Người dịch: Nhật Phương
Biên tập: Fleur
Hôm sau có tiết của Xung Hư tôn giả. Xung Hư tôn giả vốn có tiếng là nghiêm khắc, thấy A Liên không có gia thế, không những pháp thuật không tinh thông, lại còn dám đến muộn, lập tức đuổi nàng ra ngoài, phạt đội sách lên đầu đứng ngoài hành lang nơi có nhiều người qua lại.
A Liên trước giờ đều biết điều khiêm tốn, đây là lần đầu tiên nàng bị phạt như vậy, đợi Xung Hư tôn giả kết thúc bài học, Điền La mới dìu A Liên bước vào, nắn nắn cánh tay xoa bóp chân, ân cần nói: "Đau không?"
A Liên lắc đầu: "Không sao."
Điền La lại mang nước đến, nhìn nàng uống nước ừng ực, thoáng cái đã uống hết cốc nước.
Đứng đúng hai canh giờ.
Điền La hỏi: "Tối qua ngươi đi đâu vậy? Sao đến tận sáng nay mới quay về?"
Hai tay A Liên cầm cốc nước nhỏ, nghĩ đến chuyện tối qua, liền không nhịn được nhíu mày lại. Tối qua sau khi quay về từ điện Bồ Đề, thượng thần liền đưa nàng quay về Cửu Tiêu các. Vốn dĩ đang rất tốt đẹp, nhưng khi nàng trả lời câu hỏi của thượng thần, nói việc giữa nàng và Hồng Kiều tiên tử, hắn bỗng sa sầm mặt mày, không nói tiếng nào đã ném nàng từ trên mây xuống, rơi thẳng xuống con sông gần đấy.
Ở chỗ này nàng thấy vô cùng lạ lẫm, vốn đã choáng váng đầu óc, bơi dọc theo con sông, bơi rất lâu sau đó mới về đến Cửu Tiêu các.
Quay về tất nhiên là muộn rồi.
Điền La vô cùng phấn khích, khó khăn lắm mới hạ thấp giọng, hỏi: "Ngươi... ngươi qua đêm với thượng thần rồi sao?"
A Liên tuy là một con cá "xử nữ", nhưng cũng không phải là ngốc nghếch không biết gì, nàng đỏ mặt, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Điền La có chút thất vọng, nghĩ đến gương mặt anh tuấn của thượng thần, thân hình cao lớn, hai chân thon dài, liền nắm chặt lấy tay của A Liên, cổ vũ nói: "Gần người có thế lực nên được ăn lợi trước, lúc ngươi đi gần bên thượng thần, nhất định phải nắm lấy cơ hội này, tranh thủ sớm ngày mà nhào vào hắn..." lại nháy nháy mắt nhấn mạnh thêm, "phải làm một con cá có chí hướng, xông lên phía trước! Đối diện với hắn!"
A Liên nghe xong liền đỏ mặt, nhưng nàng lại vội vàng nói: "Ta chỉ muốn làm cá của thượng thần, sao dám làm dơ ngọc thể của thượng thần, Điền La ngươi đừng có nói linh tinh."
Điền La chỉ là nhanh mồm nhanh miệng. Chỉ là cảm thấy bằng hữu xinh đẹp mỹ miều, ngực to eo thon, chí hướng đều dồn hết vào đây, không khỏi có chút đáng tiếc.
Tuy nói là tối qua A Liên khiến cho thượng thần không vui, chẳng qua cũng là vì nói mà giữ chữ tín, nhớ kỹ trong lòng chuyện đã đồng ý với hắn.
A Liên từ chối ý tốt của Bạch Tầm, sau khi học xong liền đến lầu Minh Nguyệt.
Chưởng quầy lầu Minh Nguyệt, Mạnh Cực tiên nhân tự mình phỏng vấn nàng, quan sát nàng từ trên xuống dưới một phen, ung dung nói: "Bộ dáng cũng đủ tiêu chí, thân hình cũng không tồi, tiêu chuẩn của lầu Minh Nguyệt chúng ta rất cao, gần năm trăm năm nay không có ý định tìm người, nhưng... ngươi là người thượng thần đích thân giới thiệu, ta đành phá lệ thu nhận ngươi."
Đây là cái lợi của việc có chỗ dựa sau lưng, kết giao với thượng thần, đi cửa sau cũng dễ.
A Liên cảm kích nói: "Đa tạ tiên nhân, A Liên nhất định sẽ chăm chỉ, không phụ sự khen ngợi của tiên nhân."
Dung Lâm ở trong Tiêu Dao điện trên Cửu Trùng Thiên phía xa, nhìn thấy huyễn cảnh trong hồ, thấy đầu của tiểu cá yêu đội một chồng sách nặng đứng ở hành lang, mồ hôi chảy ròng ròng, cả gương mặt đỏ rực.
Vốn dĩ đang rất tức giận, nhưng bỗng chốc tan thành mây khói.
Dùng hình phạt thể xác đối với đệ tử...
Xem ra Xung Hư không có ý định nhận tiền thưởng năm nay.
Dung Lâm chậm rãi đi vào trong điện, nhấc trường bào lên ngồi xuống, nhìn thấy hình chạm trổ phượng hoàng trông rất sống động đặt ở bên trên, dung mạo tuấn lãng hiếm khi lại buồn rầu. Hắn vốn lương thiện, năm lần bảy lượt giúp đỡ tiểu cá yêu, thậm chí nhiều lần thiên vị cho nàng.
Hắn rõ ràng biết nàng có lòng dạ không tốt với hắn...
Cũng chính nỗi buồn phiền vì sức quyến rũ quá lớn, mấy vạn năm thượng thần không dám tiếp cận quá gần với tiên nữ cũng là vì vậy.
Tối qua tuy rằng tiểu cá yêu mang vẻ mặt ngây thơ vô tội, nhưng trong lòng nàng ta tính toán thế nào, sao hắn lại không nhìn ra?
Nhưng với đạo hạnh ba trăm năm, nàng căn bản là không đủ trình.
Nàng si tình với hắn như vậy, đương nhiên cũng nhìn ra Hồng Kiều tiên tử rất ái mộ hắn, thấy Hồng Kiều tiên tử với hắn đứng cùng một chỗ tất nhiên xứng đôi hơn hẳn hai người bọn họ, nhất thời nổi lên sự ganh tỵ mới nói ra những lời ám muội như vậy, để tiên tử hoài nghi nhân phẩm của hắn.
Hắn thủ thân như ngọc, sao có thể để nàng bôi nhọ danh dự như vậy?
Trong lúc tức giận, hắn liền ném nàng xuống Hà Giang.
Lúc đó trong lòng hắn xấu hổ, quả thực không muốn nhìn thấy nàng. Nhưng quay đầu lại thấy tiểu cá yêu không quen với nơi này, đành phải quay trở lại, tận mắt nhìn nàng bơi về Cửu Tiêu các mới yên tâm.
Dung Lâm nghĩ tiểu cá yêu này còn trẻ mà nặng tình với hắn như vậy, cho dù hắn coi như không thấy, nhưng chuyện tình cảm từ trước đến giờ đều không thể kiểm soát. Đợi tân đệ tử kết thúc tỷ thí, tiểu cá yêu này tất nhiên không còn lí do quấy rầy hắn nữa – đến lúc đó hắn ra ngoài du ngoạn mấy trăm năm, cũng chấm dứt được tâm tư này của tiểu cá yêu.
Dung Lâm nghĩ như vậy mới thở nhẹ một hơi. Nếu hắn đã dự định như vậy, vậy hành vi tiểu cá yêu làm nhục thanh danh của hắn, cũng coi như do nàng ta còn nhỏ tuổi nên tha thứ, còn giữa hắn và Hồng Kiều tiên tử là không thể nào, khiến tiên tử hiểu nhầm giữa hắn và tiểu cá yêu có gì đó có thể làm tiên tử sớm tỉnh ngộ, mau chóng tìm một phu quân tốt.
Cũng coi như làm việc thiện tích đức, làm được việc tốt.
Lông mày Dung Lâm giãn ra, tâm trạng cũng tốt hơn.
Lúc Tiêu Bạch bước vào, thấy hắn vui vẻ liền mở miệng hẹn hắn đi uống rượu.
Lần trước vì chuyện A Liên vào U Ti cục, giữa Dung Lâm và Tiêu Bạch đã không vui vẻ rồi, bây giờ thấy Tiêu Bạch hiếm khi chủ động làm hòa, Dung Lâm đương nhiên cũng không làm khó nữa.
Hiếm khi Tiêu Bạch nói: "Chuyện ngày hôm đó, là do ta không để tâm, ta không biết ngươi xem trọng tiểu cá yêu như vậy." Nói xong, mắt phượng mỉm cười, liếc nhìn Dung Lâm.
Vẻ mặt Dung Lâm có chút thay đổi nhỏ, nhưng sau đó lại thản nhiên nói: "Cũng coi như hoa cỏ khác thôi, ta đều xem như nhau."
Tiêu Bạch cũng không nhiều lời nữa.
Hai vị thượng thần đại giá quang lâm đến lầu Minh Nguyệt khiến cho tửu lầu vốn lấp lánh kim quang càng thêm sáng chói. Chưởng quầy Mạnh Cực tiên nhân vừa nghe, liền đích thân ra ngoài tiếp đón, nhìn thấy hai vị thượng thần thì chuyện trò khách sáo một hồi.
Mạnh Cực tiên nhân đi phía trước dẫn đường cho hai người.
Tâm trạng Dung Lâm rất tốt, đến khi nhìn thấy bên ngoài tửu lầu, tiểu cá yêu ăn mặc khác thường, ánh mắt mới dừng lại.
Từ trước đến giờ tiểu cá yêu ăn mặc rất đường hoàng, hôm nay mặc cái gì đây?
Chiếc váy đó bó sát người, tuy rằng bên trên rất kín, nhưng bởi vậy lại càng lộ ra dáng người quyến rũ của nàng.
Bây giờ phía bên nàng đứng, từ tầm mắt hắn nhìn sang, liền nhìn thấy làn váy của nàng xẻ tà rất cao, lộ ra cái đùi trắng nõn, cái chân mảnh khảnh thẳng tắp.
Trong lòng Dung Lâm đập bụp bụp một tiếng. Chỉ vì hắn ném nàng xuống dưới hồ, nàng cam chịu đến mức như vậy, mà ở đây lại bày ra dáng vẻ tư thế như này?
Mạnh Cực tiên nhân nhìn theo ánh mắt của Dung Lâm, nhìn thấy bóng hình xinh đẹp đang đứng ngoài đón khách, cho dù không phải lần đầu nhìn thấy thân hình tiểu cô nương như này, nhưng lần này vừa nhìn, lại không rời mắt đi được,
Mạnh Cực tiên nhân mỉm cười nói: "Thượng thần tiến cử con cá này tư chất thật không tồi, sau buổi nàng đứng bên ngoài tiếp khách hôm nay, khách đến tửu lầu chúng ta nhất định sẽ tăng hai phần so với ngày bình thường..." Hắn vui mừng giơ hai ngón tay lên, lại thấy thượng thần không nói gì, Mạnh Cực tiên nhân tiếp tục nói: "...Ta chuẩn bị chi ngân lượng để làm cá mè hoa này nổi tiếng, khiến nàng ta trở thành vai chính ở chỗ chúng ta."
Hết chương