Dịch: Nhật Phương
Beta: Fleur
Hồng Kiều tiên tử có sắc đẹp vô song, có tiếng trong lục giới, mặc y phục trang điểm có thể nói là theo kiểu mẫu, mắt nhìn tất nhiên sẽ không hề kém.
Lần này Dung Lâm tham dự xong hôn yến của Thanh Đề đế quân, không trở về với hai tay trống không giống như bình thường, mà lại đem về chiếc váy đỏ xinh đẹp.
Lại nói đến ngày hôm đó, sắc mặt của Hồng Kiều tiên tử rất đặc sắc, nhưng rốt cuộc vẫn xuất thân là tiên tử cao quý, nhanh chóng phản ứng lại, hỏi nguyên do.
Dung Lâm chỉ nói mình quen một nữ cô nhi đáng thương, thấy chiếc váy nàng mặc trên người rất đẹp, liền nghĩ đến mang một bộ về cho nàng ấy.
Sức tưởng tượng của nữ nhân trước giờ vô cùng phong phú, mấy ngàn năm nay thượng thần thủ thân như ngọc, dù lương thiện nhưng cũng hiểu được việc giữ khoảng cách với người khác giới, nữ cô nhi đáng thương trong lời nói của thượng thần có thật sự chỉ là một nữ cô nhi đơn giản hay không, tất nhiên còn phải cân nhắc kỹ.
Trong lòng của Hồng Kiều tiên tử bây giờ rất hỗn loạn, nhưng cũng biết được phải tận dụng cơ hội, lén dẫn Dung Lâm đi chọn xiêm y.
Hồng Kiều tiên tử nói: "Những chiếc váy của ta đều là do những tú nương có tay nghề làm ra, mỗi một kiểu dáng chỉ có một bộ, nếu như thượng thần thích bộ ta mặc trên người, ta sẽ giặt sạch rồi tặng cho vị cô nương đó..."
Theo Hồng Kiều tiên tử, nếu cô nương đó chỉ là cô nhi, tất nhiên thượng thần Dung Lâm sẽ không để ý chiếc váy này nàng đã mặc chưa. Hơn nữa, nếu như là mặc rồi, chiếc váy này của nàng cũng là vô giá, nữ cô nhi kia mặc lên nghiễm nhiên là có phúc ba đời.
Nào biết Dung Lâm trầm tư một lát, gương mặt anh tuấn thản nhiên, nói: "Việc này... không ổn đâu." Rồi lại nói: "Nhưng còn có kiểu dáng khác có thể chọn lựa không?"
Nụ cười của Hồng Kiều tiên tử đã vô cùng khó coi, nhưng thượng thần người dường như không chú ý đến, nàng đành đưa người đi chọn váy.
Dung Lâm thật sự có mắt nhìn tốt, chọn đúng một chiếc váy màu hồng mà kiểu dáng không khác chiếc váy Hồng Kiều tiên tử là bao, nhưng làn váy hơi nhỏ hơn, thích hợp mặc vào ngày thường.
Chọn xong chiếc váy, ánh mắt của thượng thần đồng thời lại nhìn đến chiếc giày thêu mới tinh.
Hắn nghiêng đầu, mỉm cười nói với Hồng Kiều tiên tử: "Chiếc giày này được đấy."
Hồng Kiều tiên tử cười còn khó coi hơn khóc, nói: "Thượng thần cũng tiện lấy một đôi đi."
Dung Lâm gật đầu: "Cũng được." Hắn chọn đôi giày thêu nhìn trúng ngay lần đầu.
Tuy rằng bằng hữu của thượng thần không nhiều, nhưng rất có danh tiếng ở lục giới. Danh tiếng không thể dựa vào tích lũy được, ví dụ như hiện tại, thượng thần không phải là người ham của rẻ, hắn lấy ngân phiếu ra đưa cho Hồng Kiều tiên tử.
Đúng là chiến thần thiên giới, việc làm lấp lánh kim quang, bông lộc mỗi năm không thấp, lại là người tức thời được vạn năm, trong nhà cũng không có nữ nhân, càng không có trẻ nhỏ gào khóc đòi ăn, chi tiền tất nhiên hào phóng. Tuy rằng hôm nay chiếc váy giày thêu của Hồng Kiều tiên tử có giá trị không nhỏ, nhưng ngân phiếu thượng thần Dung Lâm đưa cũng còn dư.
Nhưng Hồng Kiều tiên tử lại không chịu nhận, mỉm cười nói: "Thượng thần không cần khách khí như vậy, có thể vì tiểu cô nương làm chút chuyện nhỏ, cũng là điều ta nên làm..." Rồi lại nhìn thượng thần, "Nếu thượng thần thật sự muốn cảm tạ, vậy lần sau ta đến thiên giới, có thể vinh hạnh cùng thượng thần ăn một bữa cơm là được rồi."
Dung Lâm làm sao không biết ý định của Hồng Kiều tiên tử. Nếu hắn đồng ý cùng Hồng Kiều tiên tử dùng cơm, vậy quan hệ của hai người sẽ bị loan truyền thành dạng gì? Đến lúc đó danh tiếng của tiên tử bị tổn hại, hắn thân là thượng thần, tất nhiên của phải chịu trách nhiệm.
Dung Lâm cầm ngân phiếu nhét vào trong tay Hồng Kiều tiên tử, từ chối rất rõ ràng rồi: "Nam nữ khác biệt, vì nghĩ cho khuê danh của tiên tử, chúng ta vẫn nên dùng ngân phiếu thanh toán thôi."
Lại khiêm tốn có lễ nói, "Hôm nay cảm tạ tiên tử."
Thu được kết quả như ý nguyện, xem ra chuyến đi dự hôn yến này không phí công rồi. Tối ngày thứ ba, dung Lâm cầm váy và giày thêu đến Bích Ba trì, nghĩ đã ba ngày không gặp, tiểu cá yêu nhìn thấy hắn nhất định nhào lên phấn khích.
Dung Lâm ngẩng đầu nhìn trăng, nghĩ thầm: hắn cũng nhớ bánh đậu xanh do nàng làm.
Bóng trăng đổ xuống, bóng dáng thượng thần Dung Lâm cao lớn như ngọc đứng bên bờ Bích Ba trì, hắn bẩm sinh đã mang một sự cao ngạo quý khí. Bóng đêm tịch mịch, bóng hình cô độc, lại là người cao quý, nhìn qua cũng có mấy phần cô đơn tịch mịch.
Dung Lâm đứng ở nơi này đợi một lát, thấy đã muộn mà tiểu cá yêu vẫn chưa đến, săc mặt hắn trầm xuống.
Ba ngày không ngó ngàng đến là lại thế này.
Hắn lại tiếp tục làm một thượng thần lạnh lùng vậy.
Dung Lâm đứng chắp tay, sau đó không nhịn được liên tục ngoái đầu lại nhìn, trán nhăn lại, tâm trạng đương nhiên không tốt.
Có người đang mạnh mẽ chạm vào kết giới của hắn.
Dung Lâm nhíu mày, giơ tay lên không trung, liền có thể nhìn thấy bên ngoài kết giới, một tiểu cô nương mạnh mẽ xông vào kết giới nhiều lần, đều bị kết giới của hắn đánh ra.
Là ốc đồng tinh. Hình dáng... bé hơn tiểu cá yêu một chút, thân hình cũng béo hơn tiểu cá yêu một chút.
Dung Lâm suy nghĩ một lát, nghĩ đến điều gì đó, phất tay để ốc đồng tinh bước vào.
Ốc đồng tinh đó tiến vào kết giới, nhìn thấy bóng hình đứng bên hồ, thấy thân hình hắn tản mát vàng sáng nhàn nhạt của thượng thần, tầng khí bẩm sinh của thượng thần khiến người khác không thể nhận nhầm, vội vàng quỳ xuống: "Thượng thần, thượng thần cứu mạng!"
Chân của ốc đồng tinh chạm vào ống quần hắn, Dung Lâm hơi lùi lại phía sau một bước, nói: "Có chuyện gì từ từ nói, đừng có một lời không đúng liền quỳ xuống."
Điền La khóc sướt mướt, lau nước mắt nói: "Là A Liên, A Liên xảy ra chuyện rồi."
Dung Lâm đột nhiên nghiêm mặt nói: "Ngươi nói cho rõ ràng xem."
Điền La lấy tay áo lau đi nước mắt, vội vàng nói: "Thượng thần, A Liên bị nhốt vào U Ty cục, thượng thần mau mau nghĩ cách cứu người đi."
Dung Lâm kinh ngạc.
Đúng là yêu tinh gây họa.
Chỉ trong hai ngày, nàng phạm phải tội gì mà lại đụng đến U Ty cục.
U Ty cục của Cửu Tiêu các dùng để giam giữ những đệ tử phạm sai lầm, hơn nữa lỗi phạm phải khá lớn, mới bị nhốt lại. Nếu không cũng chỉ là bị sư trưởng dạy dỗ một phen, cùng lắm thì cấm túc, phạt tiền là xong.
A Liên là một cô nương, cho dù là phạm phải điều gì bị nhốt trong U Ty cục, chung quy vẫn gây tổn hại cho danh tiếng.
May mắn ở U Ty cục là nhốt riêng nam nữ, A Liên không phải lo bị nam tử ức hiếp.
Nhưng nha đầu này, phạm phải chuyện lớn đại đa số là nam tử, cô nương rất ít, cho dù có, cũng không phải là chuyện gì nghiêm trọng, gia đình bỏ ra ít ngân lượng, dìm chuyện này xuống, tự nhiên cũng coi như qua một kiếp nạn. Nhưng như A Liên không có bối cảnh gia thế, chỉ là con cá đến từ vùng khác, đương nhiên không được nhận đãi ngộ như vậy.
Nàng vốn xinh đẹp tuổi còn trẻ, đối diện với nhà lao giam giữ nam tử, nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp của nàng như vậy, đã không có ít người huýt sáo với nàng.
Dù tính tình A Liên như thế nào, vào lúc này đúng là không cười nổi, bèn tìm một góc sạch sẽ ngồi xuống.
Ngồi hai ngày mới nghe thấy bên ngoài có người gọi nàng: "Cô kia... con cá béo mới đến, biểu ca của ngươi đến."
Hết chương