Người dịch: Nhật Phương
Biên tập: Fleur
Thượng thần một lời đã định, nếu đã nói trả lại sự trong sạch cho nàng, tất nhiên A Liên sẽ tin.
Mà những lời nói dạy bảo ân cần của thượng thần, phận là đệ tử, tất nhiên phải ghi nhớ trong lòng. Từ trước đến giờ A Liên chưa từng nghĩ làm một con cá ham tiền tài, lúc chia tay với A Bàng, nàng ấy cũng khuyên bảo nàng: có thể vào được Cửu Tiêu các đều là những người có gia thế, đến lúc đó nam tử vô số, ngươi đừng có để bị mê hoặc, cũng đừng mong muốn gả vào nhà danh gia vọng tộc, những người ở đó đều không hợp với ngươi. Ngươi nên chăm chỉ học pháp thuật, đến lúc áo gấm vinh quy, nam tử ở hồ Động Trạch tùy ý cho ngươi chọn, đó là hay nhất.
Nhìn thấy nàng quay về, Di Chương thật sự kinh ngạc, nói: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi vẫn có thể không sứt mẻ tý nào mà ra ngoài... Cá mè hoa, ngươi thật sự có bản lĩnh."
Lời này của Di Chương có chút kì quái, A Liên cũng không nhiều lời với nàng ta, chỉ đi đến chỗ Điền La.
Điền La lo lắng cả ngày, mong ngóng A Liên xuất hiện. Chuyện này tuy rằng khó giải quyết, nhưng có thượng thần Dung Lâm ở đây, Điền La an tâm hơn nhiều, Nàng ấy biết chuyện này không thể để Di Chương và Di Khuê biết được, chỉ kìm chế niềm vui sướng trong lòng, đợi đến lúc có riêng hai người, mới nói: "Thượng thần Dung Lâm thật lợi hại, có người bảo vệ cho ngươi, ngươi có thể thong dong tự tại rồi ở Cửu Tiêu các."
A Liên lại nói: "Ta có thể ở lại Cửu TIêu các hay không vẫn là một vấn đề." Hơn nữa, trước mắt nàng lại gặp chuyện này...
Điền La an ủi: "Ngươi yên tâm, thượng thấn nhất định trả lại sự trong sạch cho ngươi."
Từ sau khi gặp thượng thần Dung Lâm, Điền La không còn lo lắng bất an như hai ngày trước, trong mắt chan chứa ý cười, thể hiện dáng vẻ khí thế "thượng thần trong tay, thiên hạ là của ta".
A Liên không phải người tự oán tự trách, nếu việc này đã xảy ra, nàng cũng chỉ là quá lo lắng, chuyện gì rồi cũng sẽ qua.
Hai ngày tại U Ti cục, tuy rằng được tiểu ca coi ngục chăm sóc, nhưng nơi đó tối tăm ẩm ướt, thật sự khác với nơi này.
Tối nay, A Liên vừa đặt mình xuống gối liền ngủ luôn.
Hôm sau chính là một ngày mới, A Liên nghĩ đến lời thượng thần, cầm lấy chiếc váy tuyệt đẹp và chiếc giày thêu trân châu người mới tặng, chuẩn bị ngẩng đầu ưỡn ngực lên lớp.
Nàng sinh ra vốn xinh đẹp, binh thường mặc bộ đồng phục rộng thùng thình của Cửu Tiêu các đã khó che được tư thế uyên dáng uyển chuyển, hôm nay lại mặc chiếc váy màu hồng được sửa lại cho phù hợp khiến cho đường cong của thiếu nữ hoạt bát tinh nghịch này hiện lên vô cùng tinh tế, phối hợp với giày lụa trân châu, thật giống với nữ tử xuất thân hiển hách.
Đến Di Khuê trầm ổn từ trước đến nay, nhìn thấy dáng vẻ nàng xinh đẹp diễm lệ của nàng cũng có chút thất thần.
Chiếc váy lần trước đã vô cùng hoa mỹ rồi, nay lại xuất hiện chiếc váy này, Di Chương có chút không nhịn được, liền nói: "Nhìn bộ dạng của ngươi thật sự là câu được quý công tử nào rồi? Không biết là nhà giàu mới nổi ở phương nào, nói ra cho ta nghe coi?"
A Liên biết tính muốn hỏi cho bằng được của Di Chương, liền nói: "Không phải người có gia thế, là... là biểu ca của ta."
Tất nhiên Di Chương không tin lời nàng, biểu ca biểu muội đều rất mập mờ. Di Chương quen biết vô số nam tử, lúc vui vẻ, đùng nói là biểu ca, ngay cả ca ca ruột cũng có thể gọi.
Di Khuê nháy mắt với Di Chương, ý bảo muội muội đừng có hỏi nhiều.
Ở Cửu Tiêu các không ai biết đến A Liên, chỉ có cái gương mặt đẹp, nhưng bây giờ, những nam tử bình thường quan tâm nàng đều không đến hỏi han. Cũng khó trách, Cừ Chúc xảy ra chuyện như vậy, nam tử ở Cửu Tiêu các đều coi nàng là yêu tinh hấp thu tinh nguyên của nam tử, làm gì có ai còn đến trêu chọc nàng, tránh còn không kịp nữa là.
A Liên lại không quan tâm đến những điều này, chỉ ngồi cũng với Điền La, lại nhìn thấy Bạch Tầm ít cùng nàng nói chuyện giờ lại đến bên cạnh nàng, an ủi đơn giản mấy câu.
Bạch Tầm thân thể cường tráng, mày rậm mắt to, vốn khôi ngô tuấn tú, lúc ở hồ Động Trạch cũng là bá chủ trong hồ. A Liên giống những con cá khác, nghe thấy danh tiếng của hắn liền trốn thật xa. Chỉ trên đường đến Cửu Tiêu các, hai người mới tiếp xúc.
Bạch Tầm nói: "Chúng ta là thủy tộc trong hồ Động Trạch, tuyệt đối không làm chuyện không đúng, Cửu Tiêu các trước giờ công chính liêm minh, Cừ Chúc đó có gia thế chống lưng, vô cớ xử oan một con cá, thật không còn gì để nói."
Thật sự là đồng hương.
Vào lúc này, A Liên cảm kích sự tin tưởng của hắn, gật đầu nói: "Đa tạ Bạch Tầm đại ca."
Sau khi Bạch Tầm đi, Điền La mới ghé sát tai nàng nhỏ giọng nói: "Lúc ngươi xảy ra chuyện, Bạch Tầm này cũng rất quan tâm ngươi, còn nghĩ cách nhờ vả quan hệ..."
A Liên kinh ngạc.
Điền La cười cười, chớp chớp mắt nhìn nàng: "Bạch Tầm này tuy không anh tuấn bằng thượng thần Dung Lâm, nhưng cũng anh tuấn uy vũ bất phàm. Từ nhỏ mẹ ta đã dạy ta, muốn chọn trượng phu phải chọn người có thân thể cường tráng, có võ có sức lực, hơn nữa hắn và ngươi lại là đồng hương, thật sự là rất xứng đôi. Đến lúc đó hai người thuận lợi từ Cửu Tiêu các quay về, một tay cầm bằng tốt nghiệp, một tay cầm giấy hôn thú, tốt biết bao."
A Liên làm sao hiểu được những lời nói lảm nhảm của Điền La, nhưng vô thức nhìn về phía Bạch Tầm một cái, đúng lúc hắn cũng nhìn nàng, khó khăn lắm mới chạm vào ánh mắt nàng, ngẩn ngơ, cười với nàng một tiếng, gương mặt ngăm ngăm lại có sự ngượng ngùng hiếm thấy.
A Liên nghĩ đến cái gì đó, cúi đầu nhìn chiếc váy tuyệt mỹ bản thân đang mặc, nghĩ nhất định là do hôm nay nàng trang điểm quá xinh đẹp mới khiến Bạch Tầm nhìn nàng không ngớt.
Xem ra chiếc váy này không thể mặc tiếp được nữa.
Đợi đến lúc A Liên tan học, liền nhìn thấy chỗ thông cáo có nhiều người nhốn nháo vây quanh.
Thông cáo dựng một cái kính tròn, bình thường có chuyện gì sẽ hiện ra.
Điền La thích náo nhiệt, kéo A Liên chen vào đám đông. Liền nhìn thấy bên trong kính tròn chậm rãi hiện lên những nét bút rồng bay phượng múa, nội dung viết lên tất nhiên liên quan đến chuyện của Cừ Chúc.
Còn có cảnh khi Cừ Chúc xảy ra chuyện.
A Liên nhớ lại cảnh vật hôm qua nhìn thấy trong gương Lưu Quang, cảnh vật trước và sau khi Cừ Chúc xảy ra chuyện đều có ở đó, chỉ có lúc xảy chuyện thì biến thành một màn hư không.
Mà trong thông cáo trước mặt, ngoài những cảnh mà A Liên nhìn thấy trước đó, còn có rất nhiều hình ảnh khác, như sau khi Cừ Chúc bị hút cạn tinh nguyên, thì có hồ ly đuôi màu đỏ xẹt qua...
Phần sau lại có một phần văn tự liên quan đến tu vi của A Liên, chứng minh nàng chỉ có ba trăm năm đạo hạnh, nếu như A Liên lấy được tinh nguyên của Cừ Chúc, đương nhiên không thể có chút đạo hạnh vậy được.
Cho dù nói thế nào đi nữa, A Liên cũng thoát khỏi diện tình nghi, cái chết của Cừ Chúc tất nhiên không liên quan đến nàng.
Nhưng, A Liên chỉ là một con cá mè hoa, ở Cửu Tiêu các không có gì nổi bật, trước mắt nhanh chóng giải quyết việc này như vậy...
Chỉ cần là người tinh ý đều có thể nhìn ra chỗ dựa của cá mè hoa này không đơn giản!
Bỗng chốc quan hệ với mọi người của A Liên tại Cửu Tiêu các không khỏi tốt lên rất nhiều, thậm chí những người theo đuổi cũng tăng lên trông thấy!
Hết chương