Tsugumi cảm thấy khủng hoảng như đang chìm trong ác mộng. Nhưng đây lại chính là hiện thực.
Vì khủng hoảng nên không biết phải làm sao. Đến tận lúc này, anh vẫn muốn quay lại với Shinji.
Trong suốt bữa ăn, anh đã cố kìm nén để không thốt ra lời ấy. Thật may mắn vì đã kìm lại được. Thật may còn có thể mỉm cười chia tay. Chỉ mình Shinji thoải mái thôi, còn anh thì chẳng ổn chút nào. Dù vậy, anh vẫn nghĩ thế này cũng tốt. Không được khóc. Khóc là thua. Tsugumi sợ rằng, một khi để nỗi cô đơn lấn át, anh sẽ không còn gượng dậy được nữa. Bởi vì anh chỉ còn lại một mình, nếu không tự gượng dậy thì chẳng có ai tới cứu anh. Tự nhủ phải gắng lên, vậy mà nước mắt vẫn lăn dài trên má.
Phải làm sao đây? Shinji sẽ kết hôn với người thế nào? Chẳng lẽ, anh ấy đã có người mới? Tên người ấy là gì?
"Tsugumi."
Trong ký ức, Shinji đang gọi anh. Ấy thế mà giọng nói kia giờ lại gọi tên người khác. Gọi tên người kia bằng giọng nói ấy, hôn người kia bằng bờ môi ấy. Anh ta sẽ ôm một người khác, một người không phải là anh. Dần dà, cảnh vật xung quanh trở nên nhạt nhòa, nước mắt Tsugumi cứ lã chã rơi.
Một cậu thanh niên có vẻ là sinh viên đứng gần đó thoáng liếc qua chỗ anh. A, bị người ta để ý rồi. Nhưng ánh mắt kia đã lập tức rời qua chỗ khác. Ừm, phải thế chứ. Mọi người đều xem trọng bản thân mình, không hơi đâu mà quan tâm tới ai. Cậu làm như vậy là đúng đấy.
Tsugumi tại qua công viên trước khi quay trở về chung cư. Chính là nơi anh cùng Sakutaro đã tới trong lần đầu gặp gỡ. Anh ngồi xuống băng ghế mình từng ngồi ăn sandwich, ngước nhìn vầng trăng trên trời đêm tù mù.
Tsugumi biết mình phải về, nhưng lại cảm thấy giờ về cũng chẳng có ai chờ nên không việc gì phải vội. Nghĩ đến đây, cơ thể anh lại nhũn ra như bún.
Một chiếc nơ trắng mềm mại lọt vào tầm mắt anh. Là một con bướm trắng. Nó bay dập dờn trong đêm tối, rồi nhẹ nhàng đáp xuống vai Tsugumi. Bướm không phải loài sống về đêm, nhỡ nó cứ ngủ luôn thế này thì anh biết làm sao bây giờ. Nhưng bé co kia lại nhẹ nhàng vỗ cánh bay lên lần nữa, cuốn theo ánh mắt nhìn của Tsugumi.
Anh đưa ngón tay ra, nó liền sà xuống như đang đậu lên một đóa hoa đầy mật ngọt. Nhìn bột phấn từ đôi cánh đang khẽ vỗ kia lất phất trong không trung, lòng Tsugumi trở nên nhẹ nhõm trước vẻ đẹp của thiên nhiên.
Anh vừa khẽ mỉm cười thì bỗng nghe tiếng gót giày đạp trên sỏi vang lên lạo xạo, con bướm trắng tung cánh bay đi mất. Tsugumi quay đầu lịa thì thấy Sakutaro đang đứng cách đó không xa, dưới bầu trời đêm đã ngả sang sắc chàm đậm.
"Xin lỗi. Tôi đi ngang qua thấy anh nên mới... Tôi qua đó được không?"
"Vâng, xin cứ tự nhiên."
Sakutaro cảm ơn rồi bước tới, ngồi xuống bên cạnh Tsugumi.
"Cậu tới từ lúc nào vậy?"
"Chỉ vừa mới tới thôi."
"Sao cậu không gọi tôi?"
"Tôi sợ bướm sẽ bay đi mất."
"... À, nhóc đó có vè dạn người."
Anh vừa dứt lời, Sakutaro đã nhẹ nhàng đưa tay qua.
"Sao thế?"
"Anh khóc à?"
Tsugumi chớp chớp mắt.
"Vẫn còn vệt nước mắt đây này."
Ngón tay sạch sẽ lướt từ đôi mắt của Tsugumi xuống gò má.
"Ban nãy tôi bị bụi rơi vào mắt."
Tsugumi xấu hổ cúi đầu như muốn giấu đi vệt nước mắt.
"Đau lòng đến vậy sao?"
Sakutaro chỉ nói vậy rồi im lặng.
Đau lòng đến vậy sao?
Không hiểu tại sao, Tsugumi chợt muốn gạt đầu như một đứa trẻ.