Từ khi mẹ mất, Thịnh Bạc Viễn đã lâu không có cơ hội thân cận với ai như thế này, đến mức hắn không nhớ nổi cảm giác ôm một người ra sao.
Cảm giác ôm lấy hơi ấm trong lồng ngực thế này với hắn tựa như chuyện của thế kỷ trước.
Nửa đêm, cơn mưa rào tí tách rơi xuống cửa kính. Thịnh Bạc Viễn nghe tiếng mưa rơi, hoàn toàn không buồn ngủ.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại một chiếc đèn đầu giường, ánh sáng mờ nhạt phủ lên không gian một màu sắc hoài cổ, nháy mắt như quay ngược lại thời gian, đưa hắn trở về thời thơ ấu.
Vào những đêm mưa như thế này, hắn và em trai thường nằm trong lều trại, nghe mẹ kể chuyện trước khi ngủ. Chiếc đèn nhỏ trong lều tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, giọt mưa rơi trên lều như một bản nhạc có nhịp điệu, mùi hương ấm áp của mẹ bao bọc lấy họ, tay mẹ dịu dàng hòa cùng tiếng mưa, từng nhịp từng nhịp vỗ về họ.
“Ngủ ngon nhé, các con yêu của mẹ.” Giọng mẹ như một đám mây trắng bồng bềnh trên trời, dịu dàng lại xa xôi.
Em trai lăn vào lòng hắn, như một cục bột trắng nõn nà, học mẹ thầm thì: “Anh ơi, ngủ ngon.”
Khi Trình Tụng Chân đưa tay ôm lấy hắn, Thịnh Bạc Viễn chợt hoảng hốt.
Một ý nghĩ kỳ lạ lặng lẽ trỗi dậy trong lòng hắn: nếu em trai hắn thuận lợi lớn lên, hẳn là sẽ giống như người trong lòng bây giờ, nếu phân hóa thành Alpha hoặc Beta, có lẽ còn cao lớn hơn.
Nghĩ như vậy, một phần mềm yếu bí ẩn trong lòng hắn như bị chọc một cái.
Sau nửa đêm, Trình Tụng Chân ngủ yên không mộng mị, cả người mềm nhũn. Khi tỉnh dậy, cậu ngửi thấy hương caramel thoang thoảng từ Alpha đang mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi trước mặt.
Hai người vậy mà cùng nằm trên một chiếc giường bệnh.
Trình Tụng Chân bối rối không hiểu rõ tình huống, cậu im lặng hồi lâu, cẩn thận đánh giá Thịnh Bạc Viễn. Người ấy đẹp như tranh vẽ, ngũ quan và đường nét rõ ràng, sắc sảo như một tác phẩm điêu khắc, là kiểu người sẽ thu hút sự chú ý của mọi người ngay lập tức.
Dù ngoại hình tuấn tú mạnh mẽ, pheromone của hắn lại không hề sắc bén, nó có mùi rượu thơm nồng, lộ ra hương vị êm dịu như mật đường, thanh nhã lại ngọt ngào.
Mùi hương khiến Trình Tụng Chân cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, không nhịn được mà tiến gần hơn, mũi dán vào cổ áo của Thịnh Bạc Viễn như một chú cún nhỏ cẩn thận ngửi ngửi, càng gần lại càng muốn gần hơn nữa.
Cậu cảm nhận rõ ràng mỗi một tế bào trong cơ thể mình quyến luyến mùi hương này, lòng dấy lên một cảm giác kỳ diệu, đây hẳn là sự ỷ lại bản năng của Omega đối với Alpha.Lý trí cậu hiểu rằng hôm qua sau khi ngất xỉu ở trường, chắc chắn cậu đã gây phiền toái không nhỏ cho người nhà, dù cậu không nhớ rõ chuyện đã xảy ra.
Hơi thở nóng ấm của Trình Tụng Chân quét qua cổ Thịnh Bạc Viễn, cảm giác càng ngày càng rõ rệt, cuối cùng hắn đành mở mắt ra.
Trình Tụng Chân thấy vậy lập tức nhắm chặt mắt, chột dạ cuộn trong lòng Thịnh Bạc Viễn, giả vờ ngủ.
Thịnh Bạc Viễn thực ra vẫn chưa ngủ thật, hắn chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi. Hắn lệ thuộc vào thuốc ngủ, nếu không uống thì rất khó có được giấc ngủ an ổn hoàn chỉnh.
Hắn nhìn người vẫn đang ngủ say trước mặt một lát, mái tóc mềm mại xõa tung, độ bóng mượt mà, khiến hắn liên tưởng đến một con búp bê xa xỉ chất lượng cao. Đầu óc trống rỗng, theo bản năng thúc đẩy, hắn đưa tay vuốt nhẹ tóc cậu.
Động tác bộc phát khó hiểu khiến chính hắn tự ngẩn người trước hành động của mình, nhanh chóng rút cánh tay đang đặt trên eo Trình Tụng Chân lại, rón rén rời giường.
Khi Thịnh Bạc Viễn đóng cửa rời đi, Trình Tụng Chân mở mắt.
Nơi đối phương nằm dần dần lạnh lẽo, hương thơm nhàn nhạt kia cũng nhanh chóng phai đi, lòng Trình Tụng Chân tràn đầy cảm giác mất mát.
Đối với một người mới chỉ gặp ba lần, đây không phải là một điều tốt.
Trần Duyệt lo lắng cho Trình Tụng Chân, sáng sớm đã đến bệnh viện thăm cậu.
Thông qua Trần Duyệt, Trình Tụng Chân hiểu sơ tình hình ngày hôm qua.
Cậu kiên nhẫn dừng lại, dùng ngôn ngữ ký hiệu xác nhận với Trần Duyệt, rằng có phải tối qua Thịnh Bạc Viễn đã giúp cậu không.
Trần Duyệt gật đầu: “Đúng vậy, chú nói tìm một Alpha để trấn an giúp cháu vượt qua đêm nay, nhưng cậu ấy đã chủ động đề nghị giúp.”
Quả nhiên, cậu nợ Thịnh Bạc Viễn một ân tình lớn, Trình Tụng Chân nghĩ thầm.
Cùng với Trần Duyệt, Trình Tụng Chân đến gặp bác sĩ để hỏi thăm chi tiết về tình trạng cơ thể của mình.
Trình Tụng Chân rất rõ rằng tuyến thể của mình đã bị tổn thương trong giai đoạn phát dục. Khoảng nửa năm trước, sau khi phân hóa thành Omega, cậu đã nghe theo lời khuyên của bác sĩ, làm kiểm tra định kỳ nhằm ngăn ngừa rối loạn pheromone, nhưng không ngờ vẫn không tránh được.
“Rối loạn pheromone có thể gây ra nhiều triệu chứng khác nhau, mức độ thì tùy thuộc vào từng người. Triệu chứng thường thấy là pheromone không ổn định, mất ngủ, đau đầu, cảm xúc bồn chồn, tay chân yếu ớt và khó thụ thai. Trường hợp nặng có thể dẫn đến bị sốt, tiến vào kỳ phát tình, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng.”
Bác sĩ đổi chủ đề: “Hiện tại vấn đề khó giải quyết nhất là cậu Trình bị dị ứng nghiêm trọng với thuốc ức chế. Biện pháp tốt nhất là dựa vào pheromone của Alpha để trấn an và đánh dấu để ổn định định lượng pheromone của cậu, cho đến khi có thuốc ức chế mới.”
Trình Tụng Chân hiểu rằng mình đang mắc bệnh nhưng tạm thời không có thuốc chữa.
Trong nửa năm phân hóa thành Omega, cậu đã trải qua một kỳ phát tình. Khi đó, cậu mới phát hiện mình dị ứng với thuốc ức chế, cuối cùng phải dựa vào pheromone của Thịnh Nhạc Huy để trấn an mới vượt qua được, dù đối phương khi đó đang bị bệnh nặng.
Nghĩ vậy, Trình Tụng Chân viết vào cuốn sổ nhỏ: “Vậy tôi có thể cố gắng tự chịu đựng không?”
Cậu thật sự không muốn gây phiền toái cho người khác vì bệnh của mình. Yêu cầu đối phương giúp đỡ mà không được đánh dấu là làm trái với bản năng của Alpha, rõ ràng là làm khó họ.
Dù Thịnh Nhạc Huy khi đó đã nhấn mạnh rằng điều này không phiền toái: “Chân Chân, không có gì là phiền toái với bác cả.”
Nhưng Thịnh Nhạc Huy đã không còn trên thế gian này, Trình Tụng Chân cũng mất đi người duy nhất cho phép cậu làm phiền.
Bác sĩ và Trần Duyệt đều sửng sốt trước những lời này, nhưng Trần Duyệt không quá bất ngờ, chú hiểu rằng Trình Tụng Chân không muốn làm gánh nặng cho người khác vì bệnh của mình.
“Theo lý thuyết thì có thể, nếu tình trạng rối loạn không quá nghiêm trọng.” Bác sĩ chần chừ nói, “Nhưng hiện tại pheromone của cậu đang dao động mạnh, ít nhất cần một hai tháng mới hồi phục. Tự chịu đựng có thể gây hậu quả nghiêm trọng hơn, thậm chí nguy hiểm đến sức khỏe.”
Trình Tụng Chân gật đầu, không nói gì thêm.
Ra khỏi bệnh viện, Trần Duyệt lái xe đưa Trình Tụng Chân về nhà. Khi dừng đèn đỏ, chú nhìn cậu với vẻ lo lắng: “Ý của bác sĩ là hiện tại cháu đang trong giai đoạn cấp tính, không thể tự chịu đựng. Đừng sợ làm phiền người khác, chăm sóc cháu là trách nhiệm khi kế thừa gia sản của Bác Viễn, không thì chú cũng có thể mời một Alpha khác giúp cháu, có được không?”
Trình Tụng Chân nghe xong thì nhẹ nhàng lắc đầu.
Khi xuống xe, cậu mới dùng thủ ngữ nói với Trần Duyệt: “Chú Trần, cháu muốn thử tự chịu đựng.”
Trông cậu như một bông hoa nhỏ mong manh lay động trong gió, nhưng đôi mắt trong trẻo ấy lại kiên định như đá.
Trần Duyệt không biết phải làm sao, Trình Tụng Chân từ trước đến nay bề ngoài mềm mỏng nhưng bên trong lại mạnh mẽ. Trước đây, chú đã từng chứng kiến điều này —— trong kỳ thi tuyển sinh khoa điêu khắc của Đại học A, tiêu chuẩn với Omega luôn khắc nghiệt hơn so với Alpha, để chứng minh bản thân xuất sắc hơn các Alpha cạnh tranh, cậu luyện tập không kể ngày đêm, quên ăn quên ngủ, cuối cùng đạt hạng nhất trong kỳ thi năng khiếu.
Thịnh Nhạc Huy khi đó từng khen ngợi cậu: “Không ai có thể xem thường Chân Chân. Dù trông thằng bé nhỏ nhắn là thế, nhưng thực tế ý chí của nó còn kiên định hơn nhiều Alpha.”
Trần Duyệt sau đó vẫn nói với Thịnh Bạc Viễn về chủ ý của Trình Tụng Chân, đối phương im lặng một lúc rồi trả lời: “Cháu biết rồi.”
Theo nhận thức thông thường của Thịnh Bạc Viễn, Omega sẽ có xu hướng cực kỳ ỷ lại vào Alpha do ảnh hưởng của pheromone, đặc biệt là trong trường hợp pheromone của Trình Tụng Chân đang không ổn định. Đây là một phản ứng sinh lý mà không ai có thể tránh khỏi. Vào lúc này, nếu một Omega thiếu pheromone từ Alpha, sẽ giống như cá thiếu nước, sinh ra các phản ứng sinh lý khó chịu, thậm chí đau đớn.
Tuy nhiên, Trình Tụng Chân lại muốn cắn răng chịu đựng, mặc dù tối hôm đó cậu trông rất khổ sở.
Đáy lòng Thịnh Bạc Viễn không khỏi dấy lên một chút lo lắng, nhưng ý nghĩ đó chỉ vừa mới manh nha, hắn đã ngay lập tức kiềm chế và dập tắt nó – về lý trí, hắn không cho rằng mình cần quan tâm quá nhiều đến đối phương.
Sự thật đã chứng minh, lo lắng của hắn không phải vô lý.
Tối ngày thứ ba, Trình Tụng Chân vì bệnh tình tái phát mà ngất xỉu lần nữa, trán còn bị đập vào bồn tắm. May mà quản gia Từ Trung kịp thời phát hiện và gọi bác sĩ đến.
Mấy ngày qua, Trình Tụng Chân cố gắng khắc chế cơn khát cầu pheromone từ Thịnh Bạc Viễn trong cơ thể. Cậu vật lộn với chứng mất ngủ, đau đầu, cảm xúc vui buồn thất thường, tay chân yếu ớt và các triệu chứng khác, khó khăn đến mức mỗi giây trôi qua đều dài như một năm.
Trong thâm tâm, cậu cực kỳ không muốn mình phải chịu thua trước phản ứng sinh lý này, càng không muốn gây phiền toái cho ai, nhưng kết quả là cậu lại gây ra rắc rối lớn hơn vì sự cố chấp của mình.
Ngày hôm sau, khi thấy Trình Tụng Chân cuối cùng cũng tỉnh lại, Từ Trung thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi chuẩn bị những món ăn mà cậu yêu thích.
Khác với những người giúp việc khác trước mặt vâng vâng dạ dạ sau lưng lại khua môi múa mép, Từ Trung thật lòng quan tâm đến cậu, vì ông đã nhận lời dặn dò của Thịnh Nhạc Huy trước khi qua đời, hơn nữa, ông đã chăm sóc Trình Tụng Chân từ khi cậu còn là một đứa trẻ cho tới hiện tại.
Trình Tụng Chân được giải thoát khỏi ba ngày đau khổ, khó khăn lắm mới khôi phục lại được trạng thái bình thường. Khi vừa mở mắt, cậu liền cảm nhận được một hương rượu pha lẫn hương caramel thoang thoảng trong phòng, liền biết tối qua ai đã đến.
Không muốn nợ ân tình, lại càng nợ thêm nhiều ân tình hơn.