Lưu đày Thiên Hà
Lần thứ hai bước vào Thiên Lao, nàng có một loại cảm giác như đã cách mấy đời. Lần này năm vị Tiên Đế đã đến đông đủ, ngồi trên cao, nhìn xuống nàng.
Yến Cửu Vũ dẫn người canh giữ ở một bên, thỉnh thoảng liếc về phía Hoa Liên, trong ánh mắt mang theo vài phần lo lắng.
“Hoa Liên, ngươi giết Thủy Đức Tinh Quân, xúc phạm Thiên Luật, ngươi có biết tội của ngươi không?” Chân Vũ Đại Đế lạnh giọng hỏi.
“Bẩm Tiên Đế, ta thừa nhận đã giao thủ với Thủy Đức Tinh Quân, nhưng lúc rời khỏi Bách Hoa Viên, hắn chưa hề chết.” Hoa Liên lạnh mặt đứng phía dưới.
“Gian ngoan xảo trá còn dám nói xạo!” Thanh Lam Tiên Đế hừ lạnh một tiếng, nhưng trong lòng thì âm thầm cười nhạt, Hoa Liên ơi Hoa Liên, lần này xem ngươi chuyển mình thế nào.
“Ngươi nói lúc ấy hắn chưa chết, có người làm chứng không?” Chân Vũ Đại Đế tiếp tục hỏi.
“Không có.”
“Được rồi, ta cho ngươi hay, Đông Lâm Tiên Quân làm chứng, khi Thủy Đức Tinh Quân được người ta đưa về từ Bách Hoa Viên đã chết rồi. Ngươi muốn nghe xem hắn nói thế nào không?”
“Nếu Đông Lâm Tiên Quân không ngại, nghe một chút cũng không sao.”
“Yến Thống lĩnh, mời Đông Lâm tới.”
“Dạ.” Yến Cửu Vũ lại nhìn Hoa Liên một cái, bấy giờ mới dẫn người ra ngoài.
Trong chốc lát, Đông Lâm đã theo hắn bước vào. Lúc đi qua Hoa Liên, khóe miệng Đông Lâm nhướn lên một nụ cười lạnh, sau đó tiến lên hành lễ với năm vị Tiên Đế.
“Đông Lâm Tiên Quân không cần khách khí, xin Tiên Quân kể lại chuyện ngày đó một lần nữa.”
“Được, Long Vương Thái tử phái Thủy Đức Tinh Quân đến an ủi Hoa Liên vừa mới mất sư phụ, dù sao người đứng ra cầu hôn với Bích Lưu Tiên Quân lúc trước cũng là Thái tử. Kết quả không biết vì sao, nàng lại ra sát chiêu với Thủy Đức Tinh Quân. Cũng may Long Vương từng lưu lại trong cơ thể Thủy Đức Tinh Quân một luồng thần hồn mới giữ được thi thể, nếu không sợ rằng sẽ thực sự chết không đối chứng. Ngày đó khi thi thể Thủy Đức Tinh Quân được mang về, ta vừa hay đang ở bên cạnh, còn có cả vài thuộc hạ của ta cũng ở đó.”
“Hoa Liên, ngươi còn gì để nói nữa không?” Chân Vũ Đại Đế gật đầu với Đông Lâm một cái, ngay sau đó đưa mắt dời về phía Hoa Liên.
“Những gì cần nói đã nói cả rồi.” Ngay cả nhân chứng cũng đã tìm đến, xem ra là đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi. Cho dù nàng có nói thế nào thì cũng phí công vô ích mà thôi.
“Được rồi, Tiên Quân Hoa Liên xúc phạm Thiên Luật, ám sát Thủy Đức Tinh Quân, chứng cứ xác thực, đem lưu đày đến bờ kia Thiên Hà, không được phép quay lại Tiên Giới nữa.” Chân Vũ Đại Đế tuyên bố xong, Thanh Lam và Đông Lâm đều lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Bên trong Thiên Hà toàn là Nhược thủy, tiên nhân không thể bay được qua đó, bờ bên kia của Thiên Hà lại là nơi có linh khí thiếu thốn, hơn nữa căn bản không có người ở, đến nơi đó nàng sẽ không có khả năng xoay mình được nữa. Hơn nữa tội danh của nàng rất xác thực, cho dù Sát Sinh Phật có muốn nhúng tay cũng không có cơ hội đó.
“Chân Vũ, thế này hình như…”
Phán quyết này khiến cho Tử Vi Tiên Đế nhíu mày, vừa định mở miệng đã bị Thanh Lam chặn lại, “Tử Vi Tiên Đế, ta biết Hoa Liên có ân với ngươi, nhưng lần này tội nàng phạm phải không hề nhỏ, lưu đày cả đời dù sao cũng tốt hơn lên đài Trảm Tiên.”
Tử Vi liếc nhìn Hoa Liên, không nói gì nữa.
“Trước tạm thời giam nàng lại, chọn ngày thông cáo cho cả Tiên Giới.”
“Dạ.” Yến Cửu Vũ đưa Hoa Liên đi.
“Có thể giúp ta một việc được không?” Trước khi bị giam vào trong ngục, Hoa Liên đột nhiên mở miệng.
“Giúp việc gì?”
“Ta muốn gặp Tử Vi Tiên Đế, ngươi giúp ta tìm hắn đến là được.”
“Chuyện này không thành vấn đề, có điều sợ là hắn cũng không giúp được ngươi.” Yến Cửu Vũ thở dài, Chân Vũ Đại Đế thiết diện vô tư ai cũng biết, tình hình khi nãy hắn cũng đã thấy, Hoa Liên quả thực không có khả năng xoay chuyển.
“Hắn có giúp được hay không phải chờ gặp rồi mới biết, ở Tiên Giới này, không có gì là không thể.” Dù Hoa Liên đã nói vậy nhưng Yến Cửu Vũ vẫn không ôm hy vọng gì. Có điều đến ngày thứ hai Hoa Liên bị giam, hắn vẫn mời Tử Vi Tiên Đế đến.
Bên trong ngục giam, Hoa Liên bị khóa trên lôi trụ, cứ chốc lát lại có một trận lôi điện chạy qua, cảm giác đau đớn khó mà áp chế kia cứ nháy mắt lại lan tràn khắp cơ thể, mà nàng căn bản không có sức chống cự.
Tử Vi Tiên Đế đứng bên ngoài, sắc mặt trầm tĩnh nhìn về phía nàng.
“Đa tạ Tiên Đế trăm công nghìn việc mà còn bớt thời gian ra để đến gặp Hoa Liên một lần.” Nhìn thấy người tới, Hoa Liên hơi nhíu mày.
“Ngươi tìm ta đến, là để bảo ta giúp ngươi cầu cạnh đúng không.”
“Đúng vậy.”
“Hoa Liên, nếu là những chuyện khác, ta có thể làm chủ giúp ngươi, nhưng lần này ngươi quá đáng quá rồi. Ngươi ra tay giết Thủy Đức Tinh Quân, để Thiên Luật ở đâu?!” Tử Vi Tiên Đế trầm mặt nổi giận quát.
Trên gương mặt Hoa Liên không có vẻ sợ hãi, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tử Vi Tiên Đế, “Ta không giết hắn.”
“Nhưng hắn đã chết.”
“Tiên Đế, tại sao hắn chết ta không biết, nhưng ta biết, hắn nhất định không phải chết trong tay ta.” Lời làm chứng của Đông Lâm, chẳng qua chỉ là nói cho người ngoài nghe. Mấy vị Tiên Đế này cũng đâu phải người ngu, đương nhiên biết hắn và Long Vương Thái tử ngồi chung một thuyền.
“Hoa Liên, những lời này nói với ta cũng vô dụng.” Tử Vi Tiên Đế khựng lại một chút, nhưng giọng nói không hề có chút ý tứ hòa hoãn nào. Hắn đương nhiên biết Thủy Đức Tinh Quân không phải do Hoa Liên giết, nhưng nàng chỉ có thể làm kẻ gánh tội thay mà thôi.
“Không, ta cảm thấy nói với ngài vẫn rất hữu dụng. Tử Vi Tiên Đế, ta không muốn vĩnh viễn bị lưu đày ở bờ bên kia Thiên Hà, nghe nói nơi đó rất lạnh, ta thích những nơi có ánh mặt trời kia.” Hoa Liên dường như căn bản không nghe thấy Tử Vi Tiên Đế nói gì với nàng, lại tự nói tiếp, “Có điều dù sao ta cũng làm sai, lưu đày mười năm, hai mươi năm, là ranh giới cuối cùng ta có thể chấp nhận.”
“Hoa Liên!” Thái độ này của nàng rốt cục cũng chọc giận Tử Vi Tiên Đế, nàng ta tưởng mình là ai chứ, dám dùng thái độ này để nói chuyện với hắn.
Hoa Liên nhìn hắn, trên mặt hiện lên một nụ cười châm chọc, “Tử Vi Tiên Đế, lời này ta chỉ nói một lần, ngươi nghe cho rõ ràng. Sư phụ ta năm đó tại sao lại bị Tiên Giới truy nã, ngươi chắc vẫn chưa quên chứ. Giờ ông ấy đã chết, hơn nữa còn hồn phi phách tán. Thân là đệ tử duy nhất của ông ấy, ngươi đoán xem ta sẽ làm thế nào?”
“Ngươi đang uy hiếp ta?!” Con ngươi của Tử Vi thu lại, nếu Hoa Liên không nhắc tới, hắn thực sự gần như đã quên mất, tại sao trước kia Lạc Lâm Cửu lại bị Tiên Giới truy nã. Có điều, Hoa Liên rốt cuộc làm sao mà biết được chuyện này?
Chỉ e hắn có nằm mơ cũng không ngờ tới chân tướng chuyện này lại từ chính miệng Tử Tiêu nói ra.
“Ta chỉ không muốn cả đời chết dí trong góc tối làm một con chuột mà thôi, bởi vì như vậy rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng. Ngươi cũng có thể không đồng ý giúp một tay, có điều ta đoán nhân quả báo ứng trên đời này sẽ tới rất nhanh, Tiên Đế một lòng muốn thành Thánh, nếu không qua được lần nhân quả này, ngươi cảm thấy khả năng thành công của ngươi còn bao nhiêu?” Người tin thờ Thiên Đạo, thì phải tuân thủ theo pháp tắc của Thiên Đạo. Giờ nàng cho hắn cơ hội để trả mối nhân quả này, nếu để sau, sợ là hắn sẽ chẳng còn cơ hội đó nữa.
Tỷ lệ thành Thánh vốn không lớn, nhân quả quấn thân sẽ khiến tỷ lệ càng ít hơn. Với chuyện này, không thể chừa ra một chút khả năng nào.
Sắc mặt của Tử Vi thoáng nhu hòa lại, mặc dù những gì Hoa Liên nói khiến hắn vô cùng khó chịu, nhưng không thể phủ nhận, những gì nàng nói đích xác rất quan trọng.
Hắn sắp tiến thẳng vào cánh cửa lên Thánh Nhân, tất cả nhân quả trước kia đều cần hoàn trả, nếu Lạc Lâm Cửu đã chết rồi, hắn chỉ có thể trả cho Hoa Liên.
Có điều làm vậy có nghĩa là phải gánh áp lực đến từ mấy phía, chuyện này đối với hắn mà nói, tuyệt đối là mất nhiều hơn được.
Thấy Tử Vi Tiên Đế vẫn còn do dự, Hoa Liên cười cười, “Tiên Đế có thể suy nghĩ từ từ, khi nào nghĩ thông rồi thì đến đây nói cho ta một tiếng, lúc nào ta cũng chờ tin tức của ngươi.” Nói xong, nàng lại nhắm mắt lại, chịu đựng từng trận điện kích khiến cho người ta đau đớn khắp thân thể.
Tử Vi Tiên Đế rốt cuộc đã can thiệp với Chân Vũ Đại Đế thế nào, không ai biết, bọn họ chỉ biết, hình phạt của Hoa Liên đã từ lưu đày vĩnh viễn bên bờ Thiên Hà giảm xuống còn lưu đày hai mươi năm. Đối với nàng mà nói, như vậy cũng chẳng khác gì không phạt.
Thanh Lam Tiên Đế đang đứng một bên chờ xem kịch vui dù thế nào cũng không chấp nhận được phán quyết như vậy, lúc nàng ta đến tìm Chân Vũ, lại nhận được tin Chân Vũ Đại Đế không gặp bất cứ ai!
…
“Có thể nói ta biết, ngươi rốt cuộc đã làm thế nào mà làm được vậy?” Sau khi phán quyết mới được ban xuống, Yển Cửu Vũ sửng sốt một lúc lâu vẫn không phản ứng kịp.
Hoa Liên đứng bên trong ngục giam cười đến là rạng rỡ, “Lưỡi xán hoa sen, ngươi nghe qua chưa?”
“Đừng nói với ta là ngươi còn biết được thủ đoạn bậc này của Thánh Nhân đấy.” Đây rõ ràng lấy lệ với hắn, coi hắn là trẻ con sao.
“Cũng không sai biệt lắm, rất hiển nhiên là Tử Vi Tiên Đế đã bị ta thuyết phục, có lẽ là hắn cảm thấy ta là một nhân tài, nếu cả đời canh giữ ở bờ kia Thiên Hà thì lãng phí nhân tài quá.”
“Ngươi thôi đi. Nhưng mà ngươi vẫn phải cẩn thận một chút, chỗ đó căn bản không có người, một khi có kẻ gây bất lợi cho ngươi, ngay cả chạy trốn cũng rất khó.” Cho dù thế nào, đây cũng coi như một tin tốt, tâm trạng vốn nặng nề của Yến Cửu Vũ cũng tốt hơn một chút. Bản lĩnh của Hoa Liên lúc nào cũng lợi hại hơn sư phụ nàng, cũng tính là tìm được đường sống trong chỗ chết.
“Yên tâm, ta đã nhờ người đi tìm Ân Mạc rồi.” Trước khi nàng bị giam vào Thiên Lao đã nhờ Anh truyền tin rồi, may mà Anh biết làm sao tìm được người kia, chứ nếu không cho dù nàng thuyết phục được Tử Vi Tiên Đế, sợ là cái mạng nhỏ của nàng cũng phải để lại nơi đó.
“Không phải ngươi định bắt hắn ở đó ngây ngốc hai mươi năm với ngươi đấy chứ?”
‘Không được sao?”
“Dĩ nhiên không được, ngươi nghĩ Phật giới sẽ đồng ý chắc?” Lần trước Ân Mạc chẳng qua mới ở lại chỗ Hoa Liên có mấy ngày đã bị người ta gọi về, giờ cô nam quả nữ mà để ở cạnh nhau một chỗ hai mươi năm, đầu óc của Phật Tổ có vấn đề mới đồng ý.
“Hắn ở bên bờ đối diện với ta chẳng phải là ổn sao.”
”… Ngươi nghĩ hắn sẽ đồng ý chắc?” Yến Cửu Vũ lau mồ hôi, chỉ nhìn được không ăn được, còn phải phụng bồi lưu đày hai mươi năm trời, thế này thực là đủ xui xẻo.
“Trừ phi hắn có thể thuyết phục Phật Tổ, bằng không hắn chỉ có thể đồng ý với ý kiến của ta thôi.”
“Ta đột nhiên cảm thấy thực ra Sát Sinh Phật cũng rất đáng thương.” Giờ hắn thực sự hoàn toàn đồng cảm với Ân Mạc.
Ngày Hoa Liên rời khỏi Tiên Giới không có mấy người biết. Vốn Chân Vũ Đại Đế đã phái một đội Thiên tướng Chấp pháp đưa nàng đi lưu đày, nhưng Yến Cửu Vũ cố tình muốn đi theo, đại khái là sợ trên đường xảy ra nguy hiểm gì.
Cũng may đoạn đường này coi như bình an, sau khi đến hai bờ Thiên Hà, Hoa Liên mới hiểu rõ, tại sao nàng lại bị lưu đày đến chốn này.
Nếu thực sự ở đây cả đời, e là nàng sẽ chẳng có ngày ngóc đầu lên được. Nơi này linh khí vốn mỏng manh, hơn nữa còn không thể dùng để tu luyện, may mà chỉ có hai mươi năm, chớp mắt một cái là qua…