Cưỡng cầu không được
Trăng treo đầu cành, trong Bách Hoa Viên yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không nghe thấy, Yến Cửu Vũ uống cạn một vò rượu xong cuối cùng cũng quyết định quay về canh giữ Nam Thiên Môn của hắn. Trước khi đi còn không quên ôm thêm một vò rượu theo.
Mặc dù hắn đã uống đến ngã trái ngã phải, có điều cũng may vẫn còn biết phân biệt phương hướng, lảo đảo vài cái đã biến mất trong tầm mắt của Hoa Liên.
Tiễn người đi rồi, nàng vặn eo một cái, phong bế Bách Hoa Viên, chuẩn bị đi nghỉ.
Đẩy cửa phòng ra, chưa đợi nàng đi được hai bước, một luồng hơi thở không thuộc về nơi này đột nhiên tỏa ra. Hoa Liên giật thót tim, còn chưa kịp phản ứng lại, người nọ đã đến đằng sau nàng.
“Đừng có ngọ nguậy.” Thanh âm lạnh lẽo vang lên từ phía sau, một bàn tay dưới tình huống nàng chẳng hề phát hiện đã xuất hiện trên gáy.
Hoa Liên nghe lời dừng bước lại, không hề động đậy.
“Ô, ngoan thế?” Giọng nói chuyển thành trêu chọc, bàn tay kia trượt thẳng một đường, cuối cùng quấn quanh hông nàng.
Hơi thở ấm nóng sau tai khiến cho Hoa liên tức giận hừ một tiếng, đẩy tay hắn ra xoay người lại, “Sao ngươi lại tới đây?”
“Không hoan nghênh ta tới sao, đau lòng quá.” Ân Mạc bày ra vẻ bị đả kích sâu sắc.
“Biết không hoan nghênh ngươi còn tới.” Không thèm để ý đến bộ dạng giả vờ đáng thương của hắn. Hoa Liên đi thẳng đến chiếc giường hẹp, sau đó khoát tay về phía Ân Mạc, “Lúc ra ngoài nhớ đóng hộ cái cửa.”
Ân Mạc mặt đầy vẻ nghiêm túc, “Ta cảm thấy chúng ta phải tâm sự tử tế một chút.”
“Cái gì?”
“Không bằng chúng ta lên giường tâm sự đi.” Nói xong, không quan tâm xem Hoa Liên có đồng ý hay không đã trèo lên chen vào.
“Ân Mạc, ngươi định làm gì hả?”
“Nói chuyện phiếm… Nhưng nếu nàng muốn làm những chuyện khác, cũng không phải không được.” Ân Mạc cười đến là mờ ám, không hề cố kỵ thân phận người xuất gia một chút nào.
“Ai muốn nói chuyện phiếm với ngươi, ngươi đi ra ngoài cho ta!” Hoa Liên đã có dấu hiệu phát điên, nàng nhận ra mình và tên này căn bản không thể nào trao đổi một cách bình thường được, có ai như hắn không?
“… Giận rồi?” Ân Mạc ghé sát lại trước mặt nàng, đột nhiên hỏi.
Hoa Liên sững sờ một chút, trên mặt thoáng qua một tia lúng túng không dễ phát hiện, “Không.”
“Bởi vì ta lâu như vậy không có tới?” Hiển nhiên, đối phương không hề tin lời nàng. Hơn nữa, sau khi rút ra được kết luận này, nụ cười trên gương mặt Ân Mạc lại càng thêm rạng rỡ.
“Mới không phải.” Hoa Liên quay đầu không buồn nhìn hắn, nói sao cũng không chịu thừa nhận.
“Đừng nóng giận, ta đây không phải đã tới rồi hay sao.”
“Ta nói là không có.”
“Được rồi, không có thì không có, nàng nói thế nào thì tức là thế ấy. Nàng xem, cũng đã nửa đêm rồi, chúng ta đi ngủ trước đi.” Ân Mạc cũng chẳng màng đến Hoa Liên có nét mặt thế nào, ôm lấy người đổ về phía giường.
“Ân Mạc, ngươi đứng lên cho ta.” Nửa thân trên bị ép đến không cử động nổi, Hoa Liên định đạp cái tên trên người xuống, chân còn chưa nâng lên đã bị đè lại.
“Tình yêu à, nếu nàng đã gấp rút như vậy, ta cũng không khách khí nữa.” Khóe miệng Ân Mạc ngậm cười, từ từ cúi đầu. Hơi thở của hai người lần lượt giao hòa, Hoa Liên cảm thấy nhịp tim của mình sắp dừng đến nơi, nàng mở to hai mắt, không biết Ân Mạc rốt cuộc định làm gì.
“Ngươi…”
Ân Mạc liếm một cái lên môi dưới của nàng, có chút nghiền ngẫm chép miệng, “Mùi vị không tệ.” Thừa dịp Hoa Liên còn chưa kịp phản kháng, hắn lại cúi xuống, lần này không có bất cứ hành vi dò xét nào, trực tiếp nuốt sống bờ môi đỏ mọng mê người kia.
Nụ hôn của hắn mang theo ý tứ thăm dò, đầu lưỡi lần mò vào trong miệng Hoa Liên, vẽ từng vòng trên hàm trên, thi thoảng lại dùng sức hút lấy chiếc lưỡi cứ một lòng muốn đẩy hắn ra ngoài.
Trong mắt Hoa Liên dâng lên một tầng hơi nước, cố gắng muốn đẩy đầu lưỡi hắn ra, kết quả lại quấn quít sâu hơn. Mỗi lần đầu lưỡi của hắn lướt qua hàm trên, một loại cảm giác kỳ lạ không biết từ đâu sinh ra lan tràn khắp cơ thể nàng, khiến cho thân thể của nàng không khỏi mềm nhũn ra.
Ân Mạc chẳng biết đã buông lỏng sự kiềm chế với nàng từ bao giờ, lúc này Hoa Liên căn bản đã quên mất việc phản kháng, hai tay vòng quanh phần hông gầy mảnh rắn chắc của hắn, đầu ngón tay xuyên qua vải vóc bấm vào trong thịt. Sự đau nhức sau lưng khiến cho động tác của Ân Mạc càng thêm càn rỡ, lòng bàn tay nóng rực men theo vòng eo mảnh khảnh của nàng dao động lên trên, dọc theo bộ ngực sữa của nàng nhẹ nhàng vuốt ve, lại càng khiến cho người ta nóng rần lên.
“Ân Mạc…” Thừa dịp hắn thả môi nàng ra, Hoa Liên dễ dàng tìm lại thần trí của mình, thở hổn hển từng ngụm, hai tròng mắt như sắp chảy ra nước vẫn có chút mê man.
“Ừ?” Hơi thở nóng ấm của Ân Mạc dọc theo phần cổ trắng như tuyết của nàng đi thẳng xuống, để lại một dấu vết màu hồng.
“Dừng lại…”
Mặc dù thanh âm của Hoa Liên rất nhỏ, nhưng vẫn chen vào trong tai hắn, Ân Mạc do dự một chút, thực sự không tiếp tục nữa. Hắn ngẩng đầu lên, dục vọng trong mắt vẫn còn nồng đậm như trước.
Hai tay Hoa Liên vòng quanh hắn, đầu tựa vào vai hắn, giọng nói có chút buồn buồn, “Không được, bây giờ không được.”
Ân Mạc trầm mặc nửa ngày, cuối cùng đành thở dài, một tay ôm lấy nàng lật người nằm trên giường, nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, “Ngủ đi.”
Nằm trong ngực Ân Mạc, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn, Hoa Liên vẫn không có tí buồn ngủ nào. Có một số việc, trước kia không nghĩ đến, là bởi vì cảm thấy nó không có khả năng xảy ra. Nhưng khi nó sắp xảy ra, nàng đã không còn kịp mà suy nghĩ nữa.
Ân Mạc dù sao cũng vẫn là người trong Phật môn, thân phận này, cuối cùng vẫn không thể bỏ qua được.
Nàng và hắn không có bản lĩnh làm đối nghịch với trời đó, nếu gây ra những chuyện nghịch thiên, kết quả duy nhất chính là bị trời phạt. Rốt cục là phải đứng cao đến đâu mới có thể thoát khỏi quy tắc của mảnh thiên địa này đây?
Trong đầu suy nghĩ đến những câu hỏi vĩnh viễn không thể lấy được đáp án này, tiếng hít thở của Hoa Liên dần trở nên đều đều. Ân Mạc vẫn ôm nàng không cử động cúi đầu nhìn dung nhan khi ngủ của nàng, hai tròng mắt đen nhánh đột nhiên xuất hiện hai chữ vàng, chữ vàng nhẹ nhàng thoát ra từ trong mắt hắn, vòng quan thân thể Hoa Liên tám mươi vòng, vòng cuối cùng còn chưa bắt đầu, trên người Hoa Liên đột nhiên bốc lên Nghiệt hỏa, trực tiếp thiêu rụi mất hai chữ kia.
“Quả nhiên là cưỡng cầu không được… Ông già đáng ghét!!!” Gương mặt tuấn tú của Ân Mạc thoáng vặn vẹo trong nháy mắt. Vốn là chuyện nước chảy thành sông, cứ thế mà phải dừng lại, trong lòng hắn thoải mái được mới là lạ. Còn thêm lần nữa, hắn sẽ nghẹn ra bệnh mất.
Nếu không phải đánh không lại ông già kia, giờ hắn đã về nhà tìm ông già ấy quyết đấu sinh tử rồi. Ông ta thì hay rồi, ngày ngày ôm vợ mình sống sung sướng, hắn lại chỉ nhìn được không ăn được, khốn kiếp, sớm muộn cũng bị mẹ bỏ!!!
Nguyền rủa cái người khởi xướng trong lòng một trận xong, Ân Mạc cuối cùng mới không thể cam tâm mà nhắm mắt đi ngủ.
Ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh xám xịt, Hoa Liên đã tỉnh ngủ, ngồi dậy từ trên giường. Ân Mạc nằm ngay bên cạnh nàng, tối hôm qua cống hiến nửa người cho nàng ôm cả đêm.
Liếc nhìn người bên cạnh, Hoa Liên khẽ khàng bước xuống giường, nhìn ra cửa sổ, cảm thấy có chút không ổn. Chờ đến khi nàng đẩy cửa phòng ra, sắc mặt không khỏi đại biến.
Toàn bộ hoa cỏ trong Bách Hoa Viên đều đã khô héo, đóa sen vô căn lơ lửng trên hồ nước kia vậy mà trong một đêm đã nở hoa, trời còn chưa sáng là vì trên đỉnh đầu nàng giờ đang phủ đầy mây kiếp…