Tô Di trố mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt, cho đến khi Trần Duyệt bước vào, ra hiệu cho cô đi ra ngoài để hai người có không gian riêng.
Thịnh Bạc Viễn nhận được cuộc gọi liền lập tức đến bệnh viện, dọc đường đi, lòng hắn không ngừng lo lắng, bước chân tăng tốc như muốn phân cao thấp với nhịp tim đang đập dữ dội, vô thức bỏ Trần Duyệt lại phía sau. Dường như chỉ có vậy, hắn mới cảm thấy dễ chịu đôi chút.
Khi đẩy cửa phòng, hắn nhìn thấy Trình Tụng Chân sau nhiều ngày xa cách.
Sắc mặt và môi cậu trắng bệch, trán đẫm mồ hôi, thoạt nhìn còn đau đớn hơn lần đổ bệnh trước.
Thịnh Bạc Viễn ôm lấy Omega nhỏ gầy vào lòng, trong lòng dâng lên cảm giác xót xa, nhưng khi đối phương vô thức đáp lại, nó lại được thay thế bằng một cảm xúc kỳ lạ.
Hắn cảm nhận được một sự gắn kết, một sự dựa dẫm không thể thay thế từ Trình Tụng Chân, mà loại cảm giác này dường như lấp đầy khoảng trống trong đáy lòng hắn, đem lại một sự ấm áp nhộn nhạo trong lồng ngực mà hắn chưa từng cảm nhận được.
Trình Tụng Chân thực sự cần hắn, và có lẽ sự ỷ lại đó cũng là điều mà hắn cần.
Sau khi an ủi Trình Tụng Chân, Thịnh Bạc Viễn mới biết được những gì đã xảy ra từ miệng Tô Di.
Tô Di kể lại toàn bộ sự việc, thấy sắc mặt Alpha tuấn tú trước mặt ngày càng khó coi, cô dễ dàng nhận thấy sự lo lắng và quan tâm đặc biệt của đối phương dành cho Trình Tụng Chân.
Thông qua Trần Duyệt, cô biết đối phương là con trai duy nhất của Thịnh Nhạc Huy, cha nuôi của Trình Tụng Chân, là “người tốt” đã luôn giúp Trình Tụng Chân ổn định mức độ pheromone.
Nhưng sự quan tâm của Thịnh Bạc Viễn với Trình Tụng Chân có phần quá mức, Tô Di không khỏi hoài nghi.
Không chỉ Tô Di, mà cả Trần Duyệt cũng cảm nhận được phản ứng mãnh liệt của Thịnh Bạc Viễn. Trần Duyệt đề nghị ở lại chăm sóc Trình Tụng Chân qua đêm, nhưng Thịnh Bạc Viễn lại yêu cầu chú về nhà, thái độ kiên quyết không cho ai can thiệp.
“Cháu sẽ chịu trách nhiệm chuyện này, cũng sẽ tuân thủ di chúc mà chăm sóc tốt cho cậu ấy.” Hắn nói.
Trần Duyệt nhìn hắn, nhận ra ý đồ nào đó không nói thành lời, rồi hỏi Thịnh Bạc Viễn: “Thật sự chỉ vì di chúc sao?”Thịnh Bạc Viễn không trả lời, chỉ quay đầu nhìn thẳng.
Một khoảng trầm mặc qua đi, Trần Duyệt gật đầu: “Được, chú hiểu rồi, chú sẽ đến thăm Chân Chân sau.”
Trình Tụng Chân tỉnh dậy vào trưa hôm sau, trừng mắt nhìn trần nhà trắng toát của bệnh viện, trong không khí còn phảng phất mùi hương quen thuộc. Cậu khẽ quay đầu, ánh mắt dừng lại trên người Thịnh Bạc Viễn, hắn đang ngồi ở mép giường, tay cầm máy tính bảng duyệt tài liệu.
Những sự việc ngày hôm qua như thủy triều ùa về, Trình Tụng Chân nhất thời cảm thấy tâm trạng phức tạp.
Khi cậu còn đang thất thần, Thịnh Bạc Viễn đã nhận ra động tĩnh, quay đầu nhìn qua.
Trình Tụng Chân đối diện tầm mắt Thịnh Bạc Viễn, chợt cảm thấy mắt hơi ngứa, theo bản năng giơ tay lên dụi, nhưng bị Thịnh Bạc Viễn nhanh chóng ngăn lại, giọng nói trầm ấm của hắn vang lên bên tai: “Đừng nhúc nhích, còn đang truyền nước biển, bổ sung dưỡng chất.”
“Còn cảm thấy khó chịu không?” Thịnh Bạc Viễn thấy Omega trừng mắt nhìn mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, giọng nói vô thức dịu dàng hơn: “Để tôi gọi bác sĩ kiểm tra một chút.”
Khi bác sĩ vào, Trình Tụng Chân trước sau không có cơ hội nói gì. Cậu ngoan ngoãn hợp tác kiểm tra, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Thịnh Bạc Viễn, đối phương đôi lúc sẽ hỏi bác sĩ về tình trạng của cậu, chỉ khi chắc chắn không có gì nghiêm trọng mới thở phào nhẹ nhõm, trông thật giống người nhà của Trình Tụng Chân.
Người nhà…
Trong đầu vừa lóe lên ý nghĩ này, Trình Tụng Chân liền hoảng sợ, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần và giấu đi liên tưởng khó hiểu đó.
Sau khi bác sĩ rời đi, Thịnh Bạc Viễn vẫn không có ý định ra về. Trình Tụng Chân không nhịn được, bèn khẽ kéo tay áo hắn.
Thịnh Bạc Viễn lập tức hiểu ý: “Cậu có chuyện muốn nói sao?”
Trình Tụng Chân gật đầu.
Thịnh Bạc Viễn thao tác trên máy tính bảng, mở một trang trống, sau đó đưa bút cảm ứng cho Trình Tụng Chân.
Trình Tụng Chân nhận lấy, viết vài dòng lên máy tính bảng: “Nếu anh có việc bận thì cứ đi trước. Giờ em cảm thấy không sao nữa rồi.”
Thịnh Bạc Viễn trả lời: “Thân thể cậu đang suy yếu, tôi sẽ ở đây, không đi đâu cả.”
Trình Tụng Chân lộ vẻ khó xử, lại viết: “Em cảm thấy ngủ một giấc là ổn rồi. Nếu có vấn đề thì cũng có bác sĩ ở đây, thật sự không sao đâu.”
Nhìn thấy Trình Tụng Chân liên tục từ chối sự chăm sóc của mình, Thịnh Bạc Viễn càng nhíu mày, cảm thấy khó chịu. Hôm nay hắn bỏ qua cả cuộc họp quan trọng để ở lại, không phải là để liên tục bị từ chối như vậy.
“Nếu thực sự không sao, cậu đã không phải nằm viện.”
Dù bình thường hắn luôn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng hắn vẫn là người nhã nhặn lịch sự, rất ít khi dùng giọng điệu cứng rắn như vậy, nhất là với Trình Tụng Chân.
Trình Tụng Chân nghe vậy ngẩn ra, vài giây sau khẽ mím môi, cúi đầu im lặng, tay nắm chặt bút cảm ứng.
Kỳ thật vừa thốt ra câu đó Thịnh Bạc Viễn đã cảm nhận được, hắn nhìn Trình Tụng Chân, bất đắc dĩ thở dài: “Tôi không có ý đó, cậu không gây rắc rối. Chuyện này cũng không phải lỗi của cậu.”
Trình Tụng Chân ngẩng đầu nhìn hắn, ngưng lại vài giây rồi khẽ gật đầu.
“Em chỉ không muốn làm phiền anh,” cậu viết, “thỏa thuận một tháng của chúng ta đã kết thúc, là em không tự bảo vệ tốt chính mình, khiến anh tối qua buộc phải đến giúp. Em không muốn luôn phải nhờ anh giúp, thật sự không muốn như vậy.”
Viết xong, Trình Tụng Chân ngẩng đầu lên, đôi mắt nai ướt đẫm, sạch sẽ trong trẻo, phản chiếu bóng hình hắn.
Thịnh Bạc Viễn cảm thấy yết hầu nghẹn lại, ngực cũng như bị gì đó chặn lấy, rất không thoải mái.
Trình Tụng Chân như muốn nói rằng, rõ ràng là anh muốn phân rõ giới hạn, em chỉ đang tuân thủ thỏa thuận mà thôi.
Dù là Thịnh Bạc Viễn hiểu rõ Trình Tụng Chân không hề trách mình.
Hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu, bầu không khí lúng túng kỳ quái bao trùm, giống như đế giày dính kẹo cao su, đi trên đường rất khó chịu, mỗi bước chân giậm xuống mặt đất đều dính dớp.
Sau một lúc lâu, không còn cách nào khác, hắn đành nói không đầu không đuôi: “Trong phòng ngột ngạt quá, tôi đưa cậu ra ngoài hóng gió, được không?”
Trình Tụng Chân sửng sốt, rõ ràng vừa rồi họ không nói về chuyện này.
Thịnh Bạc Viễn lại hỏi lần nữa, giọng điệu mềm mỏng, như một đám mây: “Được không nào?”
Kết quả là, cậu mơ hồ gật đầu đồng ý mất rồi.
Vì cả người không có sức, cậu ngồi xe lăn, được Thịnh Bạc Viễn đẩy ra ngoài. Họ tìm được một góc mát dưới tán cây trong khuôn viên bệnh viện để hóng gió, Thịnh Bạc Viễn ngồi trên ghế đá, cả hai đều không nói lời nào.
Không xa đó, có vài bệnh nhân khác cũng đang tản bộ và trò chuyện. Gió nhẹ thổi qua, gột rửa từng tấc da thịt lộ ra bên ngoài. Trình Tụng Chân lặng lẽ nhìn xa xăm, rồi khi Thịnh Bạc Viễn không để ý, quay mặt nhìn hắn.
Mũi cao, môi mỏng, đường quai hàm rõ ràng, khuôn mặt sắc sảo như dao, chỉ với ánh mắt thâm trầm cũng đủ để giết người.
Từ ngày đầu quen biết, Thịnh Bạc Viễn đã là một Alpha ít nói ít cười, luôn lạnh lùng như băng.
Kỳ lạ thay, Trình Tụng Chân lại không cảm thấy Alpha này đáng sợ. Ngược lại, cậu cảm thấy đối phương có một loại dịu dàng khó tả. Dù mới quen nhau không lâu, nhưng khi ở bên cạnh hắn, cậu cảm nhận được cảm giác an toàn không nói thành lời.
Pheromone của những Alpha khác tràn ngập cảm giác xâm lược và áp bách, lại cao ngạo khiến người chán ghét. Nhưng hương thơm thoang thoảng bên người Thịnh Bạc Viễn lại không như thế, chúng nhẹ nhàng, ấm áp và mềm mại như dòng nước, yên lặng thấm vào tim phổi.
Cũng giống như cảm giác mà bản thân hắn mang lại cho người khác.
So với những Alpha khác, Thịnh Bạc Viễn thực sự không giống ai, Trình Tụng Chân nghĩ như vậy từ tận đáy lòng.