Một đêm tuyết rơi đã kéo mặt trăng vào đông, vừa tảng sáng, hơi thở đều mang theo sự lạnh lẽo, Vụ Nguyệt đã nhanh chóng rửa mặt xong, mặt mày đều lộ rõ chưa tỉnh ngủ.
Từ khi đi săn thú về, mỗi ngày nàng đều phải đi thỉnh an Thái hậu.
Vụ Nguyệt đến nơi cũng không sớm không muộn, chờ những người khác đến đủ thì nàng đã an tĩnh ngồi một bên.
Phần lớn thời gian tiểu công chúa đều không nói gì cả, chỉ ngồi yên nghe bọn họ nói chuyện.
"Thái tử phi đến!" Cung nữ bên ngoài báo.
Vụ Nguyệt nâng mắt nhìn Cố Ý Uyển cười tươi đi vào.
Cố Ý Uyển cũng gật đầu với nàng, đi đến giữa phòng hành lễ với Thái hậu, "Ý Uyển thỉnh an Thái hậu."
"Ừ."
Thái hậu khẽ vân vê chuỗi hạt Phật châu phỉ thuý xanh biếc trong tay, khuôn mặt từ ái đã có dấu vết của năm tháng, ban ngồi.
Cố Ý Uyển ngồi xuống xong liền nghe Thái hậu hỏi, "Tứ công chúa chưa tới sao?"
Cung nữ bên cạnh đáp, "Bẩm Thái hậu, vừa rồi cung nữ bên cạnh tứ công chúa tới truyền lời, nói Tứ công chúa vẫn không khoẻ."
Vụ Nguyệt an tĩnh ngồi một bên nghe vậy liền thấy mí mặt giật giật, từ khi trở về từ bãi săn, nàng chưa gặp Tiêu Tịch Ninh lần nào.
"Không phải Thái y đã đến xem rồi sao?" Thái hậu bất đắc dĩ lắc đầu, bà còn không hiểu tính nết của nha đầu kia sao.
Tầm mắt như có như không nhìn qua Vụ Nguyệt rồi mới chuyển qua Cố Ý Uyển, "Ngươi rảnh rỗi thì đến xem con bé."
"Dạ." Cố Ý Uyển nhu thuận đồng ý.
Thái hậu lại hỏi về chuyện thích khách, "Ai gia nghe nói, đến bây giờ vẫn chưa tra ra manh mối?"
Cố Ý Uyển cau mày lắc đầu, "Điện hạ cùng Tứ hoàng tử hợp tác điều tra, thế nhưng mãi chưa có tiến triển."
"Thôi, chuyện tiền triều, cứ để bọn hắn lo." Thái hậu cũng không hỏi thêm nữa, nói sang chuyện khác, "Cũng nên đến lúc làm tiệc trà rồi."
Cố Ý Uyển trả lời, "Vâng ạ, sắp có trận tuyết lớn rồi, cũng nên tổ chức tiệc trà thôi."
Vụ Nguyệt liền thấy dự cảm không lành, nàng biết Thái hậu thích uống trà, cho nên cứ vào đông sẽ tổ chức tiệc trà, mà người dự tiệc đều sẽ phải pha trà cho bà thử, trước đây nàng chưa bao giờ tham gia, đương nhiên sẽ không cần nhọc lòng nhưng hiện tại, Vụ Nguyệt nhất thời cảm giác như gặp đại dịch.
Quả nhiên, nghĩ đến Tào Tháo thì Tào Tháo liền tới, Thái hậu quay sang hỏi nàng, "Ngươi có biết pha trà không?"
Vụ Nguyệt ngoan ngoãn đáp lại, "Có ạ."
Sắc mặt nàng thản nhiên nhưng bàn tay trong tay áo không nhịn được mà nắm chặt, đợi đến tiệc trà vẫn còn chút thời gian, có lẽ sẽ học được. Nhất định phải học được.
Thái hậu vừa lòng cười, "Vậy đến lúc đó Ai gia sẽ nếm thử trà nghệ của ngươi."
"Dạ." Vụ Nguyệt nhẹ giọng đáp, nói nữa sẽ biểu lộ sự mất tự tin của nàng.
Thái hậu phân phó Cố Ý Uyển chuẩn bị tiệc trà, "Chuyện thích khách ở bãi săn làm mọi người đều hoảng sợ, tiệc trà lần này làm lớn một chút, coi như trấn an lòng người."
Thái hậu nói xong liền để mọi người trở về.
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor.
Vụ Nguyệt theo đoàn người rời khỏi điện, Tạ Vụ Hành chờ sẵn ở bên ngoài vội khoác áo choàng cho nàng. Đợi áo choàng mặc xong, Vụ Nguyệt liền nói, "Chúng ta trở về thôi."
Trên đường nàng liền đem mọi chuyện kể cho Tạ Vụ Hành, "Nghe hoàng tẩu nói chuyện thích khách vẫn chưa có manh mối gì, cũng không biết khi nào mới có thể tra rõ."
Ánh mắt Tạ Vụ Hành hơi động.
Vụ Nguyệt lại thở dài một tiếng, nghĩ tới tiệc trà, vẻ mặt nàng càng thêm buồn bực, "Còn có một chuyện không tốt nữa"
Nhìn thấy vẻ mặt uể oải của Vụ Nguyệt, Tạ Vụ Hành nhíu mày hỏi, "Làm sao vậy?"
"Sắp tới sẽ tổ chức tiệc trà, Thái Hậu muốn xem tay nghề của ta."
Tạ Vụ Hành như hiểu ra, "Công chúa biết pha trà sao?"
Vụ Nguyệt đáng thương lắc đầu, nhỏ giọng nói như sắp khóc, "Không biết, nhưng ta đã nói là biết."Giọng nói mềm mại uỷ khuất làm hắn chỉ muốn nâng niu trong bàn tay mà yêu chiều, Tạ Vụ Hành khẽ cắn đầu lưỡi, đè nén suy nghĩ trong lòng, "Vẫn còn thời gian, chúng ta từ từ học."
"Ngươi sẽ học cùng ta sao?" Vụ Nguyệt ngước mắt mong chờ nhìn Tạ Vụ Hành, nếu chỉ có mình nàng thì quá đáng thương rồi.
Tạ Vụ Hành gật đầu, "Đương nhiên."
Hắn sao có thể nói không với nàng.
Vụ Nguyệt nghe vậy thì yên tâm cười rộ lên, đối với chuyện pha trà cũng tự tin hơn mấy phần.
Hai người cùng trở về Trường Hàn cung, Lan ma ma nghe Vụ Nguyệt nói về tiệc trà, thái độ cũng không lo lắng lắm, "Chuyện này không khó."
Vụ Nguyệt không hiểu, "Ma ma biết pha trà ạ?"
Lan ma ma lắc đầu, "Ta biết nhưng tay nghề của ta không đem ra so được." Bà cũng nói thêm, "Nhưng tài nghệ pha trà của Vân nương nương chính là số một số hai trong cung cấm này."
Ánh mắt Vụ Nguyệt sáng lên, nhảy nhót nói: "Ta đi tìm Vân nương nương."
Tạ Vụ Hành cũng theo nàng đến tây phòng.
Vân Hề Nhu nằm dựa vào ghế mây chợp mắt, bỗng nhiên có tiếng cửa đẩy ra cùng với đó là âm thanh ngọt ngào của Vụ Nguyệt truyền đến.
"Vân nương nương."
Vân Hề Nhu chậm rãi mở mắt, thấy miệng nhỏ của nàng khẽ đóng mở liền hỏi, "Làm sao vậy, có chuyện gì sao?"
Vụ Nguyệt đi đến gần bà, ngồi xổm xuống, cười mỉm nói, "Vân nương nương, con có việc muốn nhờ người."
"Hiếm thấy nha." Vân Hề Nhu chạm nhẹ lên chóp mũi nàng, "Nói đi, có chuyện gì."
"Con muốn cùng người học pha trà." Vụ Nguyệt giải thích nguyên do, lại nói, "Ma ma bảo trà nghệ của người là bậc nhất."
Vân Hề Nhu nghe vậy liền chua xót trong lòng, trước kia khi nàng tiếng cung vì muốn thượng vị mà cái gì cũng đề học qua, học trà nghệ cũng chỉ vì nụ cười của Thái hậu.
Mà hiện giờ Vụ Nguyệt cũng giống như mình tìm cách lấy lòng người khác, Vân Hề Nhu chỉ cảm thấy trong lòng bi ai, nhưng bà cũng từng nói qua với Lan ma ma, nếu đã được ân sủng phải tranh càng nhiều càng tốt, bằng không chỉ cần lơ là sẽ bị ăn thịt.
Từ hôm đó, Vụ Nguyệt liền theo Vân Hề Nhu học trà đạo.
Vân Hề Nhu yêu cầu nghiêm khắc, không được mắc sai lầm dù chỉ một chút, mặc dù Vụ Nguyệt bị nước sôi làm bỏng tay cũng phải tiếp tục.
Vành mắt nàng phiếm hồng, nước mắt lưng tròng nhưng cũng chỉ có thể cắn răng tiếp tục.
Tạ Vụ Hành nhíu mày, "Nương nương, không bằng để công chúa nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục."
Vân Hề Nhu đương nhiên biết Vụ Nguyệt khổ sở nhưng không thể không nhẫn tâm, "Hiện tại ngươi không đành lòng nhìn công chúa vất vả, vậy đến bữa tiệc nếu biểu hiện của nàng không khiến Thái hậu hài lòng, trách cứ xuống ngươi nói sao nàng có thể chịu?"
Vân Hề Nhu mắng hắn, trong mắt Tạ Vụ Hành âm trầm nhưng bà cũng chỉ nghĩ là hắn đau lòng Vụ Nguyệt, "Ngươi cũng chỉ là một cái tiểu thái giám, chẳng lẽ còn tưởng có thể bảo hộ được người khác sao, ngươi nhớ rõ, có phúc cùng hưởng, có hoạ cũng phải cùng chịu."
Tạ Vụ Hành không đáp, nhất đính sẽ có một ngày, hắn sẽ để công chúa không phải chịu ai kiềm chế nữa, sẽ chỉ có những kẻ muốn lấy lòng nàng, nịnh bợ nàng.
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor.
Vân Hề Nhu thấy Vụ Nguyệt cũng đã học được không ít mới mở miệng nói, "Được rồi, đến đây thôi."
Vụ Nguyệt liền thả lỏng thần kinh, đặt trà cụ trong tay xuống, đôi tay mỏi nhừ cũng buông thõng.
Lông mi nàng run run, Tạ Vụ Hành không nói liền cầm tay nàng cẩn thận xem xét, lòng bàn tay có hơi phiếm hồng.
Tạ Vụ Hành hướng Vân Hề Nhu hành lễ nói, "Nô tài cùng công chúa cáo lui trước, không phiền nương nương nghỉ ngơi."
Vân Hề Nhu nhìn hai người đi xa dần không nhịn được liền cười, tiểu thái giám này cũng rất biết hộ chủ.
Tạ Vụ Hành dẫn Vụ Nguyệt về tẩm điện, lại bê một chậu nước lạnh về, dùng tay vốc nước xối lên tay nàng.
Lạnh lẽo đột ngột tiếp xúc với da thịt làm Vụ Nguyệt không nhịn được rụt tay về, Tạ Vụ Hành liền nắm chặt cổ tay nàng không cho động.
Vụ Nguyệt nhỏ giọng kêu, "Lạnh!"
Lúc này Tạ Vụ Hành mới buông ra, hắn thả tay vào chậu nước, ngâm chốc lát liền nhấc lên, dùng tay mình áp lên bàn tay nàng, "Như vậy sẽ không lạnh nữa."
Vụ Nguyệt không ngờ hắn sẽ dùng phương pháp vội muốn rút tay lại.
"Đừng nhúc nhích." Bởi vì chỉ cần chạm vào tiểu công chúa hắn liền không khống chế nổi tà niệm của mình, giọng nói cũng có chút khàn khàn.
Hắn mím môi, ngước mắt nói, "Công chúa cũng không muốn bị phồng rộp giống như ta lần trước, phải không?"
Vụ Nguyệt không dám nhúc nhích, "Chỉ là bị bắn một chút thôi, không nghiêm trọng như vậy."
"Chỉ sợ vạn nhất." Thanh âm đáp lại nàng khàn khàn một cách khó hiểu.
Lạnh lẽo dần trở nên ấm áp, hai bài tay nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau, bọt nước nhỏ giọt theo kẽ ngón tay nhỏ xuống xối ướt mặt bàn.
Khi hơi lạnh vừa tan đi, Tạ Vụ Hành lại một lần nữa nhúng tay vào nước.
Vụ Nguyệt thấy mu bàn tay hắn bị lạnh đến trắng bệch, gân xanh cũng hiện lên, nhưng lại không thấy lòng bàn tay đang đỏ bừng của hắn.
Nàng nhẹ nhàng nắm tay lại, "Không đau nữa rồi, tay ngươi bị đông hỏng mất."
Tạ Vụ Hành không buông ra, ánh mắt thâm trầm, thấp giọng nói, "Vẫn đỏ."
Sau khi cơn đau dịu đi, Vụ Nguyệt cảm giác được sự đụng chạm quanh ngón tay của mình ngày càng rõ ràng, mang theo một chút xâm lược thầm lặng, những đường vân trên lòng bàn tay áp trên tay nàng, còn có những vết chai mỏng cọ xát vào làn da của nàng.
Cảm xúc không tên làm nàng thấy khó hiểu, lông mi khẽ chớp, "Đừng xoa mà~"
Tạ Vụ Hành lấy lại tinh thần, bình tĩnh nhìn bàn tay đang bị hắn xoa, đột nhiên thả ra.
"Ta đi đổ nước, công chúa nghỉ ngơi đi." Tạ Vụ Hành bê châu nước ra ngoài.
Ra khỏi căn phòng, cơn gió lạnh thổi bay đi những suy nghĩ vẩn đục trong đầu hắn. Tiểu công chúa sẽ không biết được, mới vừa trong lòng hắn mọc ra biết bao dây leo dày đặc như mạng nhện, kêu gào muốn quấn chặt, bao lấy nàng, để hắn có thể thoải mái mà hấp thụ hơi thở của nàng.
Hít một hơi thật sâu cho đến khi gió lạnh tiến vào cốt tuỷ, Tạ Vụ Hành mới có thể áp xuống tà niệm trong đầu.
Mấy ngày kế tiếp, Vụ Nguyệt không chỉ học trà nghệ mà còn phải tìm hiểu về trà đạo, mọi thứ đổ dồn lên cái đầu bé nhỏ của nàng khiến tiểu công chúa vừa cầm sách lên liền muốn chạy trốn.
Vụ Nguyệt nhìn chằm chằm đám chữ chỉ thấy đầu choáng váng, ngước mắt nhìn Tạ Vụ Hành, "Ngươi đọc cho ta nghe được không?"
Tạ Vụ Hành cầm lấy sách nàng đưa.
Không uổng phí công sức mình dạy hắn đọc sách viét chữ, Vụ Nguyệt đắc ý nghĩ.
Nghe âm thanh chậm rãi của Tạ Vụ Hành, Vụ Nguyệt bất giác thấy mệt rã rời, hơn nữa ngoài học trà nghệ, mỗi ngày nàng còn phải dậy sớm thỉnh an, vốn đã thiếu ngủ, mí mắt cũng dần cụp xuống.
Tạ Vụ Hành rời mắt khỏi sách nhìn lên thì thấy tiểu công chúa đã dựa gối tiến vào mộng đẹp, hàng mi dài khép chặt, hô hấp trầm ổn mềm mại.
Tạ Vụ Hành đi qua, đắp cho nàng một tấm chăn mỏng, lẳng lặng đứng nhìn cả canh giờ rồi mới luyến tiếc đi ra ngoài.
*
Mặt hồ Huyền Kim đã đóng lại thành băng, ánh nắng mặt trời chiếu rọi toả sáng lấp lánh.
Ở chòi ngắm cảnh gần đó, sát cửa cổ có một bóng người mặc áo xanh lơ đứng khoanh tay, bóng dáng cao lớn, mặt mày hiện ra vẻ khiêm tốn, dễ bảo.
"Trần Thương vẫn chưa tìm được cơ hội xuống tay?"
Tiêu Diễn liếc nhìn Tạ Vụ Hành, giọng nói bình đạm lộ ra vẻ không vui.
"Hồi điện hạ, Mã Ngọc Lai quá cảnh giác, võ công lại cao cường, thật sự khó có thể bảo đảm không xảy ra sơ sót hay không để lại manh mối có thể khiến người khác điều tra ra", Tạ Vụ Hành ngước mắt liếc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tiêu Diễn, lại nói tiếp, "Nô tài có một kế sách, không biết có khả thi hay không?"
Tiêu Diễn gật đầu, "Nói ta nghe thử."
"Thích khách ở bãi săn đến tột cùng do ai phái đến, trong lòng chúng ta cùng Tứ hoàng tử đều rõ ràng, chỉ là còn thiếu một chứng cứ thiết thực, mà Tứ hoàng tử cũng nắm được điểm này nên không hề sợ hãi." Trong mắt Tạ Vụ Hành lộ vẻ tính kế, "Vậy nên chúng ta làm loạn một chút, khiến hắn lộ ra sơ hở xong lập tức ra tay."
Tiêu Diễn suy tư, "Vậy thì, đem chứng cứ từ giả thành thật."
"Không ổn ạ." Tạ Vụ Hành nói, "Thánh thượng kị nhất là huynh đệ tương tàn, nếu không nắm chắc mười phần, thì ngược lại dễ khiến Thánh thượng nghi kị, như vậy sẽ bất lợi cho Điện hạ. Điện hạ chỉ cần nắm chức Tây xưởng, chẳng khác nào bóp lấy mạch máu của Tứ hoàng tử, còn sợ hắn có thể xoay người sao."
Tiêu Diễn suy tư, quả thật không nên nóng vội, "Ngươi nói cũng có lý."
Tạ Vụ Hành khẽ nhếch khoé môi, tiếp tục nói, "Hơn nữa, chúng ta kéo được Mã Ngọc Lai xuống nhưng cũng không thể để lộ Trần Thương, ở bên ngoài hắn vẫn là kẻ trung thành với Tứ hoàng tử, điện hạ chỉ cần tìm một kẻ tạm thời án binh bất động trong Tây Xưởng."
Tạ Vụ Hành rũ mắt, "Chỉ là người này đến lúc cần phải xuất đầu lộ diện, hắn xuất hiện đúng lúc sẽ khiến Tứ hoàng tử nghi kị, đề phòng, từ đó lại càng tín nhiệm Trần Thương."
Tiêu Diễn nghiêm cẩn nhìn hắn, mưu kế này quả thật khiến hắn phải nhìn Tạ Vụ Hành bằng con mắt khác, đồng thời cũng có suy tính trong lòng. Nếu là người ban đầu có thể khiến người khác không chú ý nhưng chỉ cần tra thì lập tức có thể biết, như vậy Tạ Vụ Hành là kẻ thích hợp nhất.
Tiêu Diễn nói, "Cô sẽ an bài, ngươi cùng Trần Thương cứ làm thoả đáng chuyện này trước đã."
"Dạ!" Tạ Vụ Hành cong lưng, mặt mày kính cẩn cúi thấp, trong mắt che đậy dã tâm bừng bừng.
*
Trường Hàn cung yên tĩnh như thường lệ, Vụ Nguyệt nghiêng người nằm trên giường êm, ngủ ngon ngọt, mãi đến khi nghe thấy tiếng Xuân Đào trò chuyện bên ngoài mới từ từ tỉnh lại.
Đôi mắt nhập nhèm khẽ chớp, phát hiện trong phòng tối om, hoàng hôn xuống từ lúc nào.
Nàng cúi đầu nhìn tấm chăn mỏng trên người, rõ ràng đang nghe Tạ Vụ Hành đọc sách, sao lại ngủ mất rồi.
Vụ Nguyệt nghĩ ngợi, quay đầu về phía bàn sách tìm bóng dáng Tạ Vụ Hành.
Trước bàn không có ai.
Phòng tối tĩnh mịch làm nàng nhớ lại lều nhỏ ở bãi săn hôm đó, khi nàng tỉnh lại cũng không thấy hắn, trong lòng tràn đầy bất an.
Vụ Nguyệt kéo chăn trên người xuống, nàng muốn ra ngoài tìm hắn, đúng lúc đấy cửa bị đẩy ra, Tạ Vụ Hành xuất hiện ở cửa.
Ánh mắt sáng ngời của Vụ Nguyệt tràn đầy sợ hãi cùng lo lắng, chạy vội ra cửa.
Thấy nàng suýt dẫm phải tà váy dưới chân, Tạ Vụ Hành thật muốn ôm nàng vào lòng để nàng không chạy nữa, nhưng chỉ có thể nhìn chằm chằm chân nàng nhắc nhở, "Công chúa đi chậm một chút."
Chờ đến khi người đã đứng vững, hắn mới mỉm cười hỏi: "Sao công chúa lại tỉnh rồi?"
Vụ Nguyệt ngẩng đầu mỉm cười, hỏi hắn: "Ngươi đi đâu vậy?"
Tạ Vụ Hành nhìn cái sọt hắn vừa để trên tay xuống, giải thích: "Ta thấy trong cung không còn nhiều than nên đi lấy thêm."
Vụ Nguyệt lúc này mới nhìn đồ vật dưới chân, "Chẳng trách, ta tỉnh lại không thấy ngươi."
Tạ Vụ Hành cười cười, xem ra về sau phải canh giờ cẩn thận hơn, không thể để tiểu công chúa phát hiện.
Nghĩ lại vừa rồi, nàng chạy vội tới chỗ hắn, hắn nghĩ ngợi nói: "Công chúa không thấy ta ở đây nên sợ hãi sao?"
Trong lòng hắn tràn ngập khao khát, nàng vì không thấy hắn mà bất an, mà sợ hãi sao, nàng cũng sẽ giống như hắn sao, ngày càng mong muốn nhiều hơn.
Vụ Nguyệt định gật đầu theo bản năng, nhưng nếu thừa nhận, chẳng phải sẽ vừa mất mặt vừa lộ ra nàng vô dụng sao.
tiểu công chúa chớp mắt, còn muốn để Tạ Vụ Hành yên tâm nàng có thể bảo hộ hắn.
"Sợ gì chứ." Vụ Nguyệt ra vẻ tự tin, thanh âm cũng cất cao lên.
Nàng xoay người, nhéo đầu ngon tay nói, "Ta sợ ngươi thấy ta ngủ liền lười biếng không đọc sách nữa."
Đôi mắt của Tạ Vụ Hành tối sầm lại, nhịp đập dồn dập trong lồ ng ngực cũng chậm lại, rất nhanh mọi thứ trở lại bình thường.
Che giấu những suy nghĩ mờ ám của ngươi đi. Lẽ nào ngươi muốn công chúa phải đau khổ giống ngươi hay sao?
Vụ Nguyệt nói xong quay người lại, thấy Tạ Vụ Hành đang xuất thần liền hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Nàng lại bước tới, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch lạnh buốt của hắn, "Có phải do bên ngoài lạnh quá không?"
Mọi cảm xúc vừa trở lại bình thường của Tạ Vụ Hành đột nhiên sụp đổ vào khoảnh khắc Vụ Nguyệt đặt tay lên mặt khi chạm nhẹ, tiểu công chúa rút tay lại, Tạ Vụ Hành nắm chặt các ngón tay, muốn bắt lấy bàn tay mềm mại khiến hắn trầm mê kia.
Vụ Nguyệt kéo hắn đến bên bếp lò nói: "Lại đây sưởi ấm."
Tạ Vụ Hành bị nàng kéo đi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng như ngọc của nàng, cố gắng kiềm nén mấy lần, mới không bắt lấy bàn tay ấy, tiếp tục áp lên khuôn mặt hắn.
Tạ Vụ Hành chậm rãi chà xát hai tay trên đống lửa, như đang chà xát một vết bẩn vô hình nào đó.