Đến ngày thứ ba, bệnh thủy đậu của Tiêu Dật dần dần có biến đổi, không còn nổi dày đặc trong suốt như sương sớm nữa, mà là có chút đục ngầu, sau khi Tiền Đa xem qua, xác định đây là dấu hiệu tốt, mấy người lớn cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, thủy đậu đã nổi kín toàn thân đứa nhỏ, nếu không chuyển biến tốt, có lẽ sẽ khó chịu muốn chết, may mà Tiêu Dật tính tình cứng cỏi, nếu như ngứa quá khó chịu, nó mới mở to đôi mắt ngập nước đáng thương nhìn người lớn bên cạnh, nếu đổi lại là Tần Mộc, còn không biết sẽ gào khóc thành cái dạng gì nữa.
Nghe được bệnh của mình có chuyển biến tốt, Tiêu Dật lập tức vui vẻ nở nụ cười, hai ngày này là hai ngày khó khăn nhất của nó, không chỉ thân thể chịu giày vò, tâm hồn cũng bị khảo nghiệm.
Tuy Tần Mộc không biết hai ngày nay trong lòng Tiêu Dật có bao nhiêu sợ hãi, nhưng mà cũng biết nó rất khó chịu, nhưng bây giờ cũng tốt hơn rồi, nhìn thấy Tiêu Dật nở nụ cười, nó lập tức sáp qua, cẩn thận lôi kéo tay Tiêu Dật:“Tiểu Dật tiểu Dật, chờ em khỏe rồi, chúng ta phải đi gặp ông nội của anh, nhất định ông sẽ rất thích em.”
“Ừ.” Tiêu Dật cười gật đầu, sau đó còn nói:“Tần Mộc, đưa điện thoại cho ta, ta gọi điện thoại cho tiểu Thần, nói cho hắn biết ta sắp khỏe rồi!”
Nụ cười của Tần Mộc liền sụp xuống, rũ đầu đi lấy điện thoại ở trên bàn, bởi vì sợ phóng xạ, cho nên di động đều được đặt ở nơi cách xa giường. Nhìn Tiêu Dật vui vẻ nói chuyện điện thoại với Tiêu Thần, trong lòng Tần Mộc chua chát, khỏi phải nói có bao nhiêu buồn bực.
Lúc này, mấy người Trần Minh gõ cửa vào phòng, hôm trước lúc bọn họ đến đứa nhỏ đang ngủ, vì thế hôm nay lại chạy đến một chuyến, bọn họ vừa vào cửa, đã bị bộ dáng của Tiêu Dật làm ngây ngẩn cả người. Trên mặt đứa nhỏ nổi không ít chấm đỏ, nhưng cũng không khó coi, ngược lại càng dễ thương hơn rất nhiều, áo ngủ mặc khoác hờ ờ trên người, lộ ra cái cổ cùng bộ ngực nhỏ, phía trên cũng đầy chấm đỏ, lúc này, nó đang ngồi ở trên giường, không biết gọi điện thoại cho ai, tươi cười rất ngọt ngào, đôi mắt to đen thùi sáng ngời, hai cái răng khểnh lúc ẩn lúc hiện, bộ dáng thật sự là cực kỳ đáng yêu. Nhóm người lớn nhìn mà nội tâm rục rịch, đều muốn bước lên nựng đứa nhỏ.
Lần trước Bạch Ức Hàn đã tới, khi đó bệnh thủy đậu của đứa nhỏ còn chưa có nổi dày đặc như vậy, hắn hỏi Tần Thái Nhiên:“Sao nó lại nổi nhiều thủy đậu như vậy?”
“Nó chưa có tiêm vacxin phòng bệnh, cho nên mới nổi nhiều như vậy, may mắn bây giờ không còn nổi nữa, đã có chuyển biến tốt.”
Mọi người nghe xong, không khỏi đều cảm thấy đau lòng, đứa nhỏ còn nhỏ như vậy lại nổi nhiều thủy đậu như vậy, khi ngứa có lẽ sẽ khó chịu lắm! Diệp Thanh Mộc đi đến bên giường, vừa lúc Tiêu Dật cúp điện thoại, ngẩng đầu liền nhìn thấy Diệp Thanh Mộc mỉm cười.
“Còn ngứa không?” Diệp Thanh Mộc ngồi ở bên giường, giơ tay nhẹ nhàng chạm vào chấm đỏ trên bàn tay nhỏ bé của Tiêu Dật.
Tiêu Dật có ấn tượng rất tốt với Diệp Thanh Mộc, mà tâm trạng lúc này cũng không tệ, cho nên nở một nụ cười hiếm có với Diệp Thanh Mộc:“Tần tiểu thúc, Mộ Dung quản gia cùng Đa Nạp quản gia đều bôi thuốc cho tôi, cũng không quá ngứa.”
Diệp Thanh Mộc nhịn không được lại nhẹ nhàng chạm hai má của nó:“Vậy là tốt rồi, chờ em khỏi hẳn, anh mời em ăn ngon.”
Tiêu Dật lập tức gật đầu:“Được, cũng mời Tần Mộc cùng đi.”
“Đương nhiên sẽ mời hai em cùng đi.” Diệp Thanh Mộc lúc này mới phát hiện bạn nhỏ Tần Mộc hình như không có vui.
Còn không chờ Diệp Thanh Mộc suy nghĩ cẩn thận, Tần Mộc lại đột nhiên nở nụ cười, quệt mông leo lên giường, ngồi cạnh Tiêu Dật, cười tủm tỉm nói:“Ừ, chúng ta cùng đi.”
Tiêu Dật quay đầu, cũng nhìn Tần Mộc cười.
Trần Minh yên lặng nhìn trời, hơn một tháng nay, hắn đã triệt triệt để để nghĩ thông suốt, trăm ngàn lần không cần đoán suy nghĩ trong lòng bọn nhỏ, đặc biệt là hai đứa nhỏ cực kỳ dễ thương trước mặt này, nếu cậu quá nghiêm túc với bọn nó cậu liền thua!
———————–
Bản raw từ ^^