Tuyết Nguyên
“Cao thủ có thể khiến Lăng Loan công chúa coi trọng, ở đây chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay mà thôi, không biết là vị nào vậy?”
“Là một nữ tử, mặc một thân áo đỏ, ngay cả ta cũng không nhìn thấu nông sâu của nàng, mấy vị có ấn tượng không?”
Những người kia nghĩ ngợi cả nửa ngày, cuối cùng có một người nghĩ ra, “Người công chúa nói, có phải là nữ nhân đã đến Tuyết Oa một năm trước đúng không?” Nghĩ tới nghĩ lui, phù hợp điều kiện này cũng chỉ có nàng.
“Đối phương có lai lịch thế nào, không ngại thì nói qua đi.” Lăng Loan thấy sắc mặt của bọn họ có chút lạ, không khỏi nổi lên lòng hiếu kỳ.
“Nữ nhân này gần như là đột nhiên xuất hiện, bọn ta cũng không tra được lai lịch của nàng ta. Chỉ biết là một năm trước nàng ta đến đây cùng với một nam tử, thỉnh thoảng nàng vẫn tới Tuyết Oa, còn nam tử kia từ trước tới giờ vẫn chưa từng xuất hiện.”
“Ngay cả các ngươi cũng không tra được lai lịch, người này cũng thú vị đây. Khổng đặc sứ, có hứng thú theo ta đi gặp nàng không?” Lăng Loan ngẩng đầu nhìn nam nhân đang dựa vào một bên uống rượu.
“Công chúa thích là được.” Khổng Uyên cầm ly rượu, trên gương mặt treo một nụ cười nhạt.
Hoa Liên không rời khỏi Tuyết Oa, hiếm hoi lắm mới có một lần, không việc gì phải vì mấy kẻ không liên quan mà mất hứng. Lúc này, nàng đang ngồi trong tửu lâu, trước mặt bày một bàn thức ăn ngon.
Nàng vừa mới cầm đũa, trước bàn đã có thêm mấy người, nàng hơi bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, sau đó ngẩn ra bất động.