Ngự Nữ Tâm Kinh

chương 25: hạc minh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bình minh bắt đầu ló dạng, Nhạc Nhạc bị đánh thức bởi tiếng hạc kêu. Một con hạc lớn trắng như tuyết đang đứng cao ngạo giữa bầy rắn. Nó dang rộng đôi cánh, mỗi bên rộng đến hai trượng. Con rắn nào hung hãn bắn tới, hạc chỉ cần nhẹ nhàng nhấc đôi chân dài là có thể kẹp con rắn dưới chân bằng bộ móng vuốt nhọn hoắt. Con rắn ấy tức thời hết cựa quậy nhưng vẫn chưa hết. Đại hạc dùng cái mỏ sắc nhọn của nó mổ vào thốn thứ bảy trên mình con rắn, khi rút ra đã gắp theo một thứ gì đó xanh biếc, đích thực là mật rắn. Động tác của đại hạc rất mau, chỉ trong chốc lát, hàng trăm xác rắn đã nằm phơi bụng la liệt trên mặt đất. Khi đã no nê, đại hạc ngân lên một tiếng dài, từ từ cất người lên, giơ hai bộ móng vuốt đánh xuống liên tục. Lũ rắn bị trảo của hạc đánh liên tục, chốc lát đều chết cả. Da của Xích Tam Giác Xà vốn không sợ đao kiếm, thế mà không chống được cái mổ hay đánh nhẹ nhàng của con hạc này.

Mọi người cũng bị tiếng kêu vang trời của đại hạc làm tỉnh giấc. Họ giương đôi mắt đầy hy vọng nhìn ngắm đại hạc, hy vọng nó có thể đấu với đám rắn đáng ghét này và đuổi bọn chúng đi. Lúc bạch hạc đáp xuống, trên lưng nó có một người, đúng hơn là một nữ nhân. Nữ nhân này có mái tóc dài màu tím xõa dài phủ qua hai bờ vai xuống tận eo. Nàng không đeo một thứ trang sức nào, sắc mặt thuần chất như một đứa bé, thịt da mũm mĩm, váy dài màu trắng không nhiễm chút bụi trần. Vì nàng đang ngồi trên lưng bạch hạc, nên không nhìn được cao thấp thế nào. Qua khuôn mặt nhỏ nhắn đó, đại khái có thể đoán nàng khoảng mười lăm tuổi. Dáng hình như tiên tử giáng trần khiến cho mọi người tựa hồ quên cả thở. Ai nấy đều mở to mắt ếch ra nhìn, nhưng lại chẳng hề nhìn hạc, chỉ chăm chăm thu cho hết hình dáng của nữ nhân ngồi trên lưng nó.

Từ miệng nàng chợt phát ra một tràng âm thanh rất lạ không ai hiểu được. Đại hạc nghe âm thanh đó của nàng, liền làm một động tác kỳ quái. Nó trước hết giết chết con rắn chúa to lớn, rồi rít dài một tiếng. Bọn rắn còn lại vội vàng rút chạy, kêu rít điên cuồng, nghe như cao hứng, như giải thoát. Chỉ thoáng chốc, trừ mấy xác rắn, hiện trường không còn con rắn sống nào lưu lại.

Nhạc Nhạc đối với tiểu cô nương đang ngồi trên lưng hạc cũng có chút hứng thú, khi thấy bầy rắn rút hết, liền cất tiếng hỏi:

- Sao ngươi biết nơi này có bầy rắn vậy?

Tiểu cô nương đó quả không ngờ lại có người hỏi nàng, quay đầu nhìn về phía Nhạc Nhạc, ngây người một lúc, rồi cười hỏi lại:

- Nói, nói, tới ta, à? (Hỏi ta à).

Nhạc Nhạc nghe thanh âm đó như thể người mới biết nói, hoặc giả là hơn mười năm chưa từng nói chuyện, nên không chừng đã quên đi giọng nói của con người. Hắn bèn nhìn nàng thân thiện cười nói:

- Đúng, ta đang hỏi nàng, sao nàng biết nơi này có bầy rắn vậy?

Lần này Nhạc Nhạc cố gắng nói chậm từng chữ để nàng có thể nghe được dễ dàng hơn.

Tiểu cô nương chớp chớp đôi mắt trong sáng như thiên thần cười đáp:

- Có được, tín hiệu trong đầu, báo tới, hạc, rồi, báo tới ta! (Lũ chim báo với hạc, rồi hạc báo cho ta!)

Nhạc Nhạc đoán đại khái ý tứ của nàng, gật đầu ra vẻ đã hiểu, vừa định hỏi tiếp thì đột nhiên con hạc đến trước kêu lên một tiếng, bất an lượn vòng giữa không trung. Tiểu cô nương ngẩn ngơ một chút rồi bảo Nhạc Nhạc:

- Ta, phải, đi, rồi! (Ta phải đi rồi.)

Nói xong vẫy tay chào Nhạc Nhạc, ôm lấy cổ hạc bay lên không. Một con hạc khác cất tiếng hưởng ứng từ phía xa.

- Ca ca, cô bé đó là tiên tử à, sao nàng có thể cỡi hạc được, lại còn có thể trò chuyện với chúng nữa?

Mộ Dung Kỳ mơ hồ hỏi, ngơ ngẩn nhìn về phía con hạc vừa biến mất.

- Kỳ Kỳ, muội không phải khát lắm sao, còn không nhanh đi tìm nước uống, chúng ta đi thôi!

Nhạc Nhạc ôm Mộ Dung Kỳ đứng dậy rồi quay sang định nói với Giang Tiểu Vi.

Giang Tiểu Vi không yên tâm cất tiếng hỏi:

- Ca, huynh nói xem lần này bọn rắn có thật sự bỏ đi hết chưa, không dùng quỷ kế như lần trước nữa chứ?

- Lần này thì không đâu, không có đầu đàn thì chúng làm gì được. Vừa rồi con hạc đó đã giết xà vương rồi, lần này chúng đã thật sự rút đi, nhưng dù sao thì chúng ta cũng nên cẩn thận.

Sau đó nhìn Quan Thái nói lớn:

- A Thái, chúng ta đi thôi!

Nhạc Nhạc cầm Truy Tâm kiếm, phóng xuống mặt đất đầu tiên. Giang Tiểu Vi ôm lấy bao y phục rồi cùng Mộ Dung Kỳ lần lượt nhảy xuống theo. Quan Thái tin tưởng Nhạc Nhạc vô cùng, nghe hắn bảo xuống, liền không nghĩ ngợi gì nhảy xuống ngay cạnh Nhạc Nhạc, nói:

- Lần này chúng ta có thể đi tiếp rồi, ta đói gần chết, lại còn khát khô cả cổ.

- Hầy, chúng ta đi thôi, cẩn thẩn coi chừng đạp phải xác rắn, đừng để dính độc nghe. Chà, Ngô Thanh cũng đến rồi kìa, chưa đói chết hả?

Nhạc Nhạc thấy Ngô Thanh đang theo sau, buột miệng đùa một chút.

- Còn có thể chịu đừng được vài hôm, sớm chết khát thì đúng hơn!

Hắn nghĩ cuối cùng rồi cũng có thể rời khỏi đây, bèn cũng mỉm cười đùa lại.

Men theo tiểu đạo, mọi người cẩn thận tiến bước, khi đến chỗ cây mà Viên Hôi và Ba Mộc Đồ đang ở trên đó, Nhạc Nhạc cười nói:

- Hai vị không phải là muốn sống ở trên cây luôn hả, không muốn đến hoàng thành hưởng phú quý sao?

Viên Hôi biến hẳn sắc mặt, không nói lời nào, nhìn Nhạc Nhạc chằm chằm, không biết có phải là đói không còn chút khí lực nào, hay hắn không dám ngu dại gây chuyện với gã nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Ba Mộc Đồ hỏi lại:

- Lần này bọn rắn đã rút hết rồi sao? Không giống như lần trước nữa chứ?

Một lần bị rắn cắn, mười năm còn sợ khúc cây mục. Hắn lo ngại xem ra cũng có đạo lý!

- Chà chà, tin hay không thì tùy ngươi, chúng ta không bồi tiếp các ngươi nữa, đợi lát nữa bọn rắn nghỉ ngơi xong rồi, nói không chừng sẽ nhớ các ngươi mà quay lại đấy, ha ha ha!

Nhạc Nhạc cười lớn, dẫn mấy người kia bỏ đi.

Ba Mộc Đồ do dự một lát, nói:

- Viên hộ pháp, ta, ta cũng xuống đây, nơi đây chỉ còn lại hai chúng ta thôi.

Vừa dứt lời hắn nhảy xuống đất mặc kệ lời của Viên Hôi, vội đuổi theo nhóm của Nhạc Nhạc.

Giờ đây chỉ còn một mình Viên Hôi lưu lại, vừa đói vừa khát, vừa cô đơn vừa tịch mịch, rốt cuộc hắn than một tiếng, rồi cũng theo hướng đó mà đi.

Nhạc Nhạc cùng mọi người nhanh chóng ra khỏi rừng, giải khai hộ thể chân khí. Mộ Dung Kỳ vốn sợ rắn, nên Nhạc Nhạc phải luôn bảo hộ nàng, rất may người nàng khá nhẹ, nếu không hắn không thể đi nhanh được.

Khi mọi người đến quan đạo, Ba Mộc Đồ cũng gấp rút đuổi kịp. Họ biết còn hơn mười dặm nữa là sẽ đến một tiểu thành, nên không nói không rằng thẳng bước đi về phía đó. Khi đi được khoảng gần ba dặm thì Viên Hôi cũng đuổi kịp.

Nhạc Nhạc lắc đầu cười bảo:

- Khinh công của Viên hộ pháp quả là giỏi, bắt kịp bọn ta nhanh quá, chà chà, so với bọn ta lợi hại hơn nhiều, tiểu đệ vô cùng bội phục!

Viên Hôi cũng không biết nên nói cái gì cho phải, lát sau mới đáp:

- Từ đây tới cửa thành đó cũng còn khoảng ba mươi dặm nữa. Ngươi còn bánh không, đến thành ta sẽ mời ngươi tha hồ ăn.

Đều là bánh, nhưng ở trên cây ngày hôm qua, ở trên đường lớn vào lúc này, và ở quán ăn trong thành, giá cả của chúng hoàn toàn bất đồng.

Hôm qua một cái bánh giá mười hai vạn lượng không ai bán, giá bây giờ chỉ còn hơn mười lượng, vào tới thành rồi, không chừng không còn ai muốn ăn thứ bánh khô quắt nhiều ngày như thế này nữa.

Nhạc Nhạc cười nói:

- Viên hộ pháp quả là khẳng khái, đây đã là thức ăn cuối cùng của chúng ta. Ở chỗ này chỉ có mình huynh là xin ta đồ ăn, đúng là có cốt khí. Vậy ta sẽ đưa hết cho huynh, hắc hắc, ta cũng có ý đó, nhớ khi vào thành phải mời bọn ta ăn một bữa cho thỏa thích, không được nuốt lời!

Nói xong lấy cái bánh duy nhất còn lại trong hành lý đưa cho hắn. Những cái khác vốn đã bị Quan Thái ăn hết rồi.

Viên Hôi gật đầu tiếp nhận lấy bánh, tuy thấy vẻ cảm kích lộ ra ngoài, nhưng không rõ trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Mộ Dung Kỳ cũng tự mình đi. Mọi người thi triển khinh công, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã đi hơn hai mươi dặm. Chỉ có điều miệng khát cháy khô cả cổ, dù không đi nhanh như thế, nhưng lại không dám xuống núi tìm khe suối vì sợ gặp rắn lần nữa.

Lúc này phía trước mặt có một gốc cổ thụ. Trên cây có rất nhiều đốm hồng hồng, hiển nhiên là trái cây chín, khiến mọi người nhìn thấy mà cổ họng không yên. Nhạc Nhạc hô to:

- A, trái cây rừng, mau vặt lấy đi!

Tiếng kêu của gã tuy rất vui vẻ, nhưng hành động lại vô cùng chậm. Viên Hôi vừa ăn xong cái bánh, khát nước phát cuồng, thấy Nhạc Nhạc muốn đến vặt, sao lại để gã chiếm trước được, bèn cật lực thi triển khinh công, nhảy đến trước tiên, Ba Mộc Đồ là người thứ hai.

Nhạc Nhạc một tay đỡ Tiểu Vi, một tay dìu Mộ Dung Kỳ, từ từ đi ở phía sau. Mộ Dung Kỳ khẩn trương nói:

- Ca ca, muội khát, ca, muội khát, sao không để muội đến lấy còn kéo muội làm gì, để muội đi mà... a.

Ngô Thanh cũng muốn đến vặt lấy, nhưng cẩn thận quan sát phản ứng của Nhạc Nhạc, lòng cảm thấy nghi ngờ, cũng đi chậm hẳn lại. Quan Thái thấy Nhạc Nhạc bất động, cũng không thèm động, chỉ giương đôi mắt thèm thuồng nhìn trái cây trơn bóng đầy nước, không ngừng nuốt nước miếng ừng ực.

Viên Hôi thấy mình tiến nhanh như vậy, lòng đắc ý nhủ thầm:

- Hừ, xem ta thưởng thức mấy trái đào này xong, rồi chờ các ngươi cầu xin ta mỏi mồm thì ta mới cho bọn ngươi ăn.

(Có thể thấy lương tâm của hắn vẫn không quá tệ, không hề nghĩ đến chuyện hạ độc, lại còn ra giá. Hắn nghĩ mình là ai? Ha ha, kẻ dưới muốn được thưởng, vậy hắn thưởng bằng gì? Do đó hắn phải chạy đến chiếm thật nhanh.)

Viên Hôi chạy đến dưới cây, nhún chân phóng lên. "Soạt" một tiếng, hắn đã bốc lên cao ba trượng, nhằm chấm hồng to nhất bay đến. Dường như trái cây này có thể động đậy. Không đúng, không đúng, nhất định do ta khát nước nên bị hoa mắt. Khát quá cũng làm hoa mắt chăng, có lẽ! Mặc kệ nó, cứ hái trước rồi tính sau!

"A" Một tiếng kêu gào thảm thiết từ trên cây truyền xuống.

- Ong núi, a, đau quá!

Hắn dùng tư thế đẹp nhất để bay lên cây, giờ lại mang tư thế thảm nhất rụng xuống đất, lăn lộn liên hồi một lúc mới nhớ là quên chưa mở chân khí hộ thể.

Nhạc Nhạc đứng ở phía xa lắc đầu, thở dài nói:

- Ta nói đến vặt là đến vặt, sao ta dừng mà ngươi không dừng? Hắc hắc, to xác thế này lại còn đi giỡn với đám ong núi, chúng không đốt ngươi thì còn đốt ai!

Lại quay sang Mộ Dung Kỳ nói:

- Tiểu Kỳ nhi của ta, chẳng phải muội muốn đến lấy sao? Giúp đại ca hái lấy rồi quay lại nhá?

Truyện Chữ Hay