Nhìn Tần Mộc hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang lôi kéo Tiêu Dật đi vào cổng bệnh viện, nhóm người lớn đi theo phía sau có chút dở khóc dở cười, hai đứa nhỏ này thế mà không sợ đến bệnh viện, hy vọng đợi lát nữa sau khi nhìn thấy thủ đoạn của nha sĩ, đừng bị dọa sợ đến khóc nhè là tốt rồi.
Thật ra bọn nhỏ không sợ đến bệnh viện cũng có thể hiểu được, cơ thể hai đứa nhỏ vẫn luôn rất tốt, chỉ thỉnh thoảng mới bị cảm, mỗi lần đều chỉ uống một chút canh gừng nóng, sau đó uống thuốc Đông y hai ngày, liền khỏe lại. Lo lắng tiểu Thái Tử đến từ cổ đại, thế cho nên nhóm người lớn cũng không dám cho nó uống thuốc tây, sợ thân thể nhỏ bé kia không thích ứng, cho nên đều dùng thuốc Đông y, may mà đứa nhỏ cũng không quá chán ghét, có lẽ khi bé đã có thói quen uống. So sánh hai đứa thì Tần Mộc khổ hơn, nó chưa từng uống thuốc Đông y, nhưng mỗi lần nhìn thấy Tiêu Dật mày cũng không nhíu mặt cũng không nhăn một chút đem kia thuốc đông y đen tuyền đắng như vậy uống xong, nó cũng làm theo nắm mũi kiên trì uống hết. Bạn hỏi vì sao nó cũng muốn uống theo Tiêu Dật? Ai bảo quan hệ của bọn nó tốt như vậy chứ, giống như trẻ sinh đôi kết hợp vậy, trước khi ngủ còn miệng đối miệng hôn ngủ ngon, một đứa bị cảm, đứa kia có thể nào không bị sao?
Vào thang máy đến chỗ nha khoa, hai đứa nhỏ tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, nhóm bệnh nhân xếp hàng chờ đều ôm quai hàm, vẻ mặt rất đau khổ, Tiêu Dật vô thức sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, đột nhiên cảm thấy răng nanh hình như không đau nữa. Đang nghĩ, Tần Mộc đã lôi kéo nó đi đến ngoài một căn phòng không đóng cửa:“Tiểu Dật, ở đây có bác sĩ đang trị răng nanh, em tới xem.”
Tiêu Dật nghe được, cũng thò đầu nhìn vào trong phòng bệnh, vừa liếc mắt nhìn một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn không còn chút máu, vị bác sĩ bên trong mặc quần áo màu trắng, thế mà đang cầm cái búa gõ trong miệng người nọ!!!
Tần Mộc không quay đầu, đương nhiên không nhìn thấy vẻ mặt bị dọa sợ của Tiêu Dật, còn đang toét miệng lẩm bẩm:“Tiểu Dật, cái búa kia gõ vào sẽ rất đau đi? Lát nữa em có bị gõ như vậy không nhỉ, vậy phải làm sao bây giờ?” Vừa nói xong, đã bị người lôi đi, nó quay đầu, chỉ nhìn thấy cái ót của Tiêu Dật.
Tiêu Dật quyết đoán lôi kéo Tần Mộc đi trở về, nó cảm thấy răng nanh của mình một chút cũng không đau, tuyệt đối không cần xem bác sĩ! Nhưng mà đi chưa được vài bước, đã bị người ôm lên.
“Tiểu Dật, nam tử hán đại trượng phu, không thể lâm trận lùi bước.” Đối mặt với sự im lặng lên án của đứa nhỏ, Tần Thái Nhiên cười đến thản nhiên, thản nhiên đến có chút giả dối. Hôm nay là ngày bọn nhỏ tốt nghiệp, đương nhiên Tần Thái Nhiên cũng theo tới, thật ra, từ lúc nhận Tiêu Dật làm con nuôi, hắn đều cố hết sức dành thời gian cho đứa nhỏ, hắn thật sự rất thích đứa nhỏ này, Bạch Ức Hàn cũng thực thích nó, chẳng qua em ấy thích đấu đá với đứa nhỏ.
Tiêu Dật mím môi, có chút không được tự nhiên dời tầm mắt:“Tôi mới không có lùi bước, chẳng qua là răng nanh không đau, đương nhiên không cần ở lại xem bác sĩ.”
Tần Thái Nhiên mỉm cười, cũng không lật tẩy lời nói của đứa nhỏ, gõ gõ mũi nó:“Nếu đã đến đây, mặc kệ có đau hay không, cũng nên đi khám một chút.”
Tiêu Dật cứ bị động như vậy bị Tần Thái Nhiên ôm vào trong ngực, từng bước một đi đến chỗ văn phòng bác sĩ chủ nhiệm, trong đầu không ngừng nhớ lại hình ảnh lúc nãy vừa mới nhìn thấy, nhớ đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng xoắn xuýt, không được! Nó giơ tay ôm cổ Tần Thái Nhiên, bắt đầu nói sang chuyện khác:“Tiểu thúc, tôi có chút đói bụng, chúng ta đi ăn cơm trước đi.”
“Gặp bác sĩ không mất nhiều thời gian, chờ chúng ta gặp bác sĩ xong về tới nhà, vừa lúc ăn cơm.” Tần Thái Nhiên bất vi sở động.
Tiêu Dật mím môi, trong đôi mắt to đầy ảo não. Mộ Dung Phong đứng một bên nắm tay Tần Mộc, nhìn Tiêu Dật cùng Tần Thái Nhiên, âm thầm nhếch nhếch khóe miệng, Tần Thái Nhiên chính là hồ ly, chút mánh khóe đó làm sao có thể dùng được chứ?
Đang nói chuyện, Tần Thái Nhiên đã đi tới bên ngoài văn phòng bác sĩ chủ nhiệm, Mộ Dung Phong tiến lên, gõ cánh cửa đang đóng chặt, chỉ trong chốc lát, một y tá mở cửa phòng ra, nhìn thấy mấy người Tần Thái Nhiên, mỉm cười nói:“Tần tiên sinh đến rồi, bác sĩ Tằng đang xem bệnh cho một bệnh nhân, xin chờ một lát, chờ vài phút là xong rồi.”
“Được, cám ơn.” Tần Thái Nhiên xoay người, ôm Tiêu Dật ngồi ở trên ghế, Tiêu Dật cũng được hắn thuận tay đặt ngồi lên đầu gối, Tần Mộc ngồi cạnh Tần Thái Nhiên, Mộ Dung Phong ngồi cạnh Tần Mộc. Lúc nãy khi Tiêu Dật nói răng đau, vốn dĩ mọi người đều muốn đến, nhưng bị Tần Thái Nhiên ngăn lại, cuối cùng khuyên một hồi lâu, lại để Tần Mạch Nhiên tự mình hẹn bác sĩ xong, lúc này Tần lão gia mới gật đầu về nhà, để Tần Thái Nhiên cùng Mộ Dung Phong dẫn bọn nhỏ đến bệnh viện.
Tiêu Dật ngồi ở trong lòng Tần Thái Nhiên, đôi mắt to không ngừng xoay chuyển, Tần Thái Nhiên nhìn thấy cả, cũng không lên tiếng, trong lòng cũng hiếu kì đứa nhỏ này muốn làm gì. Một lát sau, đứa nhỏ ngẩng đầu:“Tiểu thúc, tôi muốn đi WC.”
Tần Mộc từ đầu tới cuối đều kiên trì phương châm chính sách ở cùng một trận doanh với Tiêu Dật một trăm năm không lay chuyển được, ngay lập tức cũng giơ tay:“Con cũng phải đi WC.”
Tần Thái Nhiên mỉm cười gật đầu:“Được.”
Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật đi về phía trước, tiến đến bên tai nó nhỏ giọng nói:“Tiểu Dật, em không muốn gặp bác sĩ sao?”
“Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu, há có thể tùy ý để cho người ta lấy búa gõ.” Tiêu Dật chính khí hào hùng nói.
Tần Mộc nghiêng đầu:“Nhưng mà, răng nanh đau rất khó chịu, lúc trước khi răng hàm anh đau, đau đến cả đêm không ngủ được, còn không thể ăn thiệt nhiều thứ.”
“Thật sao?” Nghe Tần Mộc nói khoa trương như vậy, Tiêu Dật có chút không xác định, nhưng mà trong đầu lại nghĩ tới hình ảnh lúc nãy vừa mới nhìn thấy, liền nghĩ, bị búa gõ vào chưa chắc sẽ không đau, thật ra đều đau như nhau, nghĩ như vậy, tiểu Thái Tử bạn nhỏ Tiêu Dật càng củng cố suy nghĩ chạy trốn trong đầu. Lập tức nhỏ giọng dặn dò:“Đợi lát nữa ta nhảy từ cửa sổ xuống, ngươi sẽ về nhà cùng tiểu thúc cùng Mộ Dung quản gia.”
Tần Mộc đương nhiên là từ chối lập tức:“Không được! Đây là lầu ba! Nhảy xuống sẽ bị thương, nếu đi cũng là chúng ta cùng nhau đi!”
Tiêu Dật lập tức trấn an:“Không sao, ta có võ công, tiểu Thần còn dạy ta khinh công, lầu ba nhảy xuống không thành vấn đề, ngươi vẫn là đi về với bọn họ đi, ta chờ một lát sẽ gọi xe về nhà.”
Đầu Tần Mộc lắc như trống bỏi:“Không được, anh không cho em nhảy! Cao như vậy, lỡ đâu có việc thì làm sao bây giờ? Ngã sấp xuống sẽ rất đau rất đau, còn đau hơn việc xem nha sĩ!”
Hai đứa nhỏ lẩm bẩm một đường cũng không thương lượng được kết quả, cuối cùng Tiêu Dật âm thầm quyết định trong quyết định, đợi lát nữa liền nhảy từ cửa sổ xuống, Tần Mộc không có võ công, tất nhiên sẽ không nhảy theo.
Lúc hai đứa nhỏ đi đến cửa WC, trước khi đứa nhỏ lên tiếng Mộ Dung Phong đã cướp lời:“Dật thiếu gia, các em còn mặc lễ phục cử nhân, vẫn là để cho anh tới giúp các em đi, miễn cho không cẩn thận dơ.” Nói xong, liền giơ tay giúp hai đứa nhỏ mở cửa WC, Tiêu Dật mím môi, nhìn vẻ mặt Mộ Dung Phong, cuối cùng đem lời nói nuốt trở lại trong bụng, Mộ Dung Phong này tuy rằng chỉ là quản gia, thoạt nhìn cũng rất khiêm tốn hữu lễ, thực tế lại là người khó dây dưa nhất, rất nhiều kế hoạch của mình cùng Tần Mộc đều là bị hắn bình tĩnh phá hư.
Đi vào WC, Tiêu Dật nhanh chóng nhìn lướt qua, chỉ liếc mắt một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trở nên suy sụp, cửa sổ này thế mà đóng kín toàn bộ!!! Quá vô sỉ!
Tần Thái Nhiên nhìn đứa nhỏ vẻ mặt uể oải ảo não đi tới, ý cười trong đáy mắt dần dần càng sâu sắc, lại bế nó lên, đi vào văn phòng bác sĩ.
bác sĩ Tằng là lão nha sĩ, Tần Thái Nhiên khi còn bé đều là được ông ấy xem bệnh, nay đã sắp năm mươi tuổi, nhìn thấy mấy người Tần Thái Nhiên tiến vào, cười chào hỏi:“Thái Nhiên, đây là con con sao? Bộ dáng đứa nhỏ còn đáng yêu hơn trong TV.”
Tần Thái Nhiên mỉm cười:“Là con nuôi con, tiểu Dật, gọi gia gia.”
Tiêu Dật mím môi, không lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tằng gia gia đang cười tủm tỉm rõ ràng có chút kháng cự, người không thể nhìn tướng mạo, bây giờ cười thật hiền lành, nhưng lát nữa không biết sẽ giày vò răng nanh của nó như thế nào đâu! Rất nhiều người mặt hiền từ lòng dạ ác độc! Tần Mộc thấy Tiêu Dật không nói lời nào, lập tức ngọt ngào gọi:“Tằng gia gia, con cũng đến nè, sao ông không nói chuyện với con.”
Bác sĩ Tằng lập tức cười sờ sờ đầu Tần Mộc:“Ai nha, không thấy, vài ngày không gặp, tiểu Mộc đã cao như vậy, sắp trở thành anh chàng đẹp trai rồi!”
Tần Mộc đắc ý hắc hắc cười.
“Đến, há miệng ra, ông xem xem thế nào.” Bác sĩ Tằng gõ gõ cằm Tần Mộc.
Tần Mộc lập tức giơ tay che miệng:“Tằng gia gia, hôm nay là mang tiểu Dật đến khám răng nanh, không phải con.”
Bác sĩ Tằng làm sao sẽ nghe hắn nói:“Nếu đến đây, thì cùng nhau khám đi, cần phải phòng tránh sớm, đến lúc đau mới đến đã chậm rồi.”
Tần Mộc nóng nảy, lắc lắc người muốn chạy, lại bị Mộ Dung Phong phía sau bắt lại, thật ra ngay từ đầu, chính là muốn để hai đứa nhỏ đều khám một chút, cho nên Tần Mộc đã được xác định là chắc chắn không chạy thoát được đâu.
Tần Thái Nhiên nhìn Tiêu Dật nhỏ giọng nói:“Chờ Tần Mộc khám xong rồi, em mới khám.”
Tiêu Dật hơi hơi chu môi, không tình nguyện gật gật đầu nhỏ.
Tần Mộc bên này kêu to:“Mộ Dung Phong, anh mau thả tôi ra! Răng nanh tôi không đau, không cần khám! Tiểu Dật! Cứu anh!”
Tiêu Dật nhìn Tần Mộc bị ôm đến nằm trên một cái ghế thật lớn, sau đó bác sĩ Tằng kia cầm một cái gương nhỏ cùng một cái gậy nhỏ đảo đảo trong miệng Tần Mộc. Tiêu Dật vô thức mím chặt môi, dáng vẻ khẩn trương như mình đang nằm trên đó. Phát hiện Tiêu Dật khẩn trương, Tần Thái Nhiên nhẹ nhàng vỗ sau lưng nó trấn an, nhẹ giọng dỗ dành:“Tiểu Dật, chỉ là khám một chút, không đau, y thuật của bác sĩ Tằng tốt lắm, không cần lo lắng.” Nói xong, đã thấy tầm mắt của đứa nhỏ bay lại đây, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng viết hai chữ hoài nghi.
Chờ Tần Mộc khám xong, bác sĩ Tằng đứng dậy, dặn dò:“Trước mắt nhìn cũng không tệ lắm, nhưng mà không thể ăn nhiều kẹo, phải đánh răng súc miệng.” Tần Mộc nước mắt lưng tròng, gật đầu liên tục, nhanh chóng nhảy xuống, chạy đến bên cạnh Tần Thái Nhiên, đáng thương nhìn Tiêu Dật.
Lúc này Tiêu Dật không có tâm tư an ủi Tần Mộc, bởi vì sau khi Tần Mộc kiểm tra xong, sẽ đến lượt nó!
Tần Thái Nhiên nhìn khuôn mặt nghiêm túc của đứa nhỏ, ánh mắt sáng ngời, bộ dáng thề sống thề chết, nhịn không được bật cười. Bác sĩ Tằng nhìn thấy đứa nhỏ căng thẳng, vỗ nhẹ nhẹ lên đầu nhỏ của nó, cười tủm tỉm nói:“Đừng căng thẳng như vậy, ông chỉ nhìn một cái, cam đoan không đau.”
Bác sĩ Tằng không mở miệng còn đỡ, vừa mở miệng, Tiêu Dật càng căng thẳng, cái miệng nhỏ nhắn mềm mềm càng mím càng chặt, đôi mắt to tròn xoay chuyển nhìn chằm chằm bác sĩ Tằng.
Tần Thái Nhiên đặt đứa nhỏ lên trên ghế, đang muốn bước đi, lại phát hiện vạt áo bị một bàn tay nhỏ bé siết thật chặt, Tần Thái Nhiên nhìn lên, nhìn thấy trong mắt đứa nhỏ lộ ra thấp thỏm lo âu yếu đuối, trong lòng hắn mềm nhũn, giơ tay phủ lấy tay nhỏ bé của Tiêu Dật, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, cười nói:“Anh ở ngay chỗ này, thoải mái một chút, không có việc gì.”
Tần Mộc cũng đứng ở bên cạnh Tiêu Dật, động viên tinh thần nó:“Tiểu Dật, rất nhanh thì xong rồi, không có việc gì, một chút cũng không đau!” Chỉ tiếc, người nào đó vừa mới bị giày vò đến ra nước mắt, lúc này lời nói ra thật sự là rất không có sức thuyết phục.
Tiêu Dật nhịn lại xúc động muốn chạy trốn, gật gật đầu, khẩn trương nhìn bác sĩ Tằng, nhìn chằm chằm đến nỗi bác sĩ Tằng sinh ra một loại ảo giác chính mình là một người xấu tội ác tày trời.
“Ngoan, nói cho ông biết, con đau chỗ nào?”
Tiêu Dật đáng thương giơ tay nhỏ bé lên, vươn ngón út đầy thịt, chỉ chỉ quai hàm.
“Tốt, đến, há miệng, để cho ông nhìn xem.”
Tiêu Dật do dự một hồi lâu, lúc này mới chậm rãi mở cái miệng nhỏ nhắn ra.