Chiều hôm đó, ba người tới Kinh Hán.
Qua khỏi một ngọn núi, Thiên Long vung roi tới trước mặt, ngoái đầu lại nói :
- Trước mặt có một tiểu trấn, tuy bây giờ còn sớm nhưng chúng ta cứ vào nghỉ lại, chờ mai đi tiếp.
Hắc Yến Tử đáp :
- Chúng tôi đương nhiên là tuân lệnh tướng công rồi. Hơn nữa, thiếp cũng đã thấy mệt.
Chừng nửa canh giờ sau, họ vào trấn tìm một khách điếm ghé vào.
Họ mang theo cả hai con khỉ vào phạn điếm, vừa vặn chỉ một bàn trống.
Lướt mắt nhìn qua đám thực khách, Thiên Long nhíu mày nói :
- Lạ thật! khách nhân ở đây hầu hết là người trong giang hồ, vì sao dọc đường chúng ta không gặp ai cả? Lẽ nào tất cả đều đi theo hướng ngược lại?
Thiên Sơn Tử Phụng cười nói :
- Ði đâu thì mặc họ, can gì đến chúng ta chứ?
Nhưng nói rằng không can gì cũng không được.
Sự xuất hiện của ba vị khách đều tuấn tú kiều diễm, cùng với hai con Kim Mao Hầu làm rất nhiều người chú ý.
Ðặc biệt có mấy tên cứ dán mắt vào hai vị phu nhân trẻ đẹp như thiên tiên khiến hai người phải đỏ mặt.
Có tên còn to giọng bàn tán :
- Quả là không kém gì tiên nữ!
- Tiểu tử kia thật phúc khí!
- Không biết vì sao mỹ nhân lại cứ thích bám lấy hạng hủ nho như thế làm gì? Tạo hóa thật không công bằng!
Thiên Sơn Tử Phụng tỏ ra khó chịu nói :
- Thật là trơ tráo! Ăn nhanh mà thoát khỏi chỗ này đi!
Chợt có người vỗ bàn đánh “ầm” một tiếng rồi cao giọng nói :
- Sợ gì chứ? Chẳng lẽ chúng giết hết các nhân vật võ lâm ở Kinh Sơn này được sao? Kim Cương Thần này tuy chỉ là nhân vật tam lưu nhưng không sợ chúng đâu! Sông núi trong thiên hạ đâu có là riêng ai, vật vô chủ bất cứ ai cũng có thể lấy, chúng có quyền gì mà không cho chúng ta nhập sơn?
Thiên Long nhìn sang, thấy người vừa nói là một trung niên hán tử tuổi độ ba mươi, thân hình cao lớn, mắt to mày rậm, mình mặc hắc y.
Người này ngồi ở bàn sát quầy hàng, đối diện với một hán tử khác có tầm vóc tương phản: người gầy nhỏ, râu lưa thưa, mắt nhỏ nhưng rất sắc, đầu nhỏ tay dài, hao hao giống khỉ, mình bận thanh bào.
Hán tử gầy bé mặc thanh bào không để ý gì đến Kim Cương Thần, nhìn hai con Kim Mao Hầu ở bàn Thiên Long, ánh mắt chợt lóe lên những tia kỳ dị.
Kim Cương Thần vừa quát xong, hắn liền trừng mắt nói :
- Lão Tiền! Ðừng có làm ồn lên! Hãy cứ yên lặng mà ăn uống, coi chừng kẻo chuốc vạ vào thân đấy! Nên biết rằng Thiên Ma giáo không phải tầm thường đâu! Có môn phái nào trong giang hồ dám đối địch với chúng? Thực ra mọi người đều nghe phong thanh nên mới tập trung tới đây, còn trong hồ đó có vật hay không thì còn chưa biết. Mà không phải ai cũng có ý định nhập sơn đâu!
Kim Cương Thần nói :
- Linh Hầu! Nếu ai cũng sợ Thiên Ma giáo như ngươi, cứ để mặc cho chúng hoành hành mãi như thế sao?
Chợt trong đám thực khách vang lên một chuỗi cười rùng rợn, tiếp đó có người cất giọng thâm trầm nói :
- Tiền Nhị! Chỉ vì ngươi chỉ là một tên nhãi nhép tam lưu nên Tàn Tâm Nhân Ma Ðoàn Mộc ta mới không thèm câu chấp, nếu là người khác thì ta đã moi tim ngươi uống rượu từ lâu! Mau cút đi! Sau này đừng bao giờ dám nói những lời như thế về Thiên Ma giáo chúng ta nữa!
Chợt vang lên những tiếng thì thầm hốt hoảng :
- Thế nào. Tàn Tâm Nhân Ma cũng ở đây sao?
- Ði thôi! Nếu không sẽ gặp họa đấy!
- Ðã bảo mà! Ðụng đến Thiên Ma giáo là không được...
- Mau trả tiền đi!
Nghe hai tiếng Ðoàn Mộc, Thiên Long, Thiên Sơn Tử Phụng và Hắc Yến Tử lập tức ngoảnh lại nhìn sang người vừa nói, thấy bàn chính giữa có bốn người ngồi, gồm một lão nhân chừng sáu mươi tuổi, nhưng tóc vẫn đen mượt, mắt cú mũi diều, chỉ nhìn qua cũng biết người hung ác.
Lão nhân này không phải ai khác, chính là lão đại Ðoàn Mộc trong Long Sơn song ma, hôm trước đã từng xuất hiện ở Thái Hoa sơn trong quần ma tranh đoạt Tùy Châu tứ bảo. Chính Kim Linh và Kim Lợi cướp chiếc hộp từ tay hắn.
Ngoài ra còn có lão nhị của Long Sơn song ma, một bạch phát lão nhân phải hơn tám mươi tuổi và một tên trung niên hán tử tuổi dưới ngũ tuần.
Bây giờ Thiên Long mới biết Long Sơn song ma cũng là người của Thiên Ma giáo.
Chỉ sau chốc lát, mười mấy bàn đầy chật khách nhân đã vắng hoe, ba bốn chục nhân vật giang hồ tranh nhau rời khỏi phạn điếm.
Tuy nhiên có ba bàn khách nhân vẫn ngồi nguyên, đó là bàn của Thiên Long, bàn sát quầy hàng của Kim Cương Thần và bàn giữa phòng của bọn Long Sơn song ma.
Kim Cương Thần Tiền Nhị vẫn ngồi điềm nhiên, giương mắt nhìn bàn bốn người kia đầy vẻ thách thức.
Tên ngồi cùng bàn với y được xưng là Linh Hầu vội kéo tay đồng bọn, thấp giọng nói :
- Lão Tiền! Sao ngươi ương bướng vậy chứ?
Kim Cương Thần cười nhạt đáp :
- Người trong giang hồ cốt ở thanh danh. Ta đã nói không phục Thiên Ma giáo, chẳng lẽ chỉ nói sau lưng, thấy đối phương thì cúp đuôi chạy trốn?
Lão nhân mắt cú mũi diều ngồi bàn giữa quát :
- Hôm nay vì có vị Đường chủ ở đây nên lão phu tha mạng cho ngươi. Chẳng mấy khi ta tỏ ra nhân từ vậy đâu! Nên coi đó là đại phúc của ngươi, đừng giỡn với tính mạng mình! Cút ngay!
Dứt lời vung chưởng phát ra một đạo kình phong.
Chỉ nghe “ầm” một tiếng, bàn của Kim Cương Thần và Linh Hầu bị đổ nghiêng, chén cốc vỡ loảng xoảng, thức ăn đổ ra tung tóe.
Kim Cương Thần Tiền Nhị đứng bật dậy, nghiến răng quát :
- Ma đầu! Ta liều mạng với ngươi!
Lời chưa dứt đã chồm tới, tay rút ra một cây Ðộc Cước Ðồng Nhân nhằm đầu Tàn Tâm Nhân Ma xuất một chiêu “Nộ Phách Hoa Sơn” bổ xuống!
Tên ma đầu chỉ nhếch mép cười nhạt nói :
- Ta đã thương tình tha cho còn chưa biết thân biết phận, nếu đã chán sống thì lão phu chẳng hẹp hòi gì!
Hắn không thèm đứng lên, vung tay đánh ra hai chưởng, một nhằm vào pho Ðộc Cước Ðồng Nhân, một đánh tới ngực đối phương.
Chỉ nghe “choang” một tiếng, pho Ðồng Nhân bay thẳng tới quầy hàng làm vỡ tủ kính, chén bát rơi vỡ ầm ầm. Kim Cương Thần Tiền Nhị bị trúng một chưởng vào ngực bật lùi ba bước, xô đổ mấy bộ bàn ghế, ngã chỏng gọng xuống sàn.
Bấy giờ Tàn Tâm Nhân Ma mới đứng lên cười “hắc hắc” nói :
- Bổn tọa đã tha mạng ngươi nhưng không chịu, vậy thì hãy tặng cho ta quả tim nhắm rượu!
Dứt lời lao tới, bàn tay phải khép lại như mũi kiếm chọc tới ngực trái Kim Cương Thần Tiền Nhị.
Nào ngờ bàn tay hắn chưa chạm tới mục tiêu thì chợt cảm thấy Khúc Trì huyệt ở khuỷu tay tê đi.
Tàn Tâm Nhân Ma kinh hãi thu thế dừng lại, quay người quát :
- Tên tạp chủng nào...
Hắn chưa kịp nói xong câu thì chợt nghe “bốp, bốp” hai tiếng.
Tất cả khách nhân trong phạn điếm không thấy ai cử động, nhưng Tàn Tâm Nhân Ma bật lùi lại một bước, đưa tay bưng lấy mặt, miệng nhổ ra một búng máu tươi!
Rõ ràng hắn đã bị hai tát vào mặt, trên má còn hằn rõ mười đầu ngón tay đỏ lựng!
Kim Cương Thần Tiền Nhị chống tay đứng lên, thở phào một hơi, kinh ngạc nhìn Tàn Tâm Nhân Ma.
Ai đã xuất thủ vậy chứ?
Chẳng lẽ có ma?
Bạch phát lão nhân ngồi cùng bàn với Tàn Tâm Nhân Ma chợt đứng lên nhìn Thiên Long chắp tay cười to nói :
- Hô hô! Vị thiếu hiệp này quả là công lực siêu phàm! Công phu Ðạn Chỉ thần công thi triển cách xa tới hai trượng mà vẫn đầy uy lực như thế, cùng với Bích Không chưởng vô thanh, vô tức, đều là tuyệt công thiên hạ hiếm thấy! Lão phu là Càn Khôn Nhất Quái Thi Nam Sơn, xin thỉnh giáo thiếu hiệp quý tính đại danh, lệnh sư là cao nhân nào?
Thiên Long lần đầu hành khứ giang hồ, làm sao biết được Càn Khôn Nhất Quái Thi Nam Sơn là nhân vật nào?
Trái lại, Thiên Sơn Tử Phụng và Hắc Yến Tử nghe danh hiệu đó đều thất kinh biến sắc.
Linh Hầu mặt càng tái đi như gà cắt tiết.
Nên biết Càn Khôn Nhất Quái Thi Nam Sơn đã ngoài tám mươi tuổi, bối phận rất cao, đã từng một mình tới Thiếu Lâm tự đấu với Thiếu Lâm ngũ lão võ công cao nhất trong đại môn phái này, đánh chết hai người rồi ung dung xuống núi.
Suốt mấy chục năm qua, lão đại ma đầu này chưa từng gặp đối thủ, mười mấy năm qua đột nhiên mất tích, không ai biết lão đã chết hay quy ẩn lâm tuyền, nào ngờ hôm nay xuất hiện ở tiểu trấn heo hút này.
Thiên Sơn Tử Phụng từng nghe sư phụ nói nhiều về tên đại ma đầu này, nàng không biết rằng hiện giờ võ công của nàng không thua kém Càn Khôn Nhất Quái bao nhiêu, lại cho rằng Thiên Long cũng không địch nổi, vì thế nên rất lo lắng.
Thiên Long cũng đứng lên, ôm quyền hoàn lễ đáp :
- Tiền bối quá lời! Vãn bối là Âu Dương Thiên Long, không có sư thừa môn phái gì. Chẳng qua vì thấy Tàn Tâm Nhân Ma định lấy mạng vị Tiền đại ca nên mới xuất thủ cứu người chứ không có ý đối địch với chư vị. Còn hai chưởng sau đó là để giáo huấn lão ta xuất khẩu chửi người. Mong tiền bối lượng thứ!
Càn Khôn Nhất Quái nghĩ thầm :
- “Làm gì có kẻ nào vô sư vô sách mà luyện được nhất thân võ học kinh nhân như thế? Cứ xem mấy chiêu mà hắn vừa thi triển thì chỉ e không kém gì mình! Mặt khác, người trong giang hồ nghe mấy tiếng Càn Khôn Nhất Quái chẳng ai không run sợ, nhưng tên này vẫn trấn định như thế, rất có thể sư phụ hắn là nhân vật chẳng tầm thường... Nhưng đương kim võ lâm có ai võ công lợi hại như hắn?”
Lão cố nén giận, cười khan nói :
- Thiếu hiệp đã không chịu nói rõ lai lịch sư thừa thì thôi vậy, lão phu không gượng ép... Chuyện vừa rồi cũng không thể trách được ngươi.
Thiên Long nghe vậy liền hành một lễ nói :
- Tiền bối quả là một vị hiền nhân làm vãn bối vô cùng khâm phục. Bây giờ vãn bối có việc phải đi, sau này có dịp xin đến bái tạ.
Càn Khôn Nhất Quái cười nói :
- Anh hùng chẳng dễ gặp nhau. Lão phu mời thiếu hiệp sang đây cùng uống một chén, không biết thiếu hiệp có nhận lời không?
Thiên Long đang lúng túng không biết có nên làm theo lời lão hay không thì chợt nghe Thiên Sơn Tử Phụng dùng Truyền Âm Nhập Mật nói vào tai :
- Tướng công! Càn Khôn Nhất Quái là một tên đại ma đầu vô cùng độc ác và đáng sợ. Hắn đã tàn hại không biết bao nhiêu cao thủ võ lâm. Hơn nữa bây giờ hắn đã là Đường chủ Thiên Ma giáo, vì thế chúng ta quyết không thể có quan hệ với chúng được! Nếu không sau này sẽ rất phiền phức!
Thiên Long còn chưa biết các môn phái và nhân vật trong giang hồ tà chính thế nào, nghe nói mới sực nhớ ra kẻ đánh Thiên Sơn Tử Phụng bị thương rơi xuống tuyệt cốc ngày trước là Ðộc Thủ Thiên Tôn cũng là Đường chủ Thiên Ma giáo, sau này nhất định giữa họ sẽ xảy ra xung đột.
Nghĩ thế liền chắp tay đáp :
- Ða tạ tiền bối đã có lời mời, vãn bối rất vinh hạnh. Chỉ là phu thê chúng tôi có việc khẩn cấp cần phải đi ngay, xin ngày khác sẽ đến hầu tiếp.
Nói xong gọi điếm gia tính tiền rồi cùng hai vị phu nhân rời khỏi khách điếm.
Kim Cương Thần Tiền Nhị và Linh Hầu cũng vội vã ra theo.
Tàn Tâm Nhân Ma căm hận nhìn theo cho đến khi mọi người đi khuất mới quay lại bàn nhìn Càn Khôn Nhất Quái nói :
- Sao lão nhân gia lại để hắn đi?
Càn Khôn Nhất Quái Thi Nam Sơn cười thâm trầm nói :
- Ðoàn Mộc lão đệ! Tiểu tử đó tuy ít tuổi nhưng võ công rất cao. Như vậy đủ biết sư phụ hắn là nhân vật vô cùng đáng sợ! Trước khi tra rõ vị đó là ai, chúng ta không nên dây vào hắn, vì có thể làm cho bổn giáo thêm một đại địch.
Thực tình chỉ qua hai chiêu mà Thiên Long vừa thi triển đánh Ðoàn Mộc, Càn Khôn Nhất Quái Thi Nam Sơn đủ nhận ra võ công chàng rất cao, không dám tin chắc mình đủ khả năng chỉ trong một vài chiêu mà có thể đánh thắng.
Càn Khôn Nhất Quái danh chấn giang hồ, ai ai nghe tới cũng kinh hồn táng đởm mà trong vài chiêu không thắng được một tên hậu sinh tiểu bối thì còn đâu thể diện trước mặt hạ nhân nữa?
Tàn Tâm Nhân Ma không biết tâm ý thượng cấp, nghe nói vậy cũng có lý nên gật đầu đáp :
- Ðường chủ nói rất đúng. Hai tên nha đầu kia là Thiên Sơn Tử Phụng Trần Vân Phụng, môn hạ của Thiên Sơn Thánh Mẫu và Hắc Yến Tử Triệu Thanh Thanh, nhi nữ của Thái Bạch Kiếm Triệu Thành Vũ thì chẳng đáng nói tới làm gì. Còn tiểu tử kia luyện Ðạn Chỉ thần công và Bích Không chưởng tới hỏa hầu đó, đủ thấy sư phụ hắn lợi hại thế nào...
Lão nhị trong Long Sơn song ma nhíu mày nói :
- Nhưng tiểu đệ có nghe ai nói đến danh hiệu Âu Dương Thiên Long bao giờ đâu?
Tên trung niên hán tử duy nhất trong bàn chợt chắp tay hướng sang Càn Khôn Nhất Quái Thi Nam Sơn cung kính nói :
- Khải bẩm Đường chủ, Phó đường chủ! Mấy hôm trước thuộc hạ có nghe nói Thiên Sơn Tử Phụng Trần Vân Phụng và Hắc Yến Tử Triệu Thanh Thanh được Thái Bạch Kiếm Triệu Thành Vũ và Thiên Sơn Thánh Mẫu tổ chức hôn lễ ở Triệu gia trang, gả hai nha đầu cho Âu Dương Thiên Long. Người ta nói rằng hắn chỉ là một thiếu niên văn sĩ, không biết người của môn phái nào. Còn có người nói rằng hắn luyện thành công phu “Phi Hoa Trích Diệp”, cách không điểm huyệt vô cùng lợi hại!
Càn Khôn Nhất Quái nhíu mày nói :
- Thì ra là thế... Nếu không phải là vị cao nhân ẩn thế thì làm sao có thể đào tạo được một đồ đệ kiệt xuất như vậy? Theo ta thấy thì chúng ta cần phải tận lực điều tra tên này, báo lại với Giáo chủ để tìm cách đối phó.
Sáng hôm sau, Thiên Long cùng hai vị phu nhân dắt theo hai con Kim Mao Hầu Kim Linh, Kim Lợi rời khỏi tiểu trấn tiếp tục hành trình.
Dọc đường thấy Kim Cương Thần Tiền Nhị cưỡi ngựa đi theo cách một quãng.
Ði chừng ba mươi dặm vẫn thấy Kim Cương Thần bám theo không chịu bỏ, Thiên Long ngạc nhiên quay lại hỏi :
- Tiền đại ca sao cứ theo phu thê tại hạ mãi thế?
Tiền Nhị vội vàng nhảy xuống ngựa bước tới trước ba người, quỳ sụp xuống nói :
- Công tử! Hai vị phu nhân! Xin ba vị cho Tiền Nhị này đi theo hầu hạ. Công tử đã cứu mạng tôi, vậy thì tính mạng này đã thuộc về công tử! Tiền Nhị xin đưa hết sức khuyển mã để báo đáp đại ân!
Thiên Long kinh hãi vội phát ra một luồng kình lực đỡ Kim Cương Thần đứng lên nói :
- Xin Tiền đại ca hãy đứng lên đi! Người trong giang hồ gặp chuyện bất bình xuất đao tương trợ là việc thường, sao lại nói rằng ân huệ? Nay đại ca làm thế, tại hạ sao có thể yên lòng được?
Kim Cương Thần bị kình lực nâng bổng lên, không biết làm thế nào, hướng sang Thiên Sơn Tử Phụng và Hắc Yến Tử cất giọng khẩn thiết nói :
- Hai vị phu nhân! Xin hãy thương tình nói với công tử thu nhận dùm! Tiền Nhị này vô thân vô thích, hơn hai chục năm ăn đất nằm sương, tuy cao lớn nhưng võ công hèn kém, luôn bị người bức hiếp. Hôm nay nếu không có công tử cứu giúp thì bị tên họ Ðoàn moi tim nhắm rượu rồi! Hãy nói giúp một lời để công tử thu nhận Tiền Nhị làm nô làm bộc, ba vị hành khứ giang hồ có việc lặt vặt gì cứ sai biểu tiểu nô là được! Ðánh xe, chèo thuyền, nấu ăn, giặt giũ Tiền Nhị đều làm được cả! Chỉ xin được theo hầu công tử và hai vị phu nhân để báo đáp một phần đại ân, nếu không Tiền Nhị sẽ ân hận suốt đời!
Hai vị phu nhân thấy dáng vẻ y chân thành đáng thương như vậy, không nỡ từ chối.
Mặt khác, ba người hành khứ giang hồ, nếu lúc nào cũng dắt theo hai con Kim Mao Hầu có khi không tiện, nếu có được một người lo những việc tạp vụ cũng tốt.
Thiên Sơn Tử Phụng ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu :
- Thôi được! Ðể tôi đề nghị việc này với tướng công, nhưng từ nay không được quỳ như thế nữa, nếu không chúng tôi sẽ không chấp nhận đâu!
Kim Cương Thần cả mừng nói :
- Ða tạ phu nhân!
Thiên Sơn Tử Phụng đến bàn bạc với Thiên Long một lúc rồi quay lại nói :
- Tiền huynh...
Kim Cương Thần vội ngắt lời :
- Phu nhân! Như thế không được! Tiền Nhị đã nguyện ý trở thành nô bộc, đâu dám để phu nhân xưng hô như thế?
Thiên Sơn Tử Phụng gật đầu nói :
- Thôi được! Công tử đã chấp nhận tạm thời thu nhận ngươi, nhưng trước hết cần một thời gian xem có phù hợp hay không đã.
Kim Cương Thần vội đáp :
- Ða tạ hai vị phu nhân đã thương tình! Ða tạ công tử thu dụng! Tiền Nhị nhất định không phụ lòng ba vị đâu!
Thiên Long gật đầu nói :
- Nào, chúng ta đi. Nhưng ngươi trước hết cho chúng ta biết lai lịch của mình.
Kim Cương Thần Tiền Nhị gật đầu kể về tiểu sử thân thế mình.
Y vốn là người ở vùng Lỗ Tề, cha mẹ gặp nạn chết từ hồi y còn nhỏ, không còn ai thân thích phải phiêu lãng khắp nơi.
Có lần y được một vị khách giang hồ làm nghề mãi võ thương tình thu làm đồ đệ, cùng lưu lãng giang hồ mãi võ kiếm ăn.
Sau đó hai sư đồ hành khứ giang hồ đi đến một tiểu trấn nọ, sư phụ Kim Cương Thần không chịu nộp tiền nên bị tên ác bá ở đó đánh trọng thương, còn cắt gân bẻ xương biến thành người tàn phế.
Không còn hành nghề được, ngay miếng ăn đã là vấn đề nan giải, nói gì đến việc thuốc thang điều trị?
Chẳng bao lâu, vị đó phát bạo bệnh mà chết, Kim Cương Thần hết sức thương tâm, gạt lệ chôn cất sư phụ xong, quyết tâm học nghệ trả thù.
Nhưng việc tầm sư học nghệ không đơn giản.
Sau đó, Kim Cương Thần Tiền Nhị phiêu bạt khắp nơi, làm đủ nghề để kiếm sống như tạp dịch, hộ viện, bảo tiêu...
Chừng ấy năm, Kim Cương Thần giao kết với một số bằng hữu, học thêm được một ít võ nghệ.
Vì thấy y cao lớn khỏe mạnh, bằng hữu đặt cho biệt danh Kim Cương Thần.
Từ nhỏ vốn đã bị đời hất hủi, bị kẻ ác áp bức đè nén, tính khí lại bộc trực nên rất căm ghét thói xấu và sự bất công.
Chỉ tiếc là võ nghệ còn kém nên không thể trừng trị được chúng, không ít lần nếm khổ đau, chỉ nhờ sức vóc hơn người mà còn giữ được tính mạng đến nay.
Sau khi nghe kể về thân thế, Thiên Long tỏ ý đồng cảm, định bụng sẽ truyền thụ võ nghệ cho hán tử khí khái này.
Sau khi có thêm Kim Cương Thần, việc hành khứ giang hồ thuận tiện hơn rất nhiều.
Gần ba chục năm lưu lãng, Kim Cương Thần rất sành sỏi công việc tạp vụ như tìm chỗ trọ, đánh xe, mua sắm, đặt các món ăn, dọn phòng, chăm sóc ngựa.
Ðặc biệt y nhanh chóng quen với hai con Kim Mao Hầu.
Dọc đường, Thiên Long bắt đầu truyền tụ cho Kim Cương Thần tâm pháp Hỗn Nguyên khí công và một số chiêu thức võ học khác.
Sau khi rời khỏi Càn Khôn động phủ, chàng còn giữ được mười mấy viên Trợ Công hoàn, đưa hai viên cho Kim Cương Thần uống vào.
Tiền Nhị không phải là người thông minh lắm nhưng rất cần cù, chăm chỉ, lại được Thiên Long tận tình chỉ dạy nên việc luyện công rất khả quan.
Ba tháng sau, bốn người xuất hiện ở khu vực Gia Lăng.
Ðang đi, chợt từ phía sau một chiếc xe song mã lao tới như bay. Người đánh xe là một hoàng y nữ nhân, vừa vung roi vừa quát :
- Tránh ra! Tránh ra!
Kim Cương Thần tức giận nói :
- Có lại nữ nhân gì mà hung dữ vậy chứ? Ðây là quan dã chứ có phải hậu viện của ngươi đâu?
Hoàng y nữ nhân chừng hăm bảy hăm tám tuổi, nhan sắc trung bình, khắp người đầy bụi đường trông rất phong trần.
Nữ nhân bị mắng, khi xe vượt qua liền vung roi nhằm mặt Kim Cương Thần quất sang, tức giận quát :
- Câm miệng! Hạng ngốc tử như ngươi không đủ tư cách dạy khôn bổn cô nương đâu!
Kim Cương Thần phản ứng rất nhanh, liền lấy Ðộc Cước Ðồng Nhân đưa lên hứng lấy ngọn roi.
Cây roi ngựa cuốn lấy pho tượng đồng.
Kim Cương Thần quát :
- Yêu nữ cút khỏi xe!
Dứt lời giựt thật mạnh.
Nữ nhân đánh xe bị thần lực của Tiền Nhị giật ngược lại làm bàn tay tê đi, người ngã ngựa ra suýt nữa thì bay khỏi xe, đành phải buông ngọn roi ra.
Hai con ngựa chạy thêm mấy bước nữa thì dừng lại.
Sau chiếc xe song mã còn có bốn nữ kỵ sĩ nữa, tất cả đều bận hoàng y. Thấy Kim Cương Thần giật mất ngọn roi của nữ nhân đánh xe, tức giận quát vang thúc ngựa tới vây lấy y.
Nữ xà ích nhảy xuống xe, bấy giờ mới thấy cô ta cao lớn chẳng kém gì nam nhân, tuy nhiên so với Kim Cương Thần thì còn thấp hơn hẳn một cái đầu.
Cô ta rút từ thắt lưng ra một đôi Uyên Ương kiếm, mắt trừng trừng nhìn Kim Cương Thần chuẩn bị xuất thủ.
Thiên Long quay ngựa lại nói :
- Dừng tay! Mấy vị cô nương kia sao chẳng hiểu lý lẽ gì cả vậy? Hễ động một tí đã xuất thủ đánh người là nghĩa lý gì?
Nữ xà ích chẳng thèm để ý đến chàng, vung đôi Uyên Ương kiếm nhằm vai trái và sườn phải Kim Cương Thần công tới.
Kim Cương Thần cầm hai tay hai thứ binh khí nhưng không hoàn thủ, lùi lại tránh chiêu, miệng càu nhàu :
- Nữ nhân gì mà hung dữ thế?
Thiên Sơn Tử Phụng và Hắc Yến Tử thấy ồn ào cũng quay ngựa lại.
Hắc Yến Tử thấy Kim Cương Thần nhẫn nhịn, nhíu mày nói :
- Ðối với hạng người không hiểu lý lẽ đó thì chẳng cần khách khí làm gì! Tiền Nhị! Hãy giáo huấn cho chúng một trận!
Kim Cương Thần cúi người đáp :
- Tuân lệnh!
Sau ba tháng luyện công, được Thiên Long ân cần chỉ bảo, ngày đêm tập luyện với hai con Kim Mao Hầu, lại được uống hai viên Trợ Công hoàn, võ công Kim Cương Thần tăng tiến rất nhanh.
Nhưng suốt ba tháng, trừ đấu với Kim Mao Hầu, y chưa từng động thủ với ai nên chưa biết công lực mình tới trình độ nào.
Thực tế võ công của Kim Cương Thần tuy chưa được xếp vào hạng nhất lưu nhưng cao hơn những nhân vật nhị lưu nhiều.
Nghe Hắc Yến Tử nói thế, y lập tức phản công, vung Ðộc Cước Ðồng Nhân quét vào giữa màn kiếm ảnh.
Choang! Choang!
Cả hai thanh kiếm bị quét trúng bùng lên hai đóm lửa, nữ xà ích cảm thấy cả hai tay tê đi, hốt hoảng nhảy lùi lại.
Kim Cương Thần một chiêu đắc thủ, trong lòng càng vững tin, tăng cường công kích buộc đối phương lùi lại chống đỡ Thiên Sơn Tử Phụng và Hắc Yến Tử đến gần Thiên Long nói :
- Tướng công, nữ nhân kia thi triển Hoàng Sơn kiếm pháp, chắc họ là người của Bách Phụng cung ở Hoàng Sơn, cũng là chính phái võ lâm, vì thế tốt nhất là đừng để xảy ra xung khắc.
Vừa lúc ấy trong kiệu xe vang lên tiếng nói lanh lảnh của một thiếu nữ :
- Tĩnh Cô! Lùi lại đi!
Hoàng y nữ xà ích đành nhảy lui.
Nhưng vì đánh không thắng Kim Cương Thần, trái lại còn bị bức lùi, tức giận quét mắt nhìn Thiên Long và hai vị phu nhân, bĩu môi nói :
- Một lũ gà mù các ngươi không chịu mở to mắt ra mà nhìn, dám chọc vào Hoàng Sơn Bách Phụng cung... Sau này các ngươi nhất định sẽ hối hận.
Kim Cương Thần hành khứ giang hồ đã nhiều năm, biết Hoàng Sơn Bách Phụng cung là một môn phái lớn trong giang hồ bạch đạo, nghe đối phương nói thế, kinh hãi thốt lên :
- Thì ra đối phương là Bách Phụng cung?
Ðồng thời bụng nghĩ thầm :
- “Nguy to rồi! Người ta nói rằng ngay cả Thiếu Lâm và Võ Ðương cũng phải nể nang Hoàng Sơn Bách Phụng cung mấy phần, không ngờ hôm nay lần đầu động thủ, mình đã chọc giận người của họ... chỉ e sau này công tử và hai vị phu nhân phải vạ lây vì mình!”
Nữ xà ích thấy thần tình của Kim Cương Thần, vênh mặt lên đầy kiêu căng nói :
- Thế nào? Biết sợ rồi chứ?
Thiên Long thấy cô ta kiêu ngạo như vậy chỉ cười khẩy. Nhưng Hắc Yến Tử thì không chịu nổi, giục ngựa lại gần nói :
- Ta tưởng là hạng ma vương ác đạo nào, nguyên là người của Bách Phụng cung! Ðến một nữ kiếm sĩ mà còn kiêu căng như thế, chắc Cung chủ chẳng coi thiên hạ ra gì! Hừ! Ðể ta xem bọn này có bản lĩnh thế nào mà ngông cuồng như vậy?
Ðoạn nhìn sang Kim Cương Thần nói!
- Tiền Nhị! Nếu thị dám vô lễ, ngươi chẳng cần thương hương tiếc ngọc, cứ thẳng tay trừng trị cho ta!
Kim Cương Thần thoáng sững người, vội đáp :
- Tuân lệnh... phu nhân!
Bản tính vốn ương ngạnh, y không sợ gì Bách Phụng cung mà chỉ sợ gây phiền phức cho chủ nhân thôi, nay nghe Hắc Yến Tử nói thế cao hứng nghĩ thầm :
- “Úi chao! Hai vị phu nhân nóng tính quá! Ngay cả Bách Phụng cung mà cũng không sợ! Xem ra mình tìm đúng người rồi!”
Trong lúc đó Tĩnh Cô đã về đến xe ngựa, thấy Hắc Yến Tử dám xúc phạm Cung chủ, lại vung đôi Uyên Ương kiếm xông lên quát :
- Ngươi dám...
Nữ nhân trong xe nghiêm nghị quát :
- Tĩnh Cô lùi lại! Thanh danh của bổn cung bị ngươi làm tổn hại rồi đấy! Nay còn muốn chịu nhục thêm nữa hay sao?
Chợt thấy rèm kiệu được kéo lên, từ trong xe bước xuống một thiếu nữ mới mười sáu mười bảy tuổi, bận cung trang màu vàng, dung mạo cực kỳ xinh đẹp.
Chỉ tiếc rằng trong ánh mắt và làn mi thiếu nữ phảng phất một nỗi buồn.
Thiếu nữ nhẹ gót ngọc tới trước Thiên Long và hai vị phu nhân, cúi người nói :
- Công tử và hai vị thư thư! Xin thứ lỗi vì tiểu muội không nghiêm khắc quản giáo thuộc hạ để chúng đắc tội với ba vị. Tiểu muội Ðoàn Uyển Ngọc xin thay chúng tạ tội!
Nói xong chắp tay hành một lễ.
Ba người thấy đối phương lễ độ như thế vội vàng xuống ngựa hoàn lễ.
Thiên Sơn Tử Phụng bước đến gần nói :
- Không ngờ muội muội là Thiếu cung chủ Hoàng Sơn Phi Phụng! Chúng tôi rất vinh hạnh được quen biết Uyển muội! Thôi không sao đâu, chúng ta đừng vì chuyện nhỏ mà làm mất sảng khoái, vả lại chúng ta đây cũng có lỗi.
Nói xong giới thiệu từng người với đối phương.
Hoàng Sơn Phi Phụng Ðoàn Uyển Ngọc cảm kích nói :
- Ða tạ Âu Dương công tử và hai vị thư thư đã tỏ lòng đại lượng. Chỉ vì tiểu muội có việc khẩn cấp mà kinh động đến các vị nên áy náy vô cùng.
Thiên Sơn Tử Phụng nói :
- Không sao mà! Uyển muội đừng khách khí thế. Nhưng chẳng hay muội có việc khẩn cấp gì? Chúng tôi có thể giúp một tay không?
Ðoàn Uyển Ngọc đáp :
- Thật không dám giấu, gia mẫu đến Ngạc Châu thăm bằng hữu, không hiểu vì lý do gì lại xảy ra xung khắc với Thiên Ma giáo đến nỗi bị thương phải nằm lại điều trị tại nhà vị bằng hữu đó. Tiểu muội được tin rất sốt ruột tới đó xem thế nào, chính vì thế mà phạm đến ba vị.
Nghe nhắc đến Thiên Ma giáo, Thiên Sơn Tử Phụng vốn sẵn có thành kiến với bọn này, tức giận nói :
- Lại là quân tà ma đó! Nếu vậy thì chúng ta mới đáng trách vì làm chậm thời gian của muội! Hãy đi nhanh đến gặp lệnh đường đi! Hy vọng Cung chủ Giang Nam Tài Nữ sớm bình phục!
Hoàng Sơn Phi Phụng nhìn Thiên Sơn Tử Phụng với ánh mắt biết ơn rồi từ biệt ba người lên xe tiếp tục hành trình.
Thiên Sơn Tử Phụng nhìn theo, thở dài nói :
- Uyển muội thật đáng thương! Ðoàn đại hiệp vì trọng bệnh mà mất, nay mẫu thân cô ta Giang Nam Tài Nữ lại bị thương, cô ấy vội vàng như thế là phải, vì nếu xảy ra chuyện rủi ro gì thì biết sống ra sao?
Hắc Yến Tử chợt nói :
- Phụng thư! Trong Càn Khôn động phủ có câu sấm “Nhất long ngũ phụng do thiên định”, thư thư là Thiên Sơn Tử Phụng, muội nay cũng đã thành Côn Lôn Hắc Phụng, còn Ðoàn Uyển Ngọc có ngoại hiệu Hoàng Sơn Phi Phụng, chẳng lẽ có quan hệ gì với tướng công chúng ta?
Thiên Long vội mắng át đi :
- Thanh Thanh đừng nghĩ vớ vẩn! Chúng ta đi thôi!