Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

chương 110: trường cao trung [4]

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cũng không biết có phải trận đấu này làm cho mọi người bị kích thích hay không, trong khoảng thời gian tiếp theo, thành viên đội bóng rổ đặc biệt nghiêm túc, ngay cả Tần Mộc luôn luôn vô tổ chức vô kỷ luật thế mà cũng thái độ khác thường, mỗi ngày đúng hạn báo danh, cố gắng luyện tập, mồ hôi gần như rơi mỗi góc trong sân bóng rổ.

Bởi vì cô bé hậu cần thương cân động cốt, cho nên Trương Mạn tạm thời liền thay thế cô, cũng bởi vậy, mỗi ngày Tần Mộc đều có thể nhìn thấy cô trong sân bóng rổ. Cô gái Trương Mạn này, quả nhiên là con gái vùng sông nước Giang Nam dịu dàng, mỗi ngày cô đều đến sân bóng rổ trước để thúc giục nhân viên vệ sinh quét dọn sân, chuẩn bị tốt những thứ mà thành viên trong đội cần, quan trọng nhất là, đối mặt với những thành viên đẹp trai trong đội bóng rổ, cô cũng biểu hiện vô cùng thản nhiên, sẽ không hoa si, cũng không giống những nữ sinh khác yy lung tung, được cảm ơn còn có thể ngượng ngùng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, dáng vẻ kia, quả nhiên là làm cho người ta tâm động, không đến vài ngày, người trong đội bóng rổ hoặc nhiều hoặc ít đều có chút thích cô.

Tần Mộc lại không thích Trương Mạn, nguyên nhân sao, đương nhiên là Tiêu Dật, theo hắn thấy, Tiêu Dật có ấn tượng tốt với Trương Mạn lắm, trước kia khi bọn họ cùng nhau đến sân bóng rổ, Tiêu Dật luôn mang quyển sách đến xem, nhưng gần đây đều không cầm đến, mỗi khi mọi người đều luyện tập, cậu sẽ cùng Trương Mạn nói chuyện phiếm, tuy rằng nói chuyện không nhiều lắm, nhưng mà cũng là nói chuyện! Mà những lúc đó, Tần Mộc đều cảm thấy rất khó chịu, hắn cũng không biết đây là vì cái gì, tuy rằng hiểu được Tiêu Dật có vài người bạn là chuyện tốt, nhưng lại cảm thấy trong lòng rất buồn phiền, loại cảm xúc xoắn xuýt này theo hắn đã lâu.

Vụng trộm nhìn bọn họ thật lâu, Tần Mộc cuối cùng cũng đến gần Tề Bân nói mọi người nghỉ ngơi một chút, vừa dứt lời, Tần Mộc liền ba bước thành hai bước đi qua chỗ Tiêu Dật, lúc gần đến nghe được giọng nói của bọn họ.

“Tần Mộc thật thông minh, học cái gì cũng nhanh.” Giọng Tiêu Dật nhàn nhạt, mơ hồ mang theo chút đắc ý.

Trương Mạn mỉm cười khen ngợi:“Đúng vậy, cho nên người thích cậu ấy rất nhiều, người thích cuậ cũng rất nhiều, ông nội vẫn nói thư pháp của cậu viết tốt lắm, muốn tôi cũng học một chút.”

“Cậu cũng luyện bút lông?” Tiêu Dật có chút ngoài ý muốn, nghĩ lại lại cảm thấy Trương Mạn luyện bút lông là chuyện hợp tình hợp lý

“Tiểu Dật!” Tần Mộc gật đầu chào Trương Mạn, lập tức gọi một câu, sợ tiếp theo Tiêu Dật sẽ nói muốn dạy Trương Mạn luyện bút lông.

Nhìn thấy Tần Mộc lại, lúc này Trương Mạn mới phát hiện bọn họ đã luyện tập xong rồi, vội vàng đứng dậy chia khăn mặt cùng nước cho mọi người, trước khi đi còn đỏ mặt đưa cho Tần Mộc một chai.

Tần Mộc tùy tiện ngồi xuống cạnh Tiêu Dật:“Em có đặc biệt muốn ăn gì không? Buổi tối chúng ta đi ra ngoài ăn bổ sung dinh dưỡng.”

Tiêu Dật buồn bực:“Vì sao?”

“Tề Bân nói ngày mai sẽ thi đấu, cho nên đêm nay phải ăn ngon, hắn giúp chúng ta xin nghỉ, giờ tự học không cần đi, đợi lát nữa huấn luyện xong rồi chúng ta liền đi ra ngoài ăn cơm, em muốn ăn cái gì? Lát nữa anh nói với hắn.” Tần Mộc vừa nói, vừa cầm chai nước trong tay Tiêu Dật, mở nắp chai uống một ngụm lớn.

Tiêu Dật nhìn chai nước còn chưa được mở bên cạnh Tần Mộc, cũng không để ý:“Là muốn mọi người trong đội bổ sung dĩnh dưỡng hỏi ta làm cái gì.”

Tần Mộc vẻ mặt đương nhiên:“Hừ hừ, tên nhóc kia chính là không muốn học giờ tự học! Cho nên mới tìm cớ, em muốn ăn cái gì, không cần khách khí với bọn họ!”

“Ta không kiêng ăn, ăn gì cũng được.”

Mỗi lần ăn cơm trên khay ăn đều xếp thành một cái núi nhỏ thế mà còn nói mình không kiêng ăn, Tần Mộc nhíu mày, yên lặng lầm bầm một câu ở trong lòng.

Lại nghỉ ngơi một lát, Tề Bân liền gọi mọi người tiếp tục luyện tập.

Lúc sẩm tối, cổng trường cao trung học viện Đế Đan có mười tên nhóc đẹp trai đi ra, một đường hi hi ha ha kề vai sát cánh, nhìn kỹ sẽ phát hiện trong đó có hai người nắm tay, một trong số đó còn có mái tóc dài đến eo.

Đứa nhỏ mười lăm mười sáu tuổi là tuổi thanh xuân, bọn họ hào hoa phong nhã, cá tính đường hoàng, có chính kiến, vội vàng muốn biểu hiện bản thân, đang ở ranh giới giữa trưởng thành, luôn nghĩ phải làm một ít chuyện của người lớn để chứng minh mình đã thật sự trưởng thành.

Tề Bân cuối cùng cũng tìm đượng Đại bài đương mình tâm tâm niệm niệm, bóng đêm bao phủ, hai cái bàn dài kê cùng một chỗ, phía trên đặt mấy bếp cồn nhỏ bẩn thỉu, lúc ngồi xuống, mọi người vẫn có chút do dự, mười người này trong nhà đều có thế lực, rất ít người đã từng ăn ở Đại bài đương, thậm chí có mấy người là lần đầu tiên đến, nhìn nơi bẩn như vậy cũng không muốn ngồi xuống, ngay cả Tề Bân vẫn ồn ào cũng có chút do dự, Tần Mộc đóng phim nhiều, nơi bẩn hơn chỗ này cũng đã nhìn thấy, lập tức lôi kéo Tiêu Dật tìm chỗ tương đối sạch sẽ ngồi xuống, sau đó gọi mọi người ngồi:“Làm sao vậy? Không phải ầm ĩ muốn tới sao, ngồi đi ngồi đi, nhanh gọi món ăn, tôi sắp chết đói.”

Mắt thấy Tiêu Dật cao quý như vậy sắc mặt vẫn không thay đổi ngồi xuống, những người khác lập tức không có băn khoăn, cũng đều ngồi xuống, chỉ có Trương Mạn còn đang do dự, nhưng mà chẳng được bao lâu, cô liền lấy từ trong túi nhỏ ra một cái khăn tay, cẩn thận lau lau ghế, sau đó cũng ngồi xuống.

Luôn ở bên cạnh quan sát bọn họ lúc này bà chủ quán mới xoa xoa tạp dề, khuôn mặt tươi cười đến gấn hỏi bọn họ muốn ăn cái gì, bà chủ quán liếc mắt một cái liền nhận ra Tiêu Dật cùng Tần Mộc trong đám người, dùng bao nhiêu sức lực mới nhịn lại không kêu lên, tuy rằng vẫn luôn biết bọn họ học cao trung trong thành phố này, nhưng vẫn chưa từng gặp được, lại không nghĩ rằng hôm nay thế mà có thể nhìn thấy trong tiệm, ông trời thật sự là rất tốt! Trong lòng âm thầm suy nghĩ đợi lát nữa muốn bọn họ kí tên có được hay không!

Tề Bân ngồi xuống, khí thế thường ngày trở lại, lập tức vỗ bàn, muốn bà chủ đem món chiêu bài trong qua đến, nói xong, vẫn chưa đủ, còn muốn bà chủ quán đem đến mấy kết bia, lại bị người đè lại:“Ngày mai phải thi đấu, hôm nay không thể uống rượu.” Tề Bân không vui bĩu môi, cuối cùng bỏ đi suy nghĩ trong đầu.

Lúc này, lại nghe được một tiếng cười nhạo:“Thừa dịp còn chưa thi đấu, có tâm trạng liền uống nhiều chút đi, qua ngày mai có thể không còn tâm trạng uống.”

Một người khác còn nói:“Vậy cũng không nhất định, thua trận đấu vừa lúc có thể uống rượu giải sầu.”

Những người khác đều cười to phụ họa. Mọi người bên này lập tức quay đầu trừng qua, bên kia cũng là kê hai bàn lại, ngồi một nhóm người, Tần Mộc nhìn thấy trong đó có người mặc đồng phục trường Thượng Ấn, thấp giọng nói:”Trường thể thao, ngày mai hình như đấu với trường bọn họ.”

“Không phải hình như, chính là đấu với bọn họ.” Tề Bân bình tĩnh nhìn đối phương, hoàn toàn không có dáng vẻ cậu ấm lúc nãy.

Người bên kia thấy ánh mắt Tề Bân, lập tức nâng nâng cằm, ánh mắt có chút khinh thường, hình như đang chờ bọn họ tìm tới cửa.

Hai bên nhìn chằm chằm đối phương, đáy mắt dần dần bốc lửa, không khí dần dần trở nên căng thẳng, mắt thấy sẽ bắt đầu động thủ đánh nhau. Liền thấy Tề Bân cau mày, đè tức giận trong lòng xuống, quay đầu lộ ra nụ cười với bà chủ quán ở bên cạnh:“Dì, chúng con đều đói, làm phiền mang thức ăn nhanh lên.”

Bà chủ quán âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lập tức trả lời:“Được rồi, lập tức có, các con ngồi trước.” Nói xong liền xoay người đi.

Thấy Tề Bân đã mở miệng, những người khác cũng đều thu tầm mắt, trong lòng đồng loạt nghĩ, tranh cãi với những tên man rợ trường thể thao kia cũng chẳng có gì hay! Tần Mộc nhỏ giọng nói bên tai Tiêu Dật:“Đáng tiếc Tiêu Thần không ở đây, bằng không một mình cũng có thể thu phục bọn họ.”

Tiêu Dật không đồng ý liếc mắt nhìn Tần Mộc một cái:“Tiểu Thần cũng không phải tay đấm.” Nói xong, lại yên lặng nghĩ đến trường hợp Tiêu Thần một mình quét sạch đám người, ừm, rất khí phách.

Thấy nhóm người Tề Bân không phản ứng, những người đó khinh bỉ một tiếng, cũng không nói cái gì nữa, có một số việc, một bàn tay vỗ không vang.

Thức ăn rất nhanh được dọn lên, chắc hẳn bà chủ quán cũng rất lo lắng bọn họ không có việc gì làm lại ầm ĩ, gà cay, tôm om, vịt om bia, lẩu hải sản, đều là những món đơn giản, nhưng sắc hương vị đều có, mọi người nhìn mà ngón trỏ chuyển động, Tề Bân giơ đũa lên gắp một con tôm đỏ rực, khẩn cấp cắn một cái, cay đến thè lưỡi, hắn hít vào một hơi:“Thật cay! Nhưng mà đã ghiền!” Những người khác vừa nghe, cũng đều động đũa.

Mặc dù có bao tay dùng một lần, nhưng cũng bị vỏ tôm đâm trúng, không bao lâu liền bị rách, đầy tay đều là mỡ, Tề Bân quyết đoán lột bao tay, tay trần lột tôm. Tiêu Dật cũng thích ăn tôm, nhưng mà sẽ không lột tôm, vì thế ăn những món khác trước, mà Tần Mộc ngồi bên cạnh kiên nhẫn lột tôm, thỉnh thoảng nghiêng đầu, chờ Tiêu Dật đút cho hắn một đũa thức ăn, mọi người trên bàn đối với chuyện này đã sớm quen, chỉ có Trương Mạn hơi hơi há miệng, hình như có chút khó có thể tin, Tiêu Dật thấy thế nào cũng không giống sẽ hầu hạ người khác! Thái tử điện hạ trong lòng mọi người sao có thể hầu hạ người khác được? Nhưng mà một lát sau, cô liền bình thường trở lại, thì ra là Tần Mộc lột tôm đưa tới bên miệng Tiêu Dật.

Bọn Tề Bân đã quen, không có nghĩa là người khác cũng quen.

Một tiếng nói kỳ quái vang lên phía sau Tần Mộc cùng Tiêu Dật:“Ồ, hai đứa con trai, ở trước mặt mọi người khanh khanh ta ta như vậy, có thấy ghê tởm không!”

“Này mà là con trai? Nào có con trai nào để tóc dài như vậy, còn dài hơn con gái.”

“Cậu đừng xem thường bọn họ, bọn họ là Đại Minh tinh, nhưng mà bây giờ lưu hành ngụy nương, cậu xem khuôn mặt kia thực giống như đàn bà, thực trắng nha.” Một người nói xong, thế mà còn giơ tay muốn chạm vào mặt Tiêu Dật.

Tề Bân thầm nghĩ không tốt, vừa mới nghĩ xong, Tần Mộc bên kia đã ra tay, cái người vừa vươn tay chợt gào lên.

Tần Mộc cầm lấy ngón tay người nọ, dùng sức bẻ tay hắn ra một độ cong mà lúc bình thường tuyệt đối không làm được:“Cậu không có tư cách chạm vào Tiểu Dật?”

Người bên kia hiển nhiên không đoán được Tần Mộc cũng dám ra tay, trong chốc lát không kịp phản ứng, thẳng đến khi Tần Mộc buông tay ra, một chân đạp người nọ ngã trên đất, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, hùng hùng hổ hổ xông đến chỗ Tần Mộc, Trương Mạn nhịn không được kêu một tiếng.

“Cùng nhau lên!” Tề Bân rống một tiếng, những người khác trên bàn lập tức cũng xong đến những người trường thể thao, trước lúc ăn cơm sẽ không đánh nhau, giờ ăn uống no đủ, vừa lúc ra tay! Coi như vận động sau khi ăn xong.

Bà chủ quán biết tình huống không đúng, lập tức gọi ông chủ đến, gọi báo nguy, may mà hai nhóm người bọn họ đến cũng sớm, khách trong quá cũng không nhiều, thấy bọn họ đánh nhau, đều trốn xa xa, cũng có người nhận ra Tiêu Dật cùng Tần Mộc, cầm di động tách tách chụp không ngừng.

Tần Mộc bảo vệ Tiêu Dật, có ba người vây phía trước, đúng là vài người lúc nãy chế nhạo cậu là đàn bà, tố chất thân thể của học sinh trường thể thao đều vô cùng tốt, đứng ở trước mặt Tần Mộc một chút cũng không yếu kém, hơn nữa cơ thể kia, vẻ mặt sát khí, làm cho người ta nhịn không được lo lắng cho Tần Mộc.

Tiêu Dật đứng ở phía sau Tần Mộc, nhìn ba người kia, khuôn mặt trầm tĩnh, nhìn không ra một chút bối rối, thản nhiên nói:“Tần Mộc ngươi tránh ra, bản thái tử muốn đích thân dạy dỗ tên điêu dân không biết trời cao đất rộng này!”

… Tiểu kịch trường…

Không lâu sau, Tiêu Thần nghe nói về chuyện này, lúc này rút ra nhuyễn kiếm bên hông, lạnh lùng nhìn Tần Mộc:“Ngươi hẳn là nên chặt tay người nọ!”

Tề Bần bên cạnh nhịn không được rùng mình, người nọ thật đáng thương, ngón tay bị Tần Mộc bẻ gãy xương thì thôi đi, bên này còn có một vị đang chờ! Đồng thời lại nhịn không được thấy may mắn, may mắn lúc ấy Tiêu Thần không ở đó, bằng không có lẽ có tai nạn chết người!!

Truyện Chữ Hay