Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

chương 67: phải đi học [2]

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Mẹ Tần, hãy để Mộ Dung quản gia hoặc là Đa Nạp quản gia đến tắm cho chúng tôi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật đỏ lên, tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo, cơ thể nhỏ bé từ từ lùi về phía sau.

Lam Kỳ duỗi cánh tay dài ra, ôm đứa nhỏ vào trong lòng:“Không cần làm phiền bọn họ, dì tắm cho các con là được rồi.” Nói xong, thuần thục lột trường sam trên người đứa nhỏ.

Tiêu Dật trợn tròn đôi mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như sắp chảy máu, ngày trước ở trong cung, người chăm sóc nó đều là mama có chút tư lịch, bây giờ thân mình trơn bóng bị Lam Kỳ sờ tới sờ lui, nó cảm thấy cực kỳ xấu hổ, chỉ đành phải liên tục lùi về sau.

Lam Kỳ buồn cười nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của đứa nhỏ trong lòng, trong lòng có ý muốn trêu chọc nó, lập tức nhẹ nhàng nhéo nhéo tay nhỏ chân nhỏ trắng noãn mềm mại của nó, còn nhẹ nhàng nhéo trên lưng hai cái, đứa nhỏ cuộn người lại như con tôm.

“Mẹ, mẹ đang làm cái gì! Mặt tiểu Dật đỏ rần!” Tần Mộc cởi sạch quần áo của mình, xoay người liền nhìn thấy Lam Kỳ ôm Tiêu Dật vào trong ngực vuốt ve, nó lập tức đi qua, giải cứu Tiêu Dật ra khỏi lòng Lam Kỳ,“Chúng con tự tắm là được rồi, mẹ đi ra ngoài đi.”

Tiêu Dật vừa được tự do, lập tức quệt mông chui vào bồn tắm, ngay cả quần lót nhỏ trên người còn chưa có cởi cũng không để ý, ngồi xổm trong bồn tắm, chỉ chừa một cái đầu nhỏ tròn tròn nổi trên mặt nước, đôi mắt to đen nhánh nhìn Lam Kỳ, muốn nàng ra ngoài ngay lập tức.

Làm sao Lam Kỳ chịu đi, ngày thường bận công việc, thời gian gần gũi với Tần Mộc cũng không nhiều, huống chi, lúc này còn có thêm một Tiêu Dật đáng yêu. Cô ôm Tần Mộc đặt vào trong bồn tắm:“Tiểu mộc con quên sao, trước kia lúc con về nhà đều là mẹ tắm rửa cho con.”

Tiêu Dật nghe xong, rầu rĩ, nhìn Lam Kỳ, trong đầu nó đột nhiên xuất hiện một câu nói của Khổng lão phu tử:”Duy nữ tử dữ tiểu nhân vi nan dưỡng dã.” Tình huống trước mắt là ví dụ tốt nhất, dữ cũng không thể dữ, còn phải đem chính mình đưa ra cho nàng sờ, thật sự là rất khó xử!

Ngay lúc Tiêu Dật đang xoắn xuýt, Lam Kỳ đã giúp Tần Mộc thoa sữa tắm toàn thân, cả người đầy bọt biển, sau đó giơ tay bắt được Tiêu Dật.

Cơ thể Tiêu Dật run lên:“Mẹ Tần, nam nữ thụ thụ bất thân, để tôi tự mình làm đi.”

Lam kì cười rất dịu dàng: “Dì là trưởng bối, ngươi là vãn bối, làm sao có thể nói là thụ thụ bất thân, ngoan, để dì tắm cho con, sao quần lót chưa cởi đã bỏ chạy vào bồn tắm rồi.” Nói xong, nhanh chóng cởi quần lót nhỏ của Tiêu Dật.

Nàng, nàng, nàng vừa mới chạm jj của mình! Đôi mắt Tiêu Dật mở tròn xoe, suy nghĩ đó chạy qua chạy lại trong đầu.

Thừa dịp nó sững sờ, Lam Kỳ đã bắt đầu thoa sữa tắm lên người nó, cơ thể nho nhỏ, sau đó là tay nhỏ bé, sau đó là……

Tiểu jj, tiểu thái tử bạn nhỏ Tiêu Dật của chúng ta đã thẹn thùng đến nói không ra lời, ngược lại là Tần Mộc, nhìn thấy Lam Kỳ giúp Tiêu Dật thoa sữa tắm lên tiểu jj, lập tức hét lớn:“Mẹ! Sao mẹ có thể cầm tiểu jj của tiểu Dật! Em ấy ghét nhất bị người khác cầm tiểu jj!”

Lam Kỳ:“……”

Lần gào thét này của Tần Mộc, cũng đã làm Tiêu Dật tỉnh tảo, nó đẩy tay Lam Kỳ ra, xoay người ngồi xổm trong bồn tắm, cái ót hướng về phía Lam Kỳ.

Nhìn thấy đứa nhỏ hình như thật sự thẹn thùng, Lam Kỳ cũng không dám tiếp tục trêu ghẹo nó, lập tức xoay người gọi Tần Mạch Nhiên vào. Tần Mạch Nhiên nghe được Lam Kỳ vừa ôm bụng cười, vừa đứt quãng nói lại chuyện trong phòng tắm, cũng nở nụ cười, nhìn không ra, đứa nhỏ kia còn rất bảo thủ! Lập tức nhấc chân đi vào phòng tắm.

“Chú tới giúp các con tắm rửa.” Tần Mạch Nhiên giơ tay ôm đứa nhỏ từ trong nước ra, cúi đầu liền nhìn thấy trong đôi mắt to của đứa nhỏ đầy hơi nước, chẳng lẽ khóc? Trong lòng hắn giật mình, trên mặt vẫn rất thản nhiên, thân thiết hỏi:“Tiểu Dật, làm sao vậy? Có phải nước rất nóng không?”

Tiêu Dật lắc lắc đầu, rũ mí mắt, lông mi thật dài ướt sũng, nửa ngày, mới rầu rĩ nói:“Sau này, không thể để cho mẹ Tần tắm rửa cho tôi? Nam nữ thụ thụ bất thân, ôm hôn môi là lễ nghi, chẳng lẽ tắm rửa cũng là lễ nghi sao?”

Tần Mạch Nhiên luôn luôn không bộc lộ cảm xúc ra ngoài thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng, hắn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, còn thật sự nghiêm túc gật đầu:“Được, về sau chú sẽ tới tắm cho các con, hoặc là để cho nhóm quản gia tiên sinh tới tắm rửa cho các con.”

Tiêu Dật gật gật đầu, lúc này mới khôi phục một chút sức sống:“Cám ơn ba Tần.”

Tần Mộc sáp qua kéo tay Tiêu Dật, nhỏ giọng giải thích:“Tiểu Dật, thật ra mẹ thích em mới tắm rửa cho em, mẹ không cố ý cầm tiểu jj của em đâu.” Lúc nãy có làm gì Tiêu Dật cũng không để ý tới nó, làm trong lòng nó thật khổ sở.

Khuôn mặt vừa bớt đỏ của Tiêu Dật lại đỏ bừng lên, nó trừng mắt nhìn Tần Mộc, có chút thẹn quá thành giận:“Không cho

nói nữa!”

Tần Mộc lập tức giơ hai ngón tay lên:“Được được, anh không nói.”

……

Tần Mạch Nhiên tắm cho hai đứa nhỏ thơm ngào ngạt, cẩn thận lau khô mái tóc dài của Tiêu Dật, nhưng mà lúc chải tóc, không điều chỉnh lực tốt, kéo đứt mấy sợi tóc của đứa nhỏ, đứa nhỏ còn chưa nói cái gì, nhưng Tần Mạch Nhiên đã cảm thấy có chút đau lòng, thầm nghĩ sau này vẫn nên để quản gia đến chăm sóc nó thì tốt hơn.

Trải qua sự giày vò lúc nãy, sau khi Tiêu Dật tắm xong, trực tiếp nằm lên giường muốn ngủ, vừa nằm xuống, Lam Kỳ lại vào, hình như trong nháy mắt khi Tiêu Dật nhìn thấy Lam Kỳ, nhanh chóng cầm chăn, kéo một đường đến cằm, hai móng vuốt nhỏ còn nắm góc chăn, mắt to đen nhánh sáng ngời nhìn chằm chằm Lam Kỳ, sợ nàng nói muốn buổi tối cùng nhau ngủ.

Hành động của đứa nhỏ làm cho Tần Mạch Nhiên quay đầu im lặng cười rộ lên, Lam Kỳ chán nản bĩu môi, đem cái ghế lại bên giường, giơ sách trong tay:“Mẹ đến kể chuyện cổ tích trước khi ngủ cho các con.”

Đôi mắt Tần Mộc sáng rực lên:“Được! Tiểu Dật, mẹ kể chuyện xưa rất dễ nghe, lần nào anh nghe cũng ngủ.”

Lam Kỳ yên lặng nhìn trời, nhóc con này là đang khen cô, hay là đang làm tổn thương cô vậy!

Tiêu Dật chớp chớp hai mắt, im lặng hỏi: Chuyện cổ tích trước khi ngủ?

Mà bên này, Tần Mộc cũng ngoan ngoãn nằm kế bên Tiêu Dật, bày ra bộ dáng nghiêm túc lắng nghe. Lam Kỳ thấy thế, mở sách trong tay ra, từ từ mở miệng.

“Ngày xưa, có vị công chúa, ở trong một tòa thành.”

Giọng nói trong trẻo của Tiêu Dật vang lên:“Sai rồi, công chúa đều ở trong hoàng cung.”

Lam Kỳ ngẩn người:“Nhưng mà chuyện cổ tích của chúng ta kể hôm nay, công chúa ở trong tòa thành.”

Tiêu Dật mím môi, không lên tiếng.

Lam Kỳ tiếp tục:“Có một ngày, một vị kỵ sĩ đi tới tòa thành, nói muốn kết hôn cùng công chúa, người trong tòa thành nói với hắn, muốn cưới công chúa, phải đánh bại hai con rồng hung ác trong tòa thành.”

“Nói bậy! Rồng làm sao có thể hung ác!” Tiêu Dật đột nhiên ngồi dậy, nổi giận nói.

Lam Kỳ bất ngờ bị đứa nhỏ rống, tạm thời không hiểu vì sao nó tức giận, cô lặng lẽ nhìn ông xã cầu cứu. Tần Mạch Nhiên hiểu rõ, ở cổ đại, rồng là thần thánh, thiên tử là sự hiện thân của rồng, tiểu Thái Tử có lẽ cũng là một “Con rồng nhỏ”, đương nhiên không thể chịu được người khác nói xấu rồng, nếu như đang ở cổ đại, là tội lớn. Nhưng mà, trong chốc lát không thể nói rõ với người lớn lên ở châu Âu là Lam Kỳ a.

Cuối cùng, chuyện cổ tích trước khi ngủ, biến thành Tần Mạch Nhiên giải thích với Tiêu Dật một ít sự chênh lệch văn hóa trung tây, đứa nhỏ rất nghiêm túc nghe, cũng không biết nó nghe hiểu được bao nhiêu, tóm lại, cuối cùng đứa nhỏ rộng lượng tha thứ Lam Kỳ, người không biết không có tội!

Sau cùng, Tiêu Dật nhỏ giọng lầm bầm một câu:“Nơi này quả thật rất kỳ quái!”

Ngày hôm sau, lúc hai đứa nhỏ thức dậy, nhóm người lớn trong nhà đều đi ra ngoài, chỉ có tổng quản đại nhân còn ở nhà, bọn nhỏ cũng không để ý, nên ăn thì ăn, nên chơi thì chơi, buổi sáng đọc sách một lát, luyện chữ một lát, giữa trưa ăn cơm xong ngủ trưa một lát, tỉnh lại đi xem anime, chơi game, còn đi bộ trong hoa viên một giờ, hai đứa nhỏ trán chạm trán, cũng không biết đang nói cái gì. Tổng quản đại nhân nhìn hai bóng lưng nho nhỏ, khẽ mỉm cười, như vậy cũng không tệ.

Lại qua vài ngày, Tần lão gia đột nhiên tuyên bố hai đứa nhỏ sắp đến trường học, hai đứa nhỏ lúc này mới biết được, thì ra, mấy ngày nay, Tần lão gia tự mình chọn trường học. Vào ban đêm, Tiêu Dật đem chuyện chuẩn bị đi học nói cho Tiêu Thần, cũng hỏi Tiêu Thần có đồng ý đi học hay không, Tiêu Thần đương nhiên đồng ý, Từ Văn Khiêm đứng phía sau hắn yên lặng cắn răng, tốt lắm, vết thương còn chưa khỏe hẳn đâu, cũng đã muốn đi rồi! Hắn có đồng ý không lại là chuyện khác!

Trong lúc nghỉ hè, phim truyền hình mà Trần Minh đạo diễn dưới sự mỏi mắt chờ mong của mọi người cuối cùng cũng chính thức chiếu, bộ phim này vẫn là Tần Thái Nhiên đầu tư, đội hình ngôi sao lớn mạnh, đạo cụ của đoàn phim rất trâu bò, nội dung phim rung động đến tâm can. Không chút ngoài ý muốn nhận đầy lời trầm trồ khen ngợi, mà trong đó, người nổi bật nhất chính là Tiêu Dật, tuổi còn tuổi trước mặt Bạch Ức Hàn người có khí thế đế vương danh hiệu siêu cấp siêu sao, thế mà khí tràng không hề kém, có mấy cảnh thậm chí còn có dấu hiệu phản áp lại, điều này làm cho khán giả đã quen việc Bạch Ức Hàn “Một mình độc bá” cảm thấy mới mẻ, huống chi, Tiêu Dật chỉ là đứa nhỏ bốn năm tuổi, còn là một đứa nhỏ xinh đẹp. Sau khi đã quen thuộc với Tần Mộc bướng bỉnh đáng yêu, đột nhiên xuất hiện Tiêu Dật, dáng vẻ nho nhỏ lúc nó bị hoàng hậu ức hiếp chịu nhục, dáng vẻ nhỏ bé quật cường lúc bị Hoàng Thượng làm khó dễ, dáng vẻ nhỏ bé đắc ý lúc ở giang hồ cùng tiểu đại hiệp cùng nhau ra sức đánh lưu manh…… Những cảnh này, làm mọi người người ngã ngựa đổ, tình thương tiềm tàng của mẹ, tình thương của cha đều bị nó câu lên, có thể thấy được từ việc thư cùng quà mà các ngôi sao nhận được nhắn gởi cho Tiêu Dật thẳng tắp tăng lên.

Mà trên mạng, vài câu thoại thông thường của Tiêu Dật cũng được tôn sùng là kinh điển, có một giai đoạn trở thành câu cửa miệng, mở miệng liền nói “Điêu dân to gan!”, tự xưng “Bản thái tử!” Còn có: Bản cung, bản công chúa, bản Thái hậu……

Nhóm hủ nữ càng tôn sùng bộ phim truyền hình này, bởi vì các cô đều nhạy bén ngửi ra vô số gian tình, tiểu Thái tử ngạo kiều quật cường, tiểu đại hiệp trung khuyển, còn có tiểu địa chủ mập mạp ngơ ngác! Vô số topic liên quan đến yêu hận vướng mắc của ba tiểu shota xuất hiện như măng mọc sau mưa xuân, mọi người yy vui quên trời đất.

Trần Minh yên lặng tắt trang web:“Thật đúng là bị anh đoán trúng! Tất cả ngôi sao đều trở thành phông nền cho tiểu tử kia.”

Diệp Oa Oa cười ha ha:“Thân ái, chẳng lẽ anh không biết sao? Thế giới này, đã sớm trở thành thế giới bán manh rồi!”

“Bán manh vô sỉ!!!” Trần Minh vô cùng đau đớn.

Đối mặt với các loại lời mời như hoa tuyết bay tới, Tần Thái Nhiên không chút do dự từ chối, chỉ lựa chọn một ít lời mời làm người phát ngôn những sản phẩm phù hợp với hình tượng Tiêu Dật mà lại có danh tiếng cùng tài lực, còn hẹn thời gian vào mấy tháng sau. Trong lúc này, nếu vội vã để cho Tiêu Dật lộ diện, ngược lại sẽ có tổn hại nhân khí, dù sao hình tượng của nó không giống với Tần Mộc.

Cả ngày ngồi xổm trong nhà Tần Mộc cùng Tiêu Dật đương nhiên không biết những chuyện này, như vậy mấy ngày nay, bọn nó đang làm cái gì đâu?

Bọn họ đang học bổ túc một ít chương trình học cơ bản, vốn dĩ Tần lão gia cũng không tính đưa Tần Mộc đi học, chí ít tiểu học trung học sẽ không đưa đi, cho nên những thứ dạy cho Tần Mộc, cũng không dạy dựa theo sách giáo khoa, dựa theo ý của Tần lão gia, Tần Mộc đã tuổi, nếu muốn đến trường học, tất nhiên không thể nào đi học năm nhất, cho nên dự tính trực tiếp nhảy lên năm ba, vấn đề của nó cũng không lớn, dù sao Mộ Dung Phong vẫn luôn dạy nó.

Vấn đề lớn, là một đứa nhỏ, một đứa nhỏ chưa từng cái chưa từng có tiếp xúc với nền giáo dục hiện đại bạn nhỏ tiểu Thái Tử Tiêu Dật, một tiểu thái tử kiêu ngạo tận xương.

“Vì sao muốn tôi học chữ man di? Cái thứ xiêu xiêu xiêu xiêu vẹo vẹo còn khó nhìn hơn con giun này, hơn nữa lúc đọc đầu lưỡi đều xoắn lại, tôi mới không cần học!” Đứa nhỏ từ chối rất kiên quyết, ở trong mắt nó, trừ con cháu Viêm Hoàng thì toàn bộ đều là man di! Nó đường đường hoàng thái tử, vì sao phải học theo man di!

Tần Mộc ở một bên nhỏ giọng sửa đúng:“Tiểu Dật, đây không phải con giun, cái này gọi là chữ cái.”

Tiêu Dật quay đầu:“Nhìn qua y như con giun! Không đúng! Con giun ngày hôm qua chúng ta bắt còn đẹp hơn thứ này!”

Là “man di” trong miệng đứa nhỏ Đa Nạp yên lặng nhìn trời, trong lòng bị đả kích, đây là lần đầu tiên hắn biết, gia tộc bọn họ thế mà có một ngày được gọi là “Man di”.

Mộ Dung Phong nhìn vẻ mặt tổn thương của Đa Nạp, khóe môi hơi nhếch lên, đứa nhỏ này có oán niệm thật sâu đâm với man di…..

Nhưng mà, rất nhanh, Mộ Dung Phong liền cười không nổi, bởi vì dù hắn khuyên bảo như thế nào, đứa nhỏ vẫn không thỏa hiệp, chết sống không chịu học tiếng Anh.

Lúc Mộ Dung Phong nghĩ có nên dùng phép khích tướng thử xem hay không, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.

“Tiểu Thái Tử, học lâu như vậy, học sao rồi?”

Truyện Chữ Hay