Phía trước đã là cửa vào thành phố A, tang thi chắn cả cửa vào, từ xa có thể nhìn thấy rất nhiều xe vòng qua cửa vào thành phố, trực tiếp băng qua một đường cao tốc hướng về tỉnh WP, đối với những người này chỉ cần đến được căn cứ Dạ Lâm là được, họ cần một nơi cưu mang họ, việc mạo hiểm đi vào một thành phố chết là điều xa vời.
Căn cứ Dạ Lâm là một căn cứ nhỏ cách khá xa tỉnh A, ở một số nơi có thể thấy được biển báo chỉ dẫn đến căn cứ Dạ Lâm. Căn cứ Dạ Lâm này vốn không hề tồn tại trong trí nhớ của hai người Ngạo Thiên Khải, có lẽ vận mệnh đã biến hóa quá nhiều. Nhưng Ngạo Thiên Khải vẫn không chọn căn cứ Dạ Lâm làm nơi dừng chân bởi vì căn cứ nhỏ nếu gặp thi triều chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.
Dù vận mệnh có thay đổi ra sao, dù có bao nhiêu căn cứ mọc lên bao nhiêu thì cũng không thay đổi được tỉnh D là tỉnh tập trung lực lượng quân sự quan trọng của nước D. Tang thi ở tỉnh D sẽ được giải quyết nhiều hơn các tỉnh khác, mà nơi an toàn chắc chắn sẽ có một bộ máy thống trị được thiết lập, tỉnh D sẽ không nổi loạn. Vả lại,… có quá nhiều người chờ bọn hắn báo thù, và những người đó chắc chắn sẽ đến tỉnh D.
Ngạo Thiên Khải nhấn ga hết mức vọt về phía cửa thành, tang thi bị đụng chết lên tới mấy trăm con, những người phía sau đều lắc đầu tự cho mình là thông minh, hăng say chỉ trích hành động ngu xuẩn của Ngạo Thiên Khải.
Chiếc xe nhanh chóng qua được cửa thành, hoàn cảnh bên trong hoàn toàn khác với những gì bốn người tưởng tượng, cứ ngỡ sẽ là cảnh tang thi chật đường ai ngờ lại khá là trống, không đông đúc như bên ngoài, bằng mắt thường có thể nhìn thấy xác tang thi rơi vãi đầy đất. Ắt hẳn là đã có một vài đội ngũ sống sót đi vào và dọn đường trước rồi. Đám tang thi ngoài kia, thật sự chỉ mang tính chất hù dọa mà thôi.
Nhưng không thể loại trừ trường hợp, tang thi đã tiến hóa tới mức có trí lực, khống chế một bộ phận tang thi ẩn nấp đi. Điểm đáng sợ của tang thi có trí lực là nắm bắt được những cứ điểm quan trọng đối với con người như siêu thị, nhà kho, bến cảng , vân vân… Tuy chỉ mới có bảy ngày nhưng không điều gì là không thể.
Chạy trên đường tuy không cản trở nhưng vẫn có thể thấy khoảng mấy trăm con tang thi lãng vãn quanh đây, một số con hướng tới xe bọn họ cào cấu. Ngạo Thiên Khải cau mày đạp ga đụng chết một số tạo ra một khoảng trống. Bốn người nhanh chóng xuống xe, Ngạo Vũ Băng đem xe thu vào trong Linh Phủ.
Ngạo Thiên Khải lạnh mặt quan sát xung quanh, nếu hắn đã đặt nên giả thuyết có tang thi tiến hóa trí lực cao thì sẽ không tiếp tục dùng xe đi nữa, ngồi trong xe rất cản trở tầm nhìn, dù có bị tang thi tập kích cũng sẽ không biết được mà tránh, và lại ngồi lâu gân cốt không được hoạt động sẽ làm giảm độ linh hoạt.
Ngạo Thiên Khải nhìn về phía trước trầm giọng. “Từ bây giờ cảnh giác cao độ, đây là phạm vi của thành phố chết, sẽ không biết việc gì xảy ra tiếp theo cả.”
Bốn người thận trọng bước từng bước một, dù là đối phó với tang thi bình thường cũng không hề lơ là, cảnh giác xung quanh. Nhìn bọn tang thi bất chấp mọi thứ, nhe hàm răng tràn đầy máu và dịch hôi thối lao về phía thịt tươi sống, họ đều lạnh mặt chém giết. Dù Ngạo Vũ Băng có khả năng chiến đấu nhưng vẫn được ba người bảo hộ kỹ càng, phải nói nhìn vào đúng chất một tiểu thư chân yếu tay mềm.
Đội hình hai một một được duy trì trên cả đường đi, Ngạo Vũ Băng ngoan ngoãn đứng giữa, âm thầm dùng tinh thần lực quan sát xung quanh. Tang thi tiến hóa xung quanh đây không phải là không có, vẫn có một hai con ở trong khu vực này nhưng không biết vì sao, chúng luôn đứng yên một chỗ không động đậy. Ngạo Vũ Băng cũng không buồn đi chọc ghẹo gì bọn chúng, dự định của mọi người chỉ là băng qua thành phố A, không có dự dịnh giúp những người phía sau dọn đường.
Trời dần sụp tối, bốn người quyết định chọn một nhà xưởng trống trú tạm, vốn dĩ bọn họ không nên đi vào đây vì họ nhìn thấy được vết bánh xe còn mới trước nhà xưởng nhưng tối đến không an toàn, tốt nhất là tìm chỗ dừng chân. Nhà xưởng này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, chỉ tầm mét vuông, nhìn sơ bên ngoài có thể đoán được đây là một nhà xưởng dùng để kéo bông. Nhà xưởng này tuy nằm trong thành phố nhưng sân ngoài rất rộng, nhìn vào cảm giác hơi tách biệt.
Mộ Hàn Vũ nhìn Ngạo Thiên Khải hỏi nhỏ. “Khải ca, chúng ta thật sự vào đây ở sao? Có hay không sẽ xung đột với đám người bên trong.”
Ngạo Thiên Khải nhìn Mộ Hàn Vũ rồi quay mặt đi. Hắn sẽ không chấp nhất với người ngu ngốc, ở trong một thành phố chết, điều ngu xuẩn nhất đó chính là tàn sát đồng loại. Nếu đám người kia đã xông vào thành phố A thì chắc chắn hơn % là muốn đi tỉnh D, cộng thêm việc vượt qua được nổi sợ hãi là đám tang thi phía bên ngoài, đội ngũ này chắc chắn là một đội ngũ mạnh, tự tin vào bản thân.
Thật ra thì Ngạo Thiên Khải cũng cảm giác lo sợ, dù sao thì kinh nghiệm về mạt thế của Ngạo Thiên Khải cũng không nhiều, nói tới thời gian sống độc lập thì cũng chỉ có hơn nửa năm, những suy luận này cũng chỉ là vô căn cứ, sau này khi mạt thế trải qua một thời gian thì nhiều người mới ý thức được việc tàn sát đồng loại là điều ngu xuẩn. Nhưng bây giờ mạt thế chưa bao lâu, lòng tham của con người chỉ mới được gợi lên, làm gì có chuyện dễ dàng đến như vậy. Quả nhiên không ngoài dự đoán.
Bốn người Ngạo Thiên Khải vừa bước vào nhà xưởng thì đã có một thanh kiếm đặt lên cổ họ, những người bên trong nhà xưởng đều vây quanh lấy họ. Trong đó cầm đầu là một tên đầu trọc, tên đầu trọc nhìn thấy bốn người Ngạo Thiên Khải thì cười mỉa, châm chọc.
“Ai da~ Ai mà giống đại minh tinh của tôi quá vậy? Sao lại rón rén như ăn trộm thế này?”
Ngạo Thiên Khải không nhận ra người trước mặt là ai nhưng Ngạo Thiên Hoành lại nhận ra, trên trán Ngạo Thiên Hoành nổi lên mấy vạch đen, có trùng hợp đến vậy không? Tên này không phải là fan cuồng của anh trai sao. Theo hắn nhớ thì lần đó tên đầu trọc này nhảy lên sân khấu một hai đòi ôm hôn Ngạo Thiên Khải làm các fan nữ phẫn hận trực tiếp gọi cảnh sát đến bắt, kết quả là tên đầu trọc này bị giam hơn một tháng trời mới được thả.
Ra khỏi trại giam, tên đầu trọc này lại tiếp tục dùng các hành vu quấy rối như gọi điện, gửi thư, theo dõi, vân vân và mây mây làm bên công ty trực tiếp kiện hắn ngồi tu một năm trời, có lẽ trước mạt thế vài ngày hắn được mãn án đi.
“Khục khục!” – Đúng lúc này bỗng một giọng cười vang lên, rất nhẹ nhưng trong xưởng quá im ắng làm nó phá lệ trở nên rõ ràng. Ngạo Thiên Hoành quay đầu lại thì phát hiện người cười ra tiếng đó chính là bảo bối của bọn hắn. Bảo bối lúc này vui vẻ cười tới mức phải che miệng tránh phát ra tiếng cười luống cuống.
Tên đầu trọc nghe có tiếng cười thì phát hiện phía sau có một vị mỹ nữ đứng đó, chắc là đang cười hắn đi. Tên đầu trọc này vốn dĩ thích nam nhân mà không hề thích nữ nhân, nhìn thấy dung mạo diễm lệ cũa Ngạo Vũ Băng cũng không động tâm là mấy, nhưng vẫn không thể khắc chế được nỗi xấu hổ - dù không biết mình bị cười nhạo vì cái gì.