Khi Nhạc Nhạc đi về phía Tư Đồ Tinh, mọi người biết nhất định sẽ xảy ra chuyện, liền nín thở nhìn. Không gian lập tức chùng xuống, ngay cả bọn hộ vệ của Tư Đồ Tinh cũng thấy căng thẳng, vội ngưng thần bảo vệ Tư Đồ Tinh, phòng có chuyện phát sinh ngoài ý muốn.
Nhạc Nhạc chẳng những không phụ lòng kỳ vọng của mọi người, lại còn khiến bọn tân khách ở đó kinh ngạc hơn. Gã khoan thai bước đến Thái Y cô nương, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, từ tốn kéo nàng cách xa Tư Đồ Tinh một chút, rồi thấp giọng nói gì đó vào tai nàng. Gương mặt nhỏ nhắn của Thái y cô nương chợt ửng hồng, tươi cười nhìn Nhạc Nhạc, sau đó khẽ lúc lắc đầu. Nhạc Nhạc nói thêm vài lời nữa, đột nhiên thấy nàng cười lên nắc nẻ. Nhạc Nhạc cũng khẽ mĩm cười, rồi tiếp tục nói thêm điều gì đó, Thái y cô nương liền trợn mắt liếc xéo Nhạc Nhạc, đáp lại vài lời, rồi cúi đầu bẻn lẻn. Nhạc Nhạc lại nói thêm vài lời vào tai nàng, mọi người đều thấy dường như gã thừa cơ hôn nhẹ lên tai nàng vậy. Thái y cô nương gật gật đầu, chậm chạp quay về chỗ cũ, còn Nhạc Nhạc cũng cười hi hi trở về bên cạnh Tiên Vu Yên.
Tiên Vu Thác sớm đã quay về đại sảnh, y đang lo lắng Tư Đồ Tinh cuồng vọng si mê tiểu muội của mình, càng lo cho Nhạc Nhạc gặp phải chuyện phiền phức. Đến khi thấy Nhạc Nhạc bước đến gần Tư Đồ Tinh, sự lo lắng của y càng tăng lên gấp bội, lòng nghĩ: "Tiểu tử nhà ngươi sao mà cứ lấy chuyện thị phi làm trọng thế kia, quậy phá không có thuốc gì chữa được, sau này trở về Hoa lâu ta phải sửa trị ngươi mới được!" Lòng đang lo nghĩ phát xỉu như vậy, ai ngờ lại chứng kiến thêm chuyện Nhạc Nhạc to gan đi câu dẫn Thái y mỹ nữ ở trước mặt mọi người, rồi thấy gã an toàn quay về, bèn nhịn không được chộp lấy vai hỏi gã đã nói những gì?
Mọi người cũng xôn xao hẳn lên, cho đến giờ vẫn không biết chuyện thực tế đã xảy ra như thế nào. Mọi người đều muốn biến, gã thiếu niên tuấn tú bận bạch y đó là ai? Sau đó thì họ đều biết gã tên là Vương Nhạc Nhạc, liền đều bật cười ha hả ra chiều khoái trá lắm.
Phát sinh nhiều chuyện lý thú như vậy, sát khí trong khách sảnh đã giảm đi rất nhiều. Mọi người thấy có rượu thịt trên bàn, bèn vừa ăn uống, vừa thảo luận các chuyện thú vị, quên đi vừa rồi đã phát sinh chuyện gì không hay.
Về phần Thái Vân, nàng cũng không dễ chịu gì khi quay về bên Tư Đồ Tinh. Bốn nữ nhân được Tư Đồ Tinh mang đến đều nhìn nàng với con mắt soi mói. Không biết là họ trách nàng không biết mắc cỡ, hay là ghen ghét vì không được Nhạc Nhạc để mắt tới. Chỉ có quỷ mới biết!
Nhưng Thái Vân vốn là phụng mệnh của sư môn, phải mau chóng đến Vạn Lí Minh, đối với Tư Đồ Tinh không hề có cảm giác gì. Chỉ là trên đường đi lại tấu xảo gặp được hắn là người của Vạn Lí Minh, bèn chuyển sang đi cùng. Nàng mới hạ sơn, đâu biết gì đến thế sự nhân tình!
Tiên Vu Yên rất vừa ý với kết quả vừa rồi. Tuy hôn sự này là do phụ thân định đoạt, nhưng người lại không hế tự mình đứng ra lựa chọn con rễ. Chàng thiếu niên này tuy xem có vẻ không có võ công, nhưng lại có thể khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ. Thấy bọn tân khách bắt đầu ăn uống trở lại, tự nàng cũng cảm thấy thanh thản hẳn đi.
Tiên Vu Thác cùng Tiên Vu Yên, Lạc San, và Tiểu Bích và Tiểu Ngọc cùng vây lấy Nhạc Nhạc, hỏi dồn: "Chàng lúc nãy nói gì với ả đó vậy?" Nhạc Nhạc không giấu được bọn họ, bèn ra vẻ thật thà đáp:
"Ta nói: "Cô nương, nàng thật đẹp, giống như mây hồng trên thượng giới" Thái Y cô nương nghe thế mĩm cười ửng đỏ cả mặt, nhìn ta với ánh mắt tươi cười. Ta lại nói: "Cô nương có biết tên ta là gì không?" – Nàng khe khẽ lắc đầu, ta tiếp: "Ta tên là Vương … Nhạc Nhạc…" Nàng bật cười. Ta lại tiếp: "Cô nương cười đẹp quá, giống như mây hồng bị gió thổi tung bay, nàng tên thật là gì, năm nay bao nhiêu tuổi?" — Nàng ấy đáp tên là Thái Vân, năm nay tuổi, rồi cúi đầu bẽn lẽn. Ta kề tai nàng nói nhỏ: "Coi chừng tên háo sắc Tư Đồ Tinh, nếu có chuyện gì cứ tìm ta…" Nàng gật gật đầu rồi quay về chỗ cũ."
Tiên Vu Thác không dám tin lời hắn, kinh ngạc hỏi: "A, đơn giản như vậy sao, sao thế được?"
Lạc San không vừa lòng nói: "Không được hoài nghi lời Nhạc lang, lời chàng nói như thế nào thì chuyện nhất định là như thế!"
Tiên Vu Yên cũng tiếp lời: "Nhạc lang nhất định không lừa dối chúng ta bao giờ! Không tin thì đệ đến hỏi Thái Vân cô nương xem sao, thử khiến cho nàng ta nói ra tính danh, niên kỷ… đệ sẽ biết là đơn giản hay không đơn giản liền?"
"Đúng rồi, đúng rồi!" Tiểu Bích và Tiểu Ngọc tiếp lời.
"Bất quá Nhạc lang quả thật lợi hại, mới vừa gặp cô nương người ta, thế mà đã câu hồn dẫn phách người ta đi rồi!" Lạc San tự hào nói.
"San muội, nói người ta không nghĩ đến mình, ta nghe Nhạc lang kể, lần đầu gặp nhau muội cũng cùng một dang với Thái Vân cô nương chứ không khác gì! Khách khách khách khách….!" Tiên Vu Yên châm chọc.
"Hừm, Nhạc lang xấu lắm, cái gì cũng đem kể cho Yên tỷ tỷ hết, không công bình!" Lạc San nhìn Nhạc Nhạc trách móc. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Lúc này Tiên Vu Thác chợt kéo lấy Nhạc Nhạc, thuận tiện đặt vào tay gã một cái hộp bọc gấm, vừa khéo Tiên Vu Bộ cũng đến.
Nhạc Nhạc cung thân thi lễ: "Nhạc phụ đại nhân tại thượng, xin nhận tiểu tế một lạy!"
"Ha ha, hiền tế mau đứng dậy, nghe mọi người nói, trong lần khảo thí vừa rồi ngươi đứng thứ ba, quả thật là không tệ!" Tiên Vu Bộ thầm nghĩ: "Ta không nhận ngươi không được rồi, lão tử đã có lời, con gái ta lại chọn chính ngươi, hôm nay biểu hiện của ngươi cũng không tệ, người lại cao lớn tuấn tú, ài, quả nhiên không còn chỗ để chọn lựa nữa rồi!"
Nhạc Nhạc lại dâng cái hộp bọc vải gấp lên, cười nói: "Vật này là lễ vật do con và Yên nhi chuẩn bị dâng lão gia, chúc lão gia trường thọ an khang, phú quý vĩnh hưởng!"
"Ha ha, hiền tế quả là phí tâm!" Tiên Vu Bộ nhanh chóng tiếp lấy lễ vật, tâm ý rất vừa lòng vì rễ quý đã sớm chuẩn bị lễ vật mừng thọ cho mình!
Đột nhiên, có tiếng kêu khóc khủng hoảng từ bên ngoài truyền vào. Một đại hán vận thanh y toàn thân nhuốm máu vụt lao vào, lão giả Viên Hôi hộ vệ cạnh Tư Đồ Tinh vội chặn lại hỏi: "Phát sinh chuyện gì?"
"Có người quấy phá Thanh long đường, giết hàng chục huynh đệ của Thanh Long đường, ngay cả đường chủ cũng thụ thương rồi, người sai tiểu nhân đến đây xin cứu viện! Chết rất nhiều người, hắn vẫn còn tiếp tục chém giết!" Hán tử mới đến trông rất sợ sệt, hắn nói không ngừng, thần sắc hiện rõ vẻ khủng khiếp.
"Bao nhiêu người?" Viên Hôi vội thét hỏi.
"Chỉ có độc nhất một… một nữ nhân!"
"Đi, mau!" Viên Hôi quát bảo người của Vạn Lí Minh đang đứng phía sau Tư Đồ Tinh.
Bọn chúng cùng với Tư Đồ Tinh lên tiếng cáo từ, rồi li khai Tiên Vu Thế gia.
Bọn tân khách cũng rất hiếu kỳ, xem chuyện người khác làm vui, bèn xì xào nghị luận, tán xem đã xảy ra chuyện gì.
Nhạc Nhạc nhìn Viên Hôi, lộ xuất nụ cười quái dị, cùng Tiên Vu Bộ thưa qua vài chuyện, rồi cùng bọn nữ nhân đến tiểu viện của Tiên Vu Yên.
—oo—
Thanh Long Đường.
Thanh Long Đường vốn toàn màu xanh, hiện tại đã nhuốm hồng. Hồng chính do máu, máu nóng.
Một thanh loan đau, như tàn nguyệt. Tàn như lãnh nguyệt. Đao quang múa lên, như lưu tinh bay lạc, từng chiêu trí mệnh, hữu công vô thủ. Bang chúng dạng thường của Thanh long đường bị đao quang đánh cho tan nát. Người sử đạo là một nữ nhân, da thịt trắng nõn mềm mại như nước. Cơ thể thành thục đầy đặn của nàng mỗi khi huy đao đều lộ ra những đường cong hấp dẫn ánh mắt nam nhân. Nàng đẹp cái đẹp chết người. Xác thật là chết người! Vì ai dám dừng lại nhìn cái đẹp đó, dù chỉ một chút xíu, thì hồn cũng đã du địa phủ rồi.
Nữ nhân mặt lạnh như sương, trợn mắt nhìn bọn bang chúng vận áo xanh hỏi: "Lý Trụ hiện ở đâu? Nếu không khai, các người phải chết hết, mau tìm hắn" Một đạo bán nguyệt bắn ra, đầu và thân của bọn bang chúng đều phân khai ra. Đao quá nhanh. Bọn chúng vừa nghe cổ mát lạnh, thì đã nhìn thấy thân thể của mình, không phải một thân thể có đầu một nơi mình một nẻo, mà là một thân thể bị chẻ thanh hai mảnh. Cái suy nghĩ liệu không biết thân hình của mình có bị chẻ ra đều và đẹp không chính là suy nghĩ cuối cùng của bọn chúng.
"Cô nương tìm Lý mỗ có gì chỉ giáo?" Lý Trụ vốn không nghĩ là phải ra mặt, nhưng nếu không ra, thủ hạ ắt phải chết hết. Nếu để minh chủ truy ra được thì sống không bằng chết, thà rằng ra mặt còn hơn!
"Lý trụ, ha ha ha, chỉ giáo gì à? Năm ấy ngươi vô cớ giết sạch người nhà ta, hôm nay Giang Tiểu Vi ta trở về báo cừu!" Vừa chém chết bọn tiểu binh cản đường, nàng vừa tiến gần đến Lý Trụ.
Lý Trụ thấy đao pháp tinh giản hiểm độc của nàng, lòng cực sợ nói: "A a, chỉ sợ cô nương lầm rồi, sao ta không nhớ đến chuyện đó, Lý mỗ làm sao mà giết toàn gia nhà cô được?"
"Ha ha, ngươi quên rồi à, có muốn ta nói kể cho ngươi nghe không? Mười một năm trước, vào rằm tháng tám, dưới ánh trăng, cạnh Tình nhân hà, trong căn thảo ốc nhà ta, người trước hết là giết cha ta, giết đệ đệ của ta, sau đó gian sát mẹ ta, ngươi quên rồi sao?" Nàng nghiến chặt răng, từng chữ từng chữ kể lại mọi chuyện.
Lý Trụ xuất hạn mồ hôi trán, gian sát thiếu phụ đó vốn tưởng là không ai biết, sao lại lộ ra con nha đầu này? Mẹ nó, lúc đó mà tìm được con nha đầu này, gian sát nó luôn không phải sướng điên sao? Trời ạ, ta quả nhiên phạm phải cái lỗi vô ý này, quả nhiên là không thể tha thứ, không thể tha được, lộ ra chuyện thầm kín của mình, lúc đó sao lại còn nói ra tên tuổi chi vậy không biết!
"Nhớ ra rồi phải không, hừ hừ, chịu chết đi thôi!" Nàng lại vung loan đao. Đao xuất phát từ cừu hận, biến thành âm trầm. Đao quang như tàn nguyệt, đánh đến Lý Trụ.
Có đến không về, quyết sát không phòng. Lý Trụ bị đao pháp hung tàn của nàng uy hiếp khiến thật lực giảm đi rất nhiều, sau khi quá trăm chiêu, chân khí của hắn ngày càng cạn, cước bộ chậm dần. Loan đao tàn nguyệt khứa lên cổ hắn một cái, hắn kêu thảm lăn đi một vòng, kêu lớn: "Ngăn nó lại, ngăn lại!"
Nguyên đao đó chính là lấy mệnh hắn, nhưng nhờ hắn dùng tay phải cản lấy. Dùng một tay, đổi lấy mạng, thế cũng đáng!
Bang chúng Thanh Long đường gồm hơn ba mươi mạng, nhưng dưới mệnh lệnh bức bạch, liều mạng xông vào, máu huyết văng tung tóe, máu vịt bầy nhầy, tiếng kêu rên thảm thiết như trong địa ngục. Lý Trụ được hơn mười thủ hạ đưa vào nội đường, nghiêm thủ chờ đợi.
Đợi đến khi Tư Đồ Tinh cùng bọn Viên Hôi trở về Thanh Long đường, thì bọn chúng chỉ còn là những người máu, không còn người nào còn sống sót. Vào đến nội đường, xác chết nằm đây đó đếm được hơn bốn chục người nữa, hầu hết đều bị chia năm xẻ bảy, không còn cái nào toàn vẹn. Lý Trụ bị cụt một tay đang ngồi dưới gầm bàn trong nội đường, bên ngoài có hơn hai chục bang chúng nữa đang hộ trụ, thấy Viên Hôi quay về, rất nhiều người liền ngã lăn ra đất, khóc như ri.
Viên Hôi nâng một hán tử còn khỏe dậy hỏi: "Rốc cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Một nữ nhân vừa vào Thanh long đường đã hỏi Lý … Lý đường chủ ở đâu. Chúng tôi không nói, ả bắt đầu giết người. Giết đến khi Lý đường chủ ra mặt, bèn bảo kiếm Lý đường chủ báo cừu, cừu giết toàn gia nhà ả. Ả thấy Lý đường chủ là liều mạng giết người, ai cản đường đều bị ả giết. Người ả dính rất nhiều vết thương. Cho đến lục ả giết không nổi nữa, mới bỏ chạy."
"Ồ? Cái này là tư cừu mà?" Viên hỏi hỏi.
"vâng, gần như là thế!"
"Lý trụ, ngươi làm sao mà có cừu gia lợi hại như vậy?"
"Ta,… ta không biết nữa. Ta không nhớ ả là ai. Võ công của ả toàn là sát chiêu, không nhìn ra được môn phái. Thứ ả dùng là loan đao!" Sắc mắc của Lý Trụ đã tốt hơn nhiều, vết thương ở cánh tay bị chặt đã ngừng chảy máu. Thấy tính mệnh có thể bảo toàn, tinh thần của lão khôi phục lại rất nhiều.
Lúc này người của Viên Hôi quay về báo: "Có người thấy ả chạy về hướng nam thành, trên đường còn lưu rất nhiều huyết, xem ra ả không thể chạy xa đâu!"
"Tiếp tục truy tung, tìm được người rồi thì lập tức báo cho ta!"
—oo—
Phong Diệp lâm.
Phong Diệp lâm nằm ở phía sau Tiên Vu thế gia. Từ căn phòng của Tiên Vu Yên, đi qua vài tiểu đạo là có thể đến bên bìa rừng.
Nhạc Nhạc cầm ngân phiếu do Hoa Thiết Thương cấp cho, thầm nói: "lão quỷ sư phụ, hôm sau là ta phải li khai Lạc thành rồi. Hy vọng lão ở nơi này cứ yên tâm. Ta đã dấn thân vào giang hồ rồi, nhất định sẽ hoàn thành sở nguyện hàng ngày của lão. Hãy yên tâm ta không hề sính cường đâu, những gì lão dạy ta đều nhớ nằm lòng! Sau này khi quay về, ta sẽ mang theo cái chết của cừu nhân để gặp lão, xin yên tâm!"
"Nhạc Lang, chàng quỳ đã lâu rồi, chúng ta phải rời khỏi đây thôi!" Lạc San nói.
Nhạc Nhạc nắm tay Lạc san, phóng ra ngoài rừng nói: "San nhi, ngày mai ta phải đến hoàng thành. Nghe người ta nói, Nhược Tuyết mang theo người của ma giáo đang tìm kiếm người của Vạn Lí minh để báo cừu. Ta sợ nàng ấy xảy ra chuyện gì, muốn đến xem. Nàng ở đây cùng với Yên nhi, hoặc là trở về Lạc vương phủ cũng được!"
Lạc San không chịu đáp: "Có thể, thiếp cứ muốn ở cạnh bên chàng, không muốn ly khai. Hảo ca ca, hảo phu quân, xin cho thiếp đi cùng!"
"Kỳ này đi rất nguy hiểm, nếu lỡ muội có chuyện gì, ta đau lòng lắm!" Nhạc Nhạc vuốt ve gương mặt nhỏ bé của nàng an ủi.
"Không mà, mấy ngày không tìm được chàng, người ta lo muốn chết, hu hu, chàng nói lúc nào cùng ở bên cạnh thiếp mà…" Lạc San ứa lệ ròng ròng, rồi không nhịn được khóc tu tu như bò rống.
"San nhi ngoan nào, đừng khóc nữa, ta sẽ mau chóng quay về mà, chỉ cần gặp được Nhược Tuyết bảo nàng quay về, ta sẽ quay lại ngay Lạc thành, không đi nữa. Hơn nữa ở Lạc thành này còn có Yên nhi ở với nàng mà!"
Trở về tiểu viện của Tiên Vu Yên, Lạc San vẫn còn thút thít, Tiên Vu Yên giúp nàng lau nước mắt, quan tâm hỏi: "Sao San muội khóc, có phải Nhạc lang khi phụ muội không?"
"Nhạc Lang đòi rời khỏi đây vào ngày mai, chàng không mang muội theo, hu hu…!" Lạc San nghe nàng hỏi thế, lại tiếp tục òa khóc.
"Chuyện gì cứ để tỷ tính, Nhạc lang không mang muội theo, nhất định là chàng có nguyên nhân. Bộ muội không tin Nhạc lang sao, sao lần này lại không nghe lời thế?"
Thấy Tiên Vu Yên có thể giải quyết chuyện này, Nhạc Nhạc yên tâm đi rất nhiều.
"Muội chính là không chịu nổi việc phải rời xa Nhạc lang!"
Tiên Vu Yên tìm mọi cách khuyên giải, Lạc San lúc này mới ngừng khóc, nhưng đôi mắt vẫn đỏ hồng, làm vẻ đẹp của nàng càng hấp dẫn bội phần.
Nhạc Nhạc bèn đi chào từ biệt Tiên Vu Dã, Tiên Vu Bộ. Gã tìm gặp Tiên Vu Thác, cấp cho y mười hoàn "Hoa kiếp", nhờ y để mắt lưu ý hộ bọn Tiên Vu Yên. Quan Thái nghe Nhạc Nhạc bảo muốn đến hoàng thành, hắn cũng tiện đường đến Nam Lăng, bèn xin cùng đồng hành với Nhạc Nhạc một đoạn đường, nhằm có bằng hữu tốt chiếu ứng cho nhau.
Đêm đó, Nhạc Nhạc vì phải đi xa vào ngày mai, nên đối với bọn nữ nhân vô cùng hòa hảo, khiến cho họ cầu xin liên tục mới đi nghỉ. Chỉ ngủ được một chút, trời đã sáng.
Nhạc Nhạc không hề gọi chúng nữ nhân dậy, chỉ sợ họ tỉnh dậy sẽ khóc lóc trì kéo, bèn rón rén cùng Quan Thái li khai Tiên Vu thế gia.