Có gì mà không dám
“Đúng thực là gặp trời đố kị.” Hoa Liên thu hồi ngọc giản trong tay, không nhìn đến tờ đan phương kia nữa. Hiện giờ nàng còn chưa có ý định đối nghịch với trời, có lẽ tương lai sẽ có chưa biết chừng.
Sau một khoảng thời gian khá dài, Hoa Liên không hề rời khỏi Bách Hoa Viên, cả ngày ở bên trong nghiên cứu các loại đan độc mình có thể luyện chế hiện giờ.
Ân Mạc từng nói với nàng, nàng nhất định sẽ phải tham gia vào Đại chiến Tiên Ma, càng nắm nhiều con át chủ bài trong tay, tỷ lệ sống sót lại càng lớn. Mặc dù nàng không nghĩ là mình sẽ chết, nhưng lúc nào cũng phải chuẩn bị chu toàn tất cả.
Hơn nữa, trước khi tham gia Đại chiến Tiên Ma, nàng còn phải làm một việc khác nữa.
“Hoa Liên, ta về rồi đây!” Bên ngoài Bách Hoa Viên, cấm chế Hoa Liên tiện tay bày ra bị người ta một cước đá tung, nghe giọng nói của người đến, trên gương mặt Hoa Liên dâng lên một nụ cười.
“Cuối cùng cũng chịu xuống núi Vĩnh Sinh.” Người đến chính là Anh đã lâu không gặp.
“Không phải là ta không muốn xuống, mà là bên trên không chịu cho ta đi. Lần trước Thanh Lam ỷ mình là Tiên Đế, ra tay với ta, ta mới xáo tung hang ổ của nàng ta lên, không biết là ai mách lẻo lên trên, kết quả là ta bị lôi lên núi dạy bảo một trận.” Anh có chút tức giận bất bình nói.
Hoa Liên cũng chỉ biết đứng một bên cười trừ, dám làm ra chuyện như vậy, đúng là không có mấy người, chẳng trách lần trước Thanh Lam Tiên Đế lại phái nhiều người đến Bách Hoa Viên như vậy để bắt nàng ấy.
“Vậy giờ ngươi về rồi, vẫn ở lại chỗ nàng ta sao?”
“Làm sao có thể, giờ bên trên phái ta đến chỗ Hậu Thổ Tiên Đế. Lúc về ta nghe nói đóa sen vô căn kia đã mọc rồi hả?”
“Ừ, đạo Thiên kiếp cuối chưa vượt qua được, Thánh Nhân ra mặt nhúng tay, nếu không ngươi nghĩ sao ta lại phải dọn nhà.” Đứng trước mặt Anh, Hoa Liên không hề che giấu sự châm chọc trong giọng nói của mình.
“Ngươi định cứ để mặc như vậy sao?”
“Nếu là của ta, không kẻ nào lấy đi được.” Đáy mắt Hoa Liên thoáng qua một ánh lửa.
“Ta rất tò mò đấy, Tử Vi Tiên Đế rốt cuộc đã nợ ngươi thứ gì mà khiến ngươi cứ canh cánh trong lòng như vậy?” Nàng sớm đã nhìn thấu hành động của Hoa Liên, cũng biết nàng có thù oán với Tử Vi Tiên Đế, hơn nữa thù này tuyệt đối sẽ không nhỏ, nhưng đối phương hiển nhiên là chưa biết.
“Không lâu nữa ngươi sẽ biết, lấy lại đồ rồi, ngươi sẽ là người đầu tiên ta kể cho nghe.”
“Được rồi, còn nữa, hôm nay ta tìm ngươi chủ yếu là để cảnh báo ngươi một tiếng, đại chiến Tiên Ma chẳng bao lâu nữa sẽ bắt đầu, ngươi đã đắc tội Long Vương Thái tử, ra chiến trường nhất định phải cẩn thận hơn, nghe nói con người hắn nhỏ nhen lắm, nói không chừng sẽ ra tay với ngươi.”
“Yên tâm, ta sẽ không để hắn tìm được cơ hội.”
“Vậy được, ta đi đánh một giấc trước đây.” Nói xong, Anh ngáp một cái, không chút khách khí xông vào phòng Hoa Liên, chiếm đoạt giường của nàng.
Thật đúng là không coi mình là khách một tí nào, thoáng chốc đã nghe thấy tiếng ngáy của Anh, Hoa Liên cười cười lắc đầu một cái. Quen được Anh là một chuyện đáng để vui mừng, bình thường nàng ít khi chung đụng với người khác, bạn bè cũng không nhiều, hơn nữa có rất ít người có thể bước vào thế giới của nàng, mỗi một người bạn đều đáng để nàng quý trọng.
Vào lúc tất cả mọi người đều bảo nàng phải đề phòng Long Vương Thái tử, thuộc hạ của hắn lại đến tìm Hoa Liên.
Người đến tìm nàng, có thể coi là người quen, Thủy Đức Tinh Quân. Cho dù tính trước tính sau, bọn họ cũng có thể coi là có vài lần duyên gặp mặt. Sự xuất hiện của lão khiến cho Hoa Liên tràn ngập cảnh giác trong lòng.
Lão đầu này mặc dù nhìn qua có gương mặt hiền hòa, nhưng lão tuyệt đối chẳng phải thiện nam tín nữ. Hơn nữa, giữa hai bọn họ còn có thù giết con. Lão đến tìm nàng, chắc chắn chẳng phải chuyện gì hay.
“Bách Hoa Tiên tử, lần trước từ biệt, không ngờ tới chúng ta lại gặp lại nhanh đến vậy.”
“Thủy Đức Tinh Quân quang lâm tệ xá, không phải là để khách sáo với ta đấy chứ?”
“Dĩ nhiên là không phải rồi, Long Vương Thái tử nghe nói lệnh sư bất hạnh vong thân, đặc biệt phái ta đến thăm hỏi một hai.”
“Vậy xin đa tạ ý tốt của Thái tử, Hoa Liên ghi nhận trong lòng.” Mấy ngày trước Diêm Vương phái người đến truyền tin, sư phụ nàng đã ngưng tụ tất cả hồn thể thành thần hồn, tiến vào cửa Luân Hồi, hồn phi phách tán.
Cho dù biết đây là sự lựa chọn của ông ấy, nàng vẫn không sao giải thoát được. Chẳng qua là không ngờ tới, Long Vương Thái tử lại nhận được tin nhanh như vậy, chuyện này có chút ngoài dự kiến của nàng. Hoặc nên nói là, đối phương vẫn luôn theo dõi nàng?
Nghĩ đến đánh giá của Anh và Ân Mạc với kẻ đó, trong lòng nàng luôn tồn tại một cảm giác bất an. Kẻ địch này, đáng sợ hơn Thanh Lam rất nhiều. Thanh Lam ít nhất cũng mang danh Tiên Đế, sẽ không dễ dàng mà xuống tay với nàng, nhưng vị Long Vương Thái tử kia, sợ rằng sẽ không để ý đến những chuyện này.
“Dĩ nhiên, Long Vương Thái tử còn muốn ta chuyển đến Bách Hoa Tiên tử một câu.” Trong nụ cười của Thủy Đức Tinh Quân mang theo vài phần quái dị.
“Câu gì, mời nói.” Hoa Liên nhíu mày.
“Tuy nói sinh tử do mệnh, bất quá có vài người lại có tư cách để đùa bỡn vận mệnh.”
“Vậy sao, khẩu khí của Long Vương Thái tử thật không nhỏ, không biết là có thực sự lợi hại được như vậy hay không đây.” Hoa Liên cười lạnh, thế này tính là gì, uy hiếp nàng?
Thấy vẻ khinh thường của Hoa Liên, Thủy Đức Tinh Quân cũng chẳng tức giận, lão chậm rãi mở miệng, “Chẳng lẽ tiên tử không tò mò, tại sao trong tay Bạch Nhược lại có đá toái cốt hay sao?” Thứ đó mặc dù không trân quý nhưng cũng rất hiếm thấy, trong tay Bạch Nhược đột nhiên lại có vật này, thực sự khiến người ta ngạc nhiên.
“Ngươi có ý gì?” Âm điệu của Hoa Liên sắc lạnh.
Khóe miệng của Thủy Đức Tinh Quân càng nhướn cao hơn, hung tợn nói, “Tiên tử là người thông minh, có câu gieo nhân nào gặt quả ấy, năm đó khi ngươi hại con gái ta phải rơi vào Luân Hồi, từ đó không thể nào quay lại Tiên Giới thì nên nghĩ đến một ngày nào đó mình cũng sẽ phải chịu nỗi thống khổ tương tự chứ!”
Những gì lão nói khiến Hoa Liên hoàn toàn hiểu rõ tất thảy, vậy là đều do Long Vương Thái tử sắp đặt sẵn! Hắn thậm chí còn tính đến chuyện, sư phụ nàng nhất định sẽ chọn cách này để kết thúc bản thân!
Chỉ vì một Thương Tình mà kéo theo cả mạng của sư phụ nàng và Bạch Nhược. Long Vương Thái tử này quả nhiên thực sự thủ đoạn. Tay của Hoa Liên bắt đầu mất khống chế mà phát run, nỗi hận ý trong lòng càng thêm bành chướng, khó mà biến mất.
Thấy hai tròng mắt Hoa Liên hóa thành màu đỏ, nụ cười lạnh lẽo trên gương mặt Thủy Đức Tinh Quân càng thêm kéo dài, “Sao hả, thấy thương tâm, khổ sở? Đây đều là kết cục ngươi đáng phải chịu. Ta cho ngươi hay, Hoa Liên, đây chẳng qua chỉ là sự khởi đầu mà thôi, ngươi cứ chuẩn bị sẵn đi!”
Nói xong, lão xoay người định bỏ đi. Chẳng ngờ chưa bước được mấy bước, trước mặt lão đột nhiên xuất hiện một bức tường lửa.
“Hoa Liên, ngươi muốn làm gì?” Thủy Đức Tinh Quân sớm đã nghe qua Hoa Liên nắm trong tay một loại lửa mà ngay cả Tiên Đế cũng phải kiêng kỵ, hơn nữa chưa có ai từng nghe nói đến loại lửa đó bao giờ.
Chỉ có điều lão không ngờ tới, Hoa Liên lại định ra tay với lão. Lão là một trong năm vị Tinh Quân, địa vị còn trên cả Tiên Quân, nếu Hoa Liên thực sự xuất thủ, nhất định sẽ bị phạt nặng.
“Từ lúc ngươi đến Địa phủ tìm ta, ta vẫn chờ mãi cơ hội này, lá gan của ngươi cũng không nhỏ đâu, ở địa bàn của ta mà còn dám diễu võ dương oai. Nếu ngươi có thực lực bằng Long Vương Thái tử thì không nói làm gì, nhưng ngươi không có, vậy thì đừng trách ta không khách khí!” Thực sự tưởng nàng được nặn ra từ bột mì chắc, mặc lão leo lên đầu mà giương oai?
Hôm nay, nàng sẽ cho lão biết, nàng có thể giết chết con gái lão, thì cũng dám giết chết lão…