Khi Thịnh Bạc Viễn trở về nhà, đồ ăn bày sẵn trên bàn đã nguội lạnh, phòng khách và phòng bếp không thấy bóng người. Hắn lập tức đi về phía phòng ngủ, không chút do dự mở tủ quần áo.
Quả nhiên, Trình Tụng Chân đang cuộn tròn thành một đống nhỏ, tư thế tìm kiếm cảm giác an toàn, nép vào một góc tủ quần áo, ôm chặt áo khoác của hắn.
Nửa khuôn mặt cậu giấu trong cổ áo khoác, nhắm chặt mắt, đôi lông mi dài rũ xuống, như hai cánh bướm yên tĩnh đậu trên đó, theo nhịp thở nhẹ nhàng lên xuống.
Dù Thịnh Bạc Viễn đã cố gắng về sớm nhất có thể, nhưng vẫn không kịp lúc Trình Tụng Chân cảm thấy không thoái mái, tuy vậy hắn không nói ra điều này trước mặt Trình Tụng Chân, cũng không muốn thừa nhận.
Những ngày đầu sống chung, hắn vì công việc mà quên mất thời gian, đến tận đêm khuya mới nhớ phải về nhà. Khi đó, hắn tìm khắp nơi mới thấy Trình Tụng Chân trong tủ quần áo. Trình Tụng Chân xin lỗi, giải thích rằng tủ quần áo của hắn có mùi pheromone, giúp cậu cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Khi đó Thịnh Bạc Viễn đã nói, cậu có thể gọi điện cho tôi.
Nhưng Trình Tụng Chân lắc đầu, sau đó chắp tay lại đặt bên sườn mặt, làm động tác ngủ, nói rằng cậu sẽ ngủ một bên, chờ Thịnh Bạc Viễn về.
Kết quả là, lần nào cậu cũng trốn trong tủ quần áo mà ngủ.
Có một lần Trình Tụng Chân nói với Thịnh Bạc Viễn, thật ra cậu đặc biệt thích cuộn tròn trong tủ quần áo, cảm thấy nơi đó như căn cứ bí mật thời thơ ấu, chỉ cần trốn vào đó sẽ cảm giác rất an toàn.
“Hồi nhỏ, khi phạm sai lầm, em sẽ trốn vào tủ quần áo, như vậy sẽ không bị người lớn tìm thấy.”
Trình Tụng Chân cười khẽ, bâng quơ kể lại.
Nhớ đến lời Trần Duyệt kể Trình Tụng Chân khi nhỏ bị cha và mẹ kế ngược đãi, bị đứa em trai gây khó dễ, Thịnh Bạc Viễn thấy tâm trạng phức tạp, nhất thời không biết nên nói gì.
Thịnh Bạc Viễn nhẹ nhàng ôm Trình Tụng Chân đặt lên giường, lưng vừa chạm giường, người kia đã tỉnh, hơi hé đôi mắt xinh đẹp nhìn Thịnh Bạc Viễn rồi thong thả chớp chớp.
Trong khoảnh khắc đó, Thịnh Bạc Viễn ngừng thở, sợ rằng tiếng thở của mình quá nặng sẽ quấy rầy mộng đẹp của Trình Tụng Chân.
Cũng may Trình Tụng Chân chỉ nhìn vậy rồi lại an tâm nhắm mắt ngủ tiếp, tay vô thức níu lấy tay áo sơ mi của Thịnh Bạc Viễn.
Thịnh Bạc Viễn giữ nguyên tư thế lúng túng, lặng lẽ nhìn Trình Tụng Chân đang ngủ với gương mặt ửng đỏ và đôi môi thoạt nhìn mềm mại. Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ đeo tay vang lên trong không gian yên tĩnh, khiến trái tim của hắn giống như dần bị hòa tan trong nước ấm bởi cảm xúc không tên nào đó.
Trong đầu hắn bất chợt hiện lên rất nhiều hình ảnh hoặc quen thuộc hoặc xa lạ để hình dung Trình Tụng Chân trong lòng lúc này. Tỷ như đứa trẻ được đặt trong giỏ trôi xuôi theo dòng chảy, hay viên ngọc bị vỡ vụn nhưng lại được ghép lại một cách khó khăn.Sau một hồi nghĩ ngợi lan man, Thịnh Bạc Viễn tỉnh lại từ những suy tưởng lung tung, nhẹ nhàng thả lỏng cánh tay đang đặt sau gáy Trình Tụng Chân, rút tay về khỏi cái ôm.
Không nên như thế này.
Hắn không nên để cảm xúc của mình bị dẫn dắt như vậy.
Thịnh Bạc Viễn bỗng nhận ra rằng hắn không thích cảm giác bị động xa lạ này.
Sáng sớm hôm sau, Trình Tụng Chân thức dậy từ 6 giờ để nấu ăn, khi Thịnh Bạc Viễn đang định ra ngoài thì bị giữ lại để cùng ăn sáng.
“Cảm ơn.” Thịnh Bạc Viễn nhận đôi đũa từ Trình Tụng Chân, “Hôm nay dậy sớm vậy?”
Hắn nhớ rõ Trình Tụng Chân không có tiết học sớm.
Trình Tụng Chân đáp lại rằng hôm nay trường có buổi tọa đàm, nên muốn đi sớm để chiếm chỗ ngồi.
Bàn ăn không lớn, hai người ngồi gần nhau, lặng lẽ ăn một chốc rồi Thịnh Bạc Viễn hỏi về buổi tái khám hôm qua.
“Khá tốt ạ.” Trình Tụng Chân nghe vậy, vốn đang cầm bánh quẩy, liền nhanh chóng lau tay khô rồi dùng điện thoại gõ: “Bác sĩ nói em phục hồi không tệ.”
Trong lúc Trình Tụng Chân đang gõ, Thịnh Bạc Viễn nhìn cậu, bất giác nghĩ rằng có lẽ mình nên học ngôn ngữ ký hiệu.
Ý nghĩ này chỉ thoáng qua, hắn lại tập trung tinh thần, im lặng hai giây rồi nói: “Một tháng cũng đã trôi qua rồi.”
Lời nói không rõ ràng nhưng ý tứ lại rất thẳng thắn.
Hắn không quan tâm trong lòng mình có muốn Trình Tụng Chân ở lại hay không, chỉ để lý trí chi phối hành vi và ngôn ngữ. Thỏa thuận một tháng giữa họ đã đến hồi kết, và cũng là lúc nên chấm dứt trạng thái sinh hoạt “không bình thường” này.
Trình Tụng Chân nghe vậy nhìn qua, trong mắt lộ vẻ hơi mê man, dường như chưa kịp phản ứng.
Thịnh Bạc Viễn nhìn thấy Trình Tụng Chân nhanh chóng cúi đầu, che giấu mọi biểu cảm, nhưng đôi tay lại bối rối quấn vào nhau, động tác nhỏ này đã phơi bày vài phần lo lắng.
Nếu sự im lặng này kéo dài thêm một giây nữa, lý trí mách bảo phải tiễn Trình Tụng Chân đi của Thịnh Bạc Viễn có lẽ sẽ dao động.
Lời muốn nói đã ra tới bên môi, nhưng ngay lúc đó Thịnh Bạc Viễn lại thấy Trình Tụng Chân ngẩng đầu lên, khẽ cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền. Trình Tụng Chân tiếp tục gõ trên điện thoại, nói rằng dạ em đã biết.
Cậu thì biết cái gì.
Thịnh Bạc Viễn cứ thế nhìn cậu, nhưng cuối cùng không nói gì thêm, sau bữa ăn liền rời đi.
Cả ngày hôm đó, các cuộc họp và xã giao chiếm hết thời gian của Thịnh Bạc Viễn. Nhưng mỗi khi thả lỏng, hắn lại nhớ đến nụ cười nhìn không chút miễn cưỡng của Trình Tụng Chân và bốn chữ chói mắt trên màn hình điện thoại.
Chạng vạng, hắn trở về chung cư sớm, vừa mở cửa đã thấy Trình Tụng Chân đang ngồi đọc sách trên ghế sofa, bên cạnh là hai chiếc vali rất dễ nhìn thấy.
Thịnh Bạc Viễn hiếm thấy mà thoáng sửng sốt, sau một lúc lâu mới nói: “……Cậu sắp đi sao?”
Về thỏa thuận một tháng giữa họ, hắn chỉ mơ hồ nhắc đến, không muốn đặt ra thời hạn cụ thể. Nếu Trình Tụng Chân mặt dày ở lại, hắn có lẽ cũng sẽ để cậu ở thêm. Nhưng hành động của Trình Tụng Chân lại ngoài ý muốn, nói muốn cậu đi thì cậu liền đi luôn.
Hẳn là vừa nghe tọa đàm trên trường xong đã gấp rút trở về thu dọn hành lý.
Khó mà hình dung được cảm xúc hỗn độn trong lòng Thịnh Bạc Viễn, sắc mặt hắn đột nhiên sầm xuống, gần như buột miệng hỏi: “Cậu cho rằng tôi đang đuổi cậu đi sao?”
Trình Tụng Chân vội vàng lắc đầu, suốt ruột đến mức dùng ngôn ngữ ký hiệu theo bản năng, rồi nhớ ra Thịnh Bạc Viễn không hiểu, lại lập tức lấy điện thoại ra và bắt đầu gõ như bay.
Cậu cố gắng giải thích rằng vì đã làm phiền Thịnh Bạc Viễn quá lâu, nên khi đến thời hạn một tháng, cậu nghĩ rằng mình nên trả lại không gian cho Thịnh Bạc Viễn.
Thịnh Bạc Viễn vẫn chưa vì thế mà nguôi giận. Hắn không thể hiểu được cảm xúc rối rắm trong lòng, chỉ cảm thấy bực bội nhưng không muốn bộc lộ quá mức. Sau một hồi lâu, cuối cùng hắn chỉ nói hai chữ: “Tùy cậu.”
Nói xong, hắn quay người vào phòng ngủ, đầu cũng không ngoảnh lại.
Cánh cửa phòng khép lại, ngăn cách hắn và Trình Tụng Chân.
Trình Tụng Chân không hiểu biến chuyển trong cảm xúc của Thịnh Bạc Viễn. Cậu nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, trong lòng dường như nếm phải một chút chua xót, mặc dù không rõ lý do.
Rõ ràng cậu đã cố ý chờ Thịnh Bạc Viễn trở về để nói lời tạm biệt một cách đàng hoàng mà.
Vào phòng ngủ không bao lâu, Thịnh Bạc Viễn liền hối hận.
Suy cho cùng, chính hắn là người đã mở miệng đuổi người đi – đến cùng là hắn đang chờ mong điều gì?
Khi mở cửa ra một lần nữa, phòng khách đã trống không.
Hết thảy đều trở lại như cũ, không có bất kỳ dấu vết nào, tựa như Trình Tụng Chân chưa từng đến.
Không hiểu vì sao, sau khi Trình Tụng Chân rời đi, mấy ngày đầu, mỗi khi đêm xuống, Thịnh Bạc Viễn liền trằn trọc. Hắn vốn đã mất ngủ vì việc bị ép ngừng thuốc, giờ tình trạng này dường như càng tệ hơn.
Cứ tưởng rằng Trình Tụng Chân sau khi dọn đi vẫn sẽ chủ động liên lạc, Thịnh Bạc Viễn thỉnh thoảng cũng để ý điện thoại, nhưng kết quả là người ấy đi rồi, thậm chí một lời hồi âm cũng không có.
Lại một đêm mất ngủ, Thịnh Bạc Viễn đứng dậy vào bếp lấy một ly nước đá, vừa mở tủ lạnh liền thấy đủ loại rau dưa trái cây, đều là Trình Tụng Chân mua nhưng chưa kịp dùng.
Trình Tụng Chân làm việc rất có trật tự và tinh tế, cậu sắp xếp rau quả theo từng loại trong túi giữ tươi khác màu, viết rõ tên, ngày và số lượng.
Trên cửa tủ lạnh dán vài tờ giấy ghi chú, nhắc Thịnh Bạc Viễn ăn rau quả kịp thời, và cung cấp một vài cách nấu đơn giản.
Trong lòng Thịnh Bạc Viễn bỗng xuất hiện cảm giác kỳ diệu. Hắn nhìn những tờ ghi chú, bất giác nghĩ đến dáng vẻ nghiêm túc của Trình Tụng Chân khi viết chúng. Giống như nhiều lần khác, Trình Tụng Chân cũng sẽ nghiêm túc viết xuống từng câu để giao tiếp với hắn, Thịnh Bạc Viễn thì lặng lẽ quan sát cậu, từ xoáy tóc, lông mi đến ngón tay di chuyển khi viết chữ của cậu.
Những ngày sau đó, Thịnh Bạc Viễn dựa theo các ghi chú của Trình Tụng Chân để nấu ăn, không lãng phí nguyên liệu mà cậu để lại. Những tờ ghi chú đã hết tác dụng cũng không bị vứt bỏ, vẫn giữ nguyên chỗ cũ.
Hắn không biết nấu nướng, đồ hắn làm chỉ miễn cưỡng có thể ăn, thua xa so với Trình Tụng Chân.
Thịnh Bạc Viễn cứ nghĩ rằng sau khi Trình Tụng Chân rời đi, mọi thứ sẽ trở lại bình thường, nhưng hắn luôn mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Đôi khi, thói quen quả thực rất đáng sợ, dù chúng chỉ mới hình thành trong một tháng.
Cuối cùng, Thịnh Bạc Viễn chủ động gọi cho quản gia Từ Trung, hỏi han về tình trạng gần đây của Trình Tụng Chân, được biết là cậu vẫn ổn. Sau khi hiểu rõ tình hình liền cúp điện thoại, Thịnh Bạc Viễn dặn dò Từ Trung không cần nói cho Trình Tụng Chân biết rằng hắn đã gọi điện.
Vòng đi vòng lại vẫn quay về vấn đề ban đầu, Thịnh Bạc Viễn không biết rốt cuộc mình đang chờ mong điều gì.
Vừa khó hiểu vừa kỳ quái.