này không kịp trở về. Liên lão lại là người lấy quốc sự làm trọng, trưởng tôn mà ông sủng ái nhất bệnh thành như vậy mà mấy lần trước cũng không đến xem. Chính mình mặc dù biết rõ không được nhưng vẫn cố gắng năn nỉ công công (cha chồng) xin thuốc của Hoàng thượng, nhưng đều bị lấy lý do “vô thử thù công” (không có chuyện gì lớn) để cự tuyệt. Vốn tưởng rằng đứa nhỏ đã vô vọng, ai ngờ hôm nay hoàng thái tử điện hạ lại tự mình mang duyên mệnh quả trân quý vô cùng đến đây, nhưng đằng sau đó lại là một tính toán kinh người.
Vân Lạc mặc kệ tất cả. Hắn biết tiểu thư ngốc cứ đến mùa hè sẽ bị bệnh, không biết là chứng bệnh gì. Loại bệnh này chỉ cần hảo hảo điều dưỡng sẽ không có vấn đề lớn gì. Trước chỉ là cảm nhiễm phong hàn một chút, không được trị liệu đúng lúc liền chuyển thành viêm phổi, sau sau dó lại dường như ảnh hưởng đến thận, chuyển xấu đến mức không thể cứu chữa. Chính mình thật vất vả cầu xin phụ hoàng cho ‘duyên mệnh quả’ cứu mạng, đương nhiên phải mang về được một tiểu tức phụ (vợ), nếu không chẳng phải là phá hủy quy củ hoàng gia sao.
Vân Lạc quyết tâm xem đây là đặt lễ vật đính hôn, là ai cũng không thể ngăn cản. Điểm này cùng hai vị phụ thân kia của hắn thật ra giống nhau như đúc.
Hắn cố chấp ở Liên phủ vài ngày, đến khi tiểu thư ngốc tỉnh, lúc này mới yên lòng lại, xoa bóp mặt của y nói, “Thịt thiếu nhiều quá, nhanh chóng tẩm bổ lại cho bổn cung.”
Tiểu thư ngốc cũng biết chính mình đã dạo qua quỷ môn quan một vòng rồi trở về, mở mắt ra liền thấy khuôn mặt thân thiết của tiểu thái tử, lại nghe nói là hắn vì mình mà cầu xin duyên mệnh quả, còn ở bên mình ba ngày, trong lòng cảm động tột đỉnh.
“Thái tử điện hạ…” Mắt to đen láy ngập nước, dính vào lông mi run run lên, đôi môi căng mọng vừa mới uống thuốc còn ướt át.
Vân Lạc hôn một hơi trên môi y, cầm tay y nói, “Tiểu thư ngốc này, ngươi đã là người của ta, không được ta cho phép, ngươi không được tự sinh bệnh nữa!”
Mặt Liên Ngu Sơn đỏ lên, trong lòng hết sức cao hứng. Trước kia khi lần đầu tiên tiểu thái tử thân thân y, y còn cảm thấy là lạ. Nam hài tử sao có thể thân thân nam hài tử chứ? Nhưng sau này thường bị thân thân cũng dần thành thói quen. Lúc này lại đột nhiên phát hiện, chính mình kỳ thật thực thích hắn như vậy.
Trộm liếc hai má của tiểu thái tử tuấn mỹ một cái, không biết có phải là bệnh còn chưa hết hay không mà trong lòng Liên Ngu Sơn không phải bệnh rộn ràng không ngừng.
Liên phu nhân ở giữ nhìn hai nam hài này, cũng không biết nên vui hay buồn.