Toàn bộ đoàn phim nhất thời rối loạn, nhóm diễn viên quần chúng đều bị đau bụng, có thể là bọn họ tham ăn ăn cái gì không nên ăn, nhưng mà Trần đạo cũng đau bụng! Từ lúc trưa sau khi ăn mấy ngụm cơm, ngoài nước ra thì Trần đạo cũng chưa ăn gì! Hơn nữa, tiểu ngôi sao nhỏ tuổi Tần Mộc cũng bị!
Trong đoàn người bận rộn, có một người sắp khóc ra, đó là cậu nhân viên hậu cần, chắc đây là lần đầu tiên cậu nhận công việc này trong một đoàn phim có nhiều ngôi sao như vậy, trong lòng vốn không yên, đều luôn cẩn thận cẩn thận, cẩn thận đến không thể cẩn thận hơn, sợ xảy ra sơ suất gì, kết quả chưa làm được bao lâu, vậy mà lại xảy ra sự cố lớn như vậy! Nếu thức ăn có vấn đề, cậu sẽ thực thảm!
Đầu tiên Từ Khang để cho mọi người dọn dẹp dụng cụ, tạm thời nghỉ ngơi, lại dặn dò một ít người đi xem tình huống của các diễn viên quần chúng nhỏ tuổi, sau đó lại gọi hai người đi xem tình huống bên Trần đạo, nghĩ đến Mộ Dung Phong một mình chiếu cố hai đứa nhỏ chắc sẽ bận rộn, đang muốn gọi cậu nhân viên hậu cần giúp một tay, vừa xoay đầu, lại nhìn thấy khuôn mặt sắp khóc ra của cậu nhân viên hậu cần, Từ Khang đi qua vỗ vỗ vai của cậu:“Đừng có gấp, mùa xuân mà, tiêu chảy thực bình thường, cậu đi giúp Mộ Dung quản gia chăm sóc hai đứa nhỏ, ở đây có tôi là được rồi, đừng lo lắng.”
Nhân viên hậu cần cảm kích nhìn Từ Khang:“Anh Khang, thật cám ơn anh.”
Từ Khang cười cười:“Đều là đồng nghiệp trong đoàn phim, khách khí như vậy làm cái gì, nhanh đi.”
Ở chỗ hai đứa nhỏ bên này, Tần Mộc ngồi xổm, một bên ngưỡng thẳng cổ gào to, một bên xoay tròn hai mắt, nhìn đến “kẻ thù” cách đó không xa đều bắt đầu “đau bụng”, trong lòng có chút đắc ý, cũng không được bao lâu, lại nghĩ tới chú Trần vô tội, khóe miệng Tần Mộc lại sụp xuống, nên làm cái gì bây giờ?
So sánh một chút, Tiêu Dật giả bộ bệnh “Chuyên nghiệp” Hơn, còn thật sự thật sự nghiêm túc ngồi xổm xuống, đôi mày nhỏ xinh đẹp nhăn thành một đoàn, khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn nhăn lại, thường thường còn rầm rì hai câu:“đau bụng!”
Mộ Dung Phong bình tĩnh đẩy gọng kính mắt, đang muốn xoay người lại ôm hai đứa nhỏ, chỉ thấy nhân viên hậu cần chạy chậm lại:“Mộ Dung quản gia, tôi đến giúp anh.” Nghe Mộ Dung Phong cảm ơn, nhan viên hậu cần lập tức xoay người đi đến bên người Tiêu Dật, Mộ Dung Phong là quản gia kiêm người đại diện của Tần Mộc, tất nhiên là phải chăm sóc Tần Mộc, cho nên cậu đương nhiên cậu phải đi chăm sóc Tiêu Dật:“Tiêu Dật, anh ôm em đứng lên được không?”
Tiêu Dật ngẩng đầu, đôi mắt to ngập nước đen nhánh liếc mắt nhìn cậu nhân viên hậu cần một cái, đáng thương mà gật gật đầu, nhân viên hậu cần này còn là thanh niên đầy nhệt huyết trong tích tắc đã bị đánh gục rồi, cẩn thận mà ôm lấy Tiêu Dật, miệng còn không quên dỗ dành:“Ngoan, chúng ta đi bệnh viện.”
Bên này Tần Mộc ngồi xổm trong lòng Mộ Dung Phong, không tình nguyện thấp giọng hỏi:“Mộ Dung Phong, chúng ta làm sao bây giờ?”
Mộ Dung Phong ôm Tần Mộc, mang theo cậu nhân viên hậu cần đi ra bãi giữ xe ngoài phim trường, sau khi đem hai đứa nhỏ để vào trong xe, Mộ Dung Phong bình tĩnh mà lễ phép từ chối cậu nhân viên hậu cần muốn đi theo, chở hai cái đứa nhỏ rời khỏi “hiện trường phạm tội”.
Mà giờ phút này đoàn phim đang bận rộn, không ai nghĩ đến, vì cái gì những người khác đau bụng đều phải vào wc, mà hai đứa nhỏ kia lại chỉ kêu đau……
……………………
Trong xe hơi, hai đứa nhỏ ngồi thật ngay ngắn, khuôn mặt thật nghiêm túc.
“Tiểu Dật, chú Trần làm sao bây giờ?” Tần Mộc nhỏ giọng hỏi.
Tiêu Dật mím môi, do dự mở miệng:“Thân thể Trần đại thúc nhìn qua không tệ, hẳn là không có việc gì đi?”
Tần Mộc thực dùng sức mà gật đầu:“Từ trước tới bây giờ anh chưa từng thấy chú Trần sinh bệnh, khẳng định không có việc gì!”
Tiêu Dật gật gật đầu theo:“Ừ, không có việc gì.”
Mộ Dung Phong ngồi ở phía trước, từ kính chiếu hậu nhìn thấy hành động của hai đứa nhỏ, lặng lẽ cong khóe miệng.
Sau khi về nhà, hai đứa nhỏ im lặng ngồi trên bàn cơm ăn cơm, lúc tắm rửa cũng ngoan ngoãn, tùy ý Mộ Dung Phong ôm bọn họ vào bồn tắm, tắm rửa, mặc áo ngủ vào. Sau đó ngoan ngoãn mang dép lê xoạch xoạch lên lầu xem truyện tranh. Xem chưa được bao lâu, Mộ Dung Phong chợt nghe được giọng nói của Tần Mộc:“Mộ Dung Phong, chúng tôi mệt nhọc, muốn đi ngủ.”
Đang ở phòng bếp chuẩn bị ăn khuya Mộ Dung Phong ngừng động tác lại, lập tức nhếch khóe môi nở nụ cười, con nít bướng bỉnh làm chuyện xấu cũng không có gì, nhưng biết áy náy bất an là chuyện tốt. Mộ Dung Phong một bên nghĩ, một bên tháo bao tay, cởi bỏ tạp dề, xoay người đi lên lầu.
Xem hai đứa nhỏ đánh răng rửa mặt, lên giường ngủ, lúc Mộ Dung Phong ra cửa phòng, cảm thấy có chút không đúng thật, buổi tối hôm nay là buổi tối an nhàn nhất trong năm năm hắn chăm sóc Tần Mộc đến nay.
Lúc tiếng chuông di động vang lên, Mộ Dung Phong vừa tắm rửa xong, đang chuẩn bị ngủ.
“Alo, anh Minh, khá hơn chút nào không?”
Giọng nói bên kia điện thoại hữu khí vô lực:“Cậu chạy vài giờ thử xem xem có khỏe hay không!”
Mộ Dung Phong gỡ kính mắt xuống, tùy ý nằm ở trên giường, bên môi có một chút ý cười:“Tôi vô cùng thông cảm.”
“Cậu còn cười! Cậu biết rõ nước khoáng kia có vấn đề cũng không ngăn cản tôi!” Vốn Trần Minh chỉ đoán, sau khi nghe được những lời này của Mộ Dung Phong, hắn đã xác định, thật đúng là tiểu ác ma kia giở trò quỷ!
Mộ Dung Phong cũng không phủ nhận:”Lúc ấy anh uống nhanh như vậy, tôi không kịp mở miệng.”
Bên kia Trần Minh nghiến răng nghiến lợi:“Trước kia cậu không phải như thế, đều là cùng tên Đa Nạp kia học xấu!”
Nghe được người kia, tươi cười trên mặt Mộ Dung Phong cứng một chút:“Bây giờ bụng anh không đau?”
“Ai nói không đau!!! Tôi bây giờ còn ngồi trên bồn cầu!” Nhắc tới chuyện này Trần Minh liền một bụng oán giận, hắn chọc ai ghẹo ai vậy, sao lại dính vào chuyện này!
“Tôi chỉ bỏ một ít thuốc vào, giúp anh thanh lọc dạ dày, không có gì không tốt.”
“Gì! Vậy mà là cậu bỏ vào! Cậu sao lại giúp tiểu ác ma kia làm loại chuyện này!” Trần Minh âm thầm suy nghĩ đợi lát nữa phải gọi điện thoại cho tên Đa Nạp chết tiệt kia! Đều là tiểu tử kia, dạy hư Mộ Dung Phong rồi!
Mộ Dung Phong không nhanh không chậm mở miệng:“Ý này là Tiêu Dật ra.” Quả nhiên, người bên kia điện thoại yên lặng rồi, Mộ Dung Phong bình tĩnh bổ sung một câu,“Hai đứa nhỏ vẫn luôn áy náy, sau khi từ phim trường trở về, cực kỳ ngoan.”
Trần Minh im lặng một lát, đột nhiên cười hắc hắc:“Đứa nhỏ biết áy náy đều là trẻ ngoan, cậu lập tức đi sắp xếp cho tôi một chút, tôi lập tức đi nằm viện, sáng mai cậu dận bọn nhỏ đến bệnh viện gặp tôi.”
Mộ Dung Phong giơ tay muốn đẩy kính mắt lại đẩy vào khoảng không, lúc này mới nhớ tới đã gỡ kính mắt xuống rồi, hắn thuận tay xoa xoa mi tâm:“Được, tôi đi sáp xếp. Nhưng mà, để Tiêu Dật đóng phim thực sự được sao? Lỡ đâu người nhà của nó tìm đến đây, anh không sợ mất công vô ích?”
Trần Minh cười ha hả:“Không sao, đến lúc đó không được liền quay lại, phân đoạn diễn cũng không nhiều, huống chi, dù sắp xếp thế nào cũng là lãng phí tiền của Tần gia các cậu.”
“Được rồi, tôi đi sắp xếp.”
……………………..
Xử lý xong mọi thứ, Mộ Dung Phong mang theo cameras đi tới phòng ngủ cách vách, hai đứa nhỏ quả nhiên không làm cho hắn thất vọng, chụp đủ ảnh, sửa sang lại quần áo tư thế cho bọn nhỏ, đắp chăn, quản gia đại nhân lúc này mới trở về phòng chuẩn bị ngủ.
Một đêm vô mộng.
Đến hừng đông, lúc hai đứa nhỏ đang ngủ thực ngọt ngào bị Mộ Dung Phong đánh thức, đã muốn quên chuyện ngày hôm qua, Tần Mộc đang nghĩ tối hôm qua Mộ Dung Phong vậy mà chưa cho nó ăn khuya! Nhưng mà, còn không chờ nó nổi bão, một câu:“Trần Minh đạo diễn nằm viện.” của Mộ Dung Phong đã trấn áp nó
Xoạch một tiếng, bàn chải rớt xuống bồn.
Hai mươi phút sau, trong bệnh viện.
“Chú Trần!” Tần Mộc vẻ mặt lo lắng bổ nhào về phía giường bệnh.
Trần Minh cúi đầu, nhìn thấy Tần Mộc đôi mắt đỏ hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng cùng ảo não, Trần Minh nhất thời cảm thấy thực hưởng thụ, không uổng công trước kia thương tên nhóc này, sờ sờ đầu Tần Mộc, Trần đại đạo diễn xoay chuyển ánh mắt, nhìn phía “Mục tiêu nhân vật”.
Tiêu Dật lúc này đang đứng ở đầu giường, ánh mắt đen nhánh nhìn bệnh nhân trên giường, trong lòng có chút áy náy, mẫu phi từng dạy qua, thà rằng buông tha một ngàn, cũng không được giết sai một người, là minh quân, phải tránh lạm sát kẻ vô tội, nếu không, dân tất sẽ phản. Mà lần đầu tiên nó ra tay, chỉ vì hơn người mà làm cho Trần đại thúc vô tội bị liên lụy. Thật là thất bại!
Trần Minh đem tự trách trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật đều thu vào trong mắt, trong lòng mỉm cười, trên mặt lại thở dài:“Lần này nằm viện, tiến độ lại phải chậm lại.”
Hai đứa nhỏ nghe xong, càng thêm áy náy.
Trần Minh dường như tự mình lẩm bẩm:“Vốn dĩ còn tính hôm nay lại tuyển diễn viên đến diễn vai tiểu Thái Tử, bây giờ cũng tìm không được, ai! Đều là tại cơ thể không hiểu chuyện này, tại sao lại ngã bệnh ngay lúc quan trọng này!”
Tần Mộc càng nghe càng khó chịu, nhịn không được xoay người chạy đến trước người Tiêu Dật, lôi kéo tay nó, thấp giọng nói:“Tiểu Dật, em giúp chú Trần một chút, diễn tiểu Thái tử một lần đi?”
Tiêu Dật mím môi không lên tiếng, ngẫu nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trần Minh đang nằm ở trên giường thở dài thở ngắn một cái, nó luôn cảm thấy Trần đại thúc này có chút không đúng, lại không thể nói rõ không đúng chỗ nào. Huống hồ, cho dù là nó làm hại Trần đại thúc nằm ở nơi này, nhưng mà này cũng không có nghĩa nó sẽ làm đào kép để bồi thường!
Trần Minh thấy đứa nhỏ không nói chuyện, cho Mộ Dung Phong một ánh mắt, xốc chăn trên người lên đứng dậy:“Không được, tôi không thể nằm ở nơi này, hôm nay nếu tìm không được tiểu Thái Tử, bộ phim này sẽ tổn thất thật lớn, không thể bởi vì một mình tôi, ảnh hưởng toàn bộ đoàn phim.”
Mộ Dung Phong bình tĩnh bước lên, ngăn cản hành động của Trần Minh:“Trần đạo, bác sĩ nói anh nên nghỉ ngơi tốt, đừng nghĩ những chuyện đó nữa.”
“Không nghĩ không được, đã qua nhiều ngày như vậy, người diễn tiểu Thái Tử còn không có tin tức, tôi làm sao có thể an tâm!” Lời Trần Minh nói từng lời đều là tình sâu ý nặng, trầm bổng du dương, nếu rớt thêm chút nước mắt, thì nhất định nhân luôn giải chiến sĩ thi đua cấp quốc gia.
Ánh mắt Tiêu Dật trầm trầm, lúc này, Tần Mộc bên người nhịn không được lại lắc lắc cánh tay nhỏ của Tiêu Dật:“Tiểu Dật, phân đoạn diễn của tiểu Thái Tử rất ít, em diễn một lần đi, bằng không chú Trần cũng không chịu an tâm dưỡng bệnh!”
Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt, giống như lơ đãng hỏi:“Trần đạo, có phải diễn đoạn Tần Mộc bị đánh ngày hôm qua không?”
Còn không chờ Trần Minh trả lời, Tiêu Dật lại mở miệng trước, giọng nói có chút hơi cao:“Đoạn kia còn muốn quay lại?” Kia không phải ý là Tần Mộc lại bị bọn họ đánh một trận?
Trần Minh thấy có hi vọng, lập tức gật gật đầu, đồng thời bày ra một bộ dáng buồn rầu:“Không có biện pháp, vốn dĩ tôi nghĩ phân đoạn kia không có tiểu Thái tử xuất hiện cũng được, nhưng mà lãnh đạo cũng không đồng ý, phải có tiểu Thái Tử mới được, cho nên chỉ có thể quay lại một lần.”
Tiêu Dật cau mày, một lát sau, nghiêm túc mà gật đầu:“Được, bản thái tử đáp ứng ngươi, diễn một lần!”
Bên ngoài phòng bệnh, Từ Khang trong tay đang cầm vài hộp cơm đem toàn bộ quá trình xem trong đáy mắt, ngẩng đầu độ nhìn trời, yên lặng không nói gì: Trần đạo, ngài tốn nhiều công sức tính kế một đứa nhỏ bốn năm tuổi như thế, thật sự là rất không phúc hậu. Còn có quản gia đại nhân, ngài giúp người ngoài tính kế tiểu thiếu gia nhà mình, không sợ tiểu ác ma nổi bão sao?
…………… Tôi là phân cách tuyến tiểu kịch trường ………………
Ban đêm, Tiêu Dật ngậm một cây kẹo que, đứng ở trước cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ, yên lặng không nói gì.
Tần Mộc chân chó đi qua:“Tiểu Dật tiểu Dật, em suy nghĩ cái gì?”
Tiêu Dật quay đầu lại, lấy kẹo que bị ngậm đến sáng lóng lánh ra, hỏi:“Vì sao rõ ràng có nhiều người đi qua như vậy, lại tặng cho bản thái tử ít hoa như vậy?”
Tần Mộc chống nạnh đắc ý:“Tiểu Dật, anh lại để cho Mộ Dung Phong làm thiệt nhiều nước khoáng có ‘nguyên liệu’, dám đi ngang qua không tặng hoa, toàn bộ đều cho các cô ấy uống vào!”
Tiêu Dật gật gật đầu:“Tiểu Mộc tử, trẻ nhỏ dễ dạy, kẹo que này, bản thái tử thưởng cho ngươi.”
Tần Mộc cười đến mặt mày cong cong, một bên cầm lấy kẹo que trong tay Tiêu Dật nhét vào miệng, đồng thời đưa que kem trong tay mình ra:“Cái này em ăn.”
Tiêu Dật ngạo kiều quay đầu:“Bản thái tử mới không ăn thứ ngươi ăn rồi!”