Cuối cùng Chu Cầm vẫn được vào ở phòng bệnh cao cấp, nhóm trẻ có thể tùy hứng, có thể không để ý những chuyện khác, nhóm người lớn lại không có thể như vậy, Trần Minh càng không thể như vậy, tốt xấu lúc trước Chu Cầm cũng được Lục Hiểu Minh tự mình đưa tới trước mặt hắn, điệu bộ cũng đủ thấp. Cho nên sau khi Trần Minh đuổi theo tới bệnh viện biết được những chuyện vừa mới phát sinh, lập tức tìm Tiền Đa, nhờ hắn hỗ trợ tìm ra một phòng bệnh cao cấp.
Tối hôm đó, một chiếc xe màu đen lén lút dừng ở cửa bệnh viện, một nam tử trung niên bụng phệ xuống xe, vào bệnh viện, đi thẳng vào phòng bệnh cao cấp, lúc hắn đẩy một cánh cửa phòng ra, đập vào mắt là bộ dáng thê thảm của Chu Cầm.
“Ô ô ô, cuối cùng anh cũng tới! Em đã bị ăn hiếp sắp chết!” Nhìn thấy người tới, Chu Cầm kêu khóc gấp một trăm lần.
Ở cách vách Chu Cầm, bọn nhỏ đang ngồi chung một chỗ, mưu đồ đại kế báo thù, đủ loại mưu kế nhiều vô kể, Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp quả thực lần đầu nghe thấy, không khỏi cảm thán thế giới của bọn nhỏ quả thực thần kỳ, sức tưởng tượng bay cao thực khiến nhóm người lớn theo không kịp, thậm chí bọn nó còn nghĩ ra đặt nhựa cao su trong quần áo Chu Cầm, để cho cô ta mặc vào rồi không cởi ra được,╮[╯▽╰]╭.
Đang thảo luận khí thế ngất trời, cửa phòng bị đẩy ra, sắc mặt Trần Minh có chút không tốt lắm:“Lục Hiểu Minh đến đây.”
Mộ Dung Phong giơ tay đẩy gọng kính mắt, Lục Hiểu Minh cùng Tần Thái Nhiên không hợp đã là bí mật công khai trong công ty, Tần Mộc đánh bị thương mẹ của con hắn, hắn hẳn là sẽ không cứ như vậy mà quên đi, nhìn hắn vội vàng nóng nảy chạy tới như vậy là có thể biết. Mộ Dung Phong nhìn ba đứa nhỏ đã yên tĩnh trên giường, đứng dậy đi về phía Trần Minh:“Chúng ta đi mua chút thức ăn trở về.”
Trần Minh gật gật đầu, Đa Nạp cũng lập tức đi theo:“Chỉ có hai người sẽ không cầm được nhiều, tôi cũng đi.”
Tiêu Dật chớp mắt, nhìn ba người bọn họ rời đi, nó cảm thấy, hình như Mộ Dung Phong có chuyện muốn nói với Trần Minh. Đang nghĩ, đã bị Tần Mộc lắc lắc cánh tay:“Tiểu Dật, em nghĩ cái gì vậy, khi nào chúng ta động thủ?”
Tiêu Dật không đáp hỏi lại:“Lục Hiểu Minh là ai.”
“Là một thành viên giám đốc trong công ty, thường xuyên đối nghịch với tiểu thúc của anh, là một ông chú bụng rất lớn rất lớn. Ừm, đúng rồi, Chu Cầm cùng ông ta có một chân.” Tần Mộc cố gắng nhớ lại những lời bình thường hay nghe được.
Tiêu Dật buồn bực:“Có một chân?”
“Cái này tôi biết,” bạn nhỏ Hứa Phúc Khang giơ tay nhỏ bé mập mạp lên:“Bọn họ là tình nhân ngầm.”
Ngoài cửa, vẻ mặt ba người lớn khác nhau.
“Gọi điện thoại cho Thái Nhiên đến đây đi, lần này hình như Lục Hiểu Minh rất tức giận, lúc nãy nói chuyện với tôi có hơi cáu gắt. Tôi sợ hắn sẽ làm chuyện bất lợi với Tần Mộc.” Trần Minh đề nghị.
Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt:“Tiểu thiếu gia còn nhỏ, scandal cũng không ảnh hưởng lớn với ngài ấy, huống chi, đứa nhỏ tuổi ngẫu nhiên nghịch ngợm thực bình thường.”
“Nếu ảnh hưởng quá lớn còn có thể áp chế dư luận.” Đa Nạp cười bổ sung.
Trần Minh không nói gì:“Hiện tại tin tức truyền nhanh, cậu làm sao áp chế? Truyền lên mạng chỉ chớp mắt thôi là một nửa người Trung Quốc đều có thể biết.”
Mộ Dung Phong thản nhiên nói:“Áp không được có thể dùng scandal mới che phủ. So với một ngôi sao nhỏ tuổi mới tuổi mà nói, tin bát quái của hắn cùng Chu Cầm càng hấp dẫn người khác hơn.”
Nhìn vẻ mặt Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp, Trần Minh giật mình, hạ giọng hỏi:“Hai cậu sẽ không ra tay thật đi?”
Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt không có trả lời, Đa Nạp đang muốn mở miệng, một tiếng chuông di động vang lên, Trần Minh nhận điện thoại.
“Chu Cầm đã gọi điện thoại cho truyền thông, chuẩn bị buổi tối nhận phỏng vấn.”
Ba đứa nhỏ ngồi ở trên giường, thảo luận nửa ngày, cuối cùng cong vẹo ngã lên giường, vậy mà đều ngủ. Trần Minh nhìn thấy khóe miệng khẽ nhếch, này thật sự là người không biết thì không sợ. Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp tiến lên, dịch chuyển bọn nhỏ lại ngay ngắn, đắp chăn, xoay người dặn dò Trần Minh ở trong này nhìn mấy tiểu tử kia. Sau đó sửa sang lại áo bành tô, đứng dậy đi ra ngoài, vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy ngoài cửa đứng hai người.
Lúc Tần Mộc bị lay tỉnh tính tình thật lớn, vừa tính rống Mộ Dung Phong vài câu lại phát hiện người đứng ở trước mặt không phải Mộ Dung Phong, mà là tiểu thúc Tần Thái Nhiên, nó trừng mắt nhìn, lập tức bổ nhào vào trong lòng Tần Thái Nhiên, ôm cổ hắn, hôn hắn một ngụm:“Tiểu thúc, con nhớ thúc muốn chết!”
Trên mặt Tần Thái Nhiên hiện lên một tia dịu dàng, hắn ôm đứa cháu nhỏ dễ thương, sau đó kéo nó đến trước người, nhìn thẳng vào mắt nó, ngày thường hắn luôn cười giờ phút này cũng rất nghiêm túc.
Tiêu Dật xoa xoa mắt, nhìn thấy Tần Mộc đứng trước giường đang bị một nam tử trẻ tuổi dạy dỗ.
“Tiểu Mộc, con cùng chú đi xin lỗi Chu Cầm.”
Tần Mộc vừa nghe lập tức nhíu mày:“Vì sao! Chị ta nhéo tiểu Dật cũng chưa xin lỗi tiểu Dật!”
Tần Thái Nhiên không có nhìn Tiêu Dật trên giường, vẫn nghiêm túc nhìn Tần Mộc như cũ:“Cô ta nhéo trong lúc quay phim đi? Kịch bản lý viết rõ ràng, cung nữ nhéo tiểu Thái Tử vài cái. Con còn thấy cô ta làm sai sao?”
“Đương nhiên sai rồi! Chú Trần đã nói, lúc đóng phim đều là làm bộ nhéo vài cái, đâu có nhéo thật, người phụ nữ xấu xa! Tay tiểu Dật bị nhéo bầm tím!”
Trong giọng nói trầm ổn của Tần Thái Nhiên lộ ra cường thế không cho cự tuyệt:“Cô ta chỉ muốn cho đoạn diễn này trông thật một chút, này cũng không sai, lúc trước khi các con diễn cảnh đánh nhau, chẳng phải cũng cùng diễn viên quần chúng đánh thật sao? Khi đó, các con vẫn có thể diễn tiếp, hơn nữa khi đó, trên người con không hề ít chỗ bị đánh xanh, con cũng cảm thấy đây là thực bình thường? Lúc đóng phim thỉnh thoảng bị thương nhẹ cũng là chuyện rất bình thường.”
Tần Mộc không nói, nó cắn môi, trong đôi mắt xanh trong trẻo lộ ra quật cường, nó không hiểu vì sao Tần Thái Nhiên lại nói giúp cho người phụ nữ xấu xa kia! Rõ ràng chính là chị ta nhân cơ hội bắt nạt Tiêu Dật!
Tần Thái Nhiên cũng không có mềm lòng với bộ dạng này của Tần Mộc, mà là tiếp tục nói:“Con đánh cô ta trước mặt nhiều người như vậy, dùng chổi làm rách cằm của cô ta. Chỗ này, con phạm hai sai lầm lớn, thứ nhất, con là tiểu nam tử hán, vậy mà xuống tay với phụ nữ, ngày thường chú dạy con như thế nào? Phong độ thân sĩ của con đâu? Thứ hai, con làm rách cằm của cô ta, con có biết bề ngoài có bao nhiêu quan trọng với ngôi sao không? Đó là sinh mạng của diễn viên, con làm rách cằm của cô ta, chỉ vì cô ta nhéo bạn của con vài cái.”
Nói tới đây, ánh mắt Tần Thái Nhiên hơi lướt qua đứa nhỏ trên giường, thấy nó ngơ ngẩn hình như đang nghĩ đến cái gì, hắn thu hồi tầm mắt, tiếp tục dạy Tần Mộc.
Tần Mộc nghe những lời nói của Tần Thái Nhiên, nói nghiêng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ảo não, chính mình hình như thật sự đã sai lầm rồi?
Tần Thái Nhiên thấy thế, lại mở miệng:“Hơn nữa sau khi đến bệnh viện, con còn cùng cô ta đoạt bác sĩ, đoạt phòng bệnh, chậm trễ việc khám bệnh của cô ta. Con còn cảm thấy mình làm đúng sao?”
Tần Mộc mím môi, nhún bả vai, khuôn mặt thực chán nản, vặn ngón tay, ngập ngừng nói:“Tiểu thúc, con sai lầm rồi.”
Lúc này sắc mặt Tần Thái Nhiên mới dịu đi, xoa xoa đầu Tần Mộc, giọng nói dịu dàng rất nhiều:“Tiểu Mộc, con là bảo bối của Tần gia chúng ta, nhưng mà ra khỏi Tần gia, con sẽ không thể quá tùy hứng, lần này chỉ là Chu Cầm, nếu con làm bị thương một người có thế lực hơn Tần gia chúng ta, đến lúc đó chúng ta đều không thể bảo vệ con, con nên làm cái gì bây giờ?”
Tần Mộc đã hoàn toàn không còn cáu kỉnh, ánh mắt Tần Thái Nhiên vòng vo chuyển, dừng ở trên người Tiêu Dật, bộ dáng đứa nhỏ này rất tinh xảo, không hổ xuất thân hoàng gia, cô đơn đi đến nơi xa lạ này, vạn kim chi khu bị một người phụ nữ nhéo bị thương, cũng khó trách sẽ muốn trả thù. Chỉ tiếc, nơi này không phải thiên hạ của nó, muốn sinh tồn ở đây, việc đầu tiên nó phải học, chính là nhẫn nại, nó phải quên thân phận thái tử của mình, dùng thân phận người bình thường tiếp tục sống ở đây. Đây cũng là lí do vì sao Tần Thái Nhiên suốt đêm chạy đến đây dạy dỗ Tần Mộc, vừa rồi nói những lời này, cơ bản đều là nói cho vị tiểu thái tử này nghe.
Tiêu Dật hơi hơi cau mày, cẩn thận nghĩ những lời Tần Thái Nhiên nói, cuối cùng mở miệng nói:“Tần Mộc, đi xin lỗi Chu Cầm đi, chúng ta cùng đi.”
Tần Mộc quay đầu:“Là anh đánh chị ta, anh đi là được rồi. Chị ta nhéo em cũng chưa xin lỗi em!”
Tiêu Dật nghĩ lại cảm thấy cũng đúng. Hứa Phúc Khang lăn a lăn, lăn đến bên giường:“Tôi đưa cậu đi, chổi kia là do tôi đưa cho cậu.”