Ngũ Hành Của Cô Thiếu Tiền

chương 29: chương 29

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cho tới bây giờ Khương Nhất chưa từng thấy một người nào đáng thương đến vậy.

Bài vị của Sư tổ bà bà ở trong túi xách cũng ủi ủi cô.

Khương Nhất gật đầu nói: “Sư tổ bà bà, cháu biết mà, cháu sẽ không động thủ với một người đáng thương chưa từng hại người như thế này đâu.”

Nữ quỷ đáng thương này lúc mới chết đi vẫn còn ý thức của bản thân mình, nhưng cùng với oan khuất không thể nào nguôi ngoai, oán khí của cô ấy càng ngày càng nặng, nặng đến mức quên mất mình là ai, chỉ có thể không ngừng lặp đi lặp lại những chuyện lúc trước.

Tay trái Khương Nhất bấm niệm pháp quyết, tay phải nhanh chóng vạch ra mấy nét trong không trung.

Không khí lập tức dao động, một lá bùa màu vàng lộ ra hình thù thật sự của mình.

Ngón tay Khương Nhất điểm xuống, lá bùa kia lập tức xuyên qua đầu ngón tay của cô, lại điểm vào trên trán của nữ quỷ đáng thương đó.

Đôi mắt đen như mực của nữ quỷ bỗng nhiên trở nên trong trẻo, âm khí toàn thân cũng dần tản đi.

Cô ấy đứng dậy khỏi mặt đất, ngơ ngác nhìn xung quanh mình.

Sau đó, cô ấy đi thẳng đến trước tấm gương trong phòng vệ sinh, lại hoảng sợ đến mức hét lên thành tiếng.

Oán quỷ kêu thảm, gương cũng nổ tung.

Nữ quỷ cũng phát hiện tiếng hét của mình quá khó nghe liền liều mạng che miệng lại, trong hốc mắt vẫn còn đọng lại một giọt nước mắt màu đen do âm khí ngưng kết lại mà thành, không chịu rơi xuống.

Khương Nhất: ...

Mẹ kiếp, cô đền cái gương lại cho tôi mau!

Khương Nhất cố bình tĩnh lại rồi nói: “Cô không chịu rời đi là bởi vì người giết cô vẫn chưa tìm ra được đúng không?”

Nữ quỷ đáng thương kia che mặt lại, cúi đầu không lên tiếng.

Che mặt là bởi vì mặt quá xấu.

Còn không lên tiếng là bởi vì giọng quá khó nghe.

Đã biến thành quỷ rồi, còn quan tâm xấu đẹp làm gì nữa chứ?!

Bỗng nhiên, nữ quỷ đáng thương nhớ ra cái gì đó, bước nhanh đi đến phòng ngủ.

Cô gái thuê nhà trước đó vì nhà này bị quỷ ám nên không thèm lấy đồ trong này đi, chỉ muốn bỏ chạy cho nhanh, thế cho nên son môi, phấn lót, mỹ phẩm dưỡng da đều còn ở đó.

Nữ quỷ đáng thương điều khiển những thứ này, lần lượt bôi từng thứ lên mặt mình.

Mà trên thực tế, mấy thứ này không thể bôi lên mặt cô ấy được.

Nữ quỷ đáng thương đã làm quỷ hai năm, đương nhiên cũng có một chút tu vi trong người, theo động tác cô ấy bôi lên, khuôn mặt cũng huyễn hóa trở nên xinh đẹp hơn một chút.

Người không biết chuyện còn tưởng rằng thật đúng là nữ quỷ trang điểm nên mới trở nên xinh hơn.

Bài vị Sư tổ bà bà ở trong túi xách cũng uốn éo vặn vẹo.

Khương Nhất thầm nghĩ, rồi xong, Sư tổ bà bà lại học được nữa rồi.

Đến khi nữ quỷ trang điểm ăn mặc đàng hoàng xong, cô ấy bắt đầu hắng giọng: “A á à a…”

Ha ha, giọng này còn có vẻ êm tai hơn đấy.

Sau đó cô ấy dùng giọng này để chào hỏi Khương Nhất: “Xin chào!”

Đã biết tôi là đại sư mà cô ở trước mặt tôi còn thả lỏng như vậy, có tin tôi thu cô hay không?

Khương Nhất hỏi cô ấy: “Cô tên là gì? Vì sao không vào cửa luân hồi?”

“Tôi tên là Phương Lệ Ảnh, lúc chết mới có 22 tuổi, tôi không muốn vào luân hồi, tôi muốn thấy người kia phải đền tội.”

“Cô nói cho tôi nghe là ai giết cô, tôi có thể giúp cô bắt được người đó.

Điều kiện trao đổi chính là cô phải vào cửa luân hồi, không được lưu luyến ở trần thế nữa.

Mặc dù cô không chủ động hại người nhưng hành vi của cô cũng đã ảnh hưởng rất nhiều người rồi.

Còn nữa, vì sao cô lại muốn hù dọa các hộ gia đình khác?”

Phương Lệ Ảnh còn rất ấm ức: “Tôi không hề dọa ai hết, tôi chỉ là muốn cùng bọn họ giao lưu về cách làm đẹp, cách trang điểm, phối áo quần các kiểu… Tôi còn muốn nói cho bọn họ biết là ai giết tôi nữa.

Sau đó…sau đó thì bọn họ liền chạy mất.

Những chuyện về sau thì tôi không còn nhớ rõ nữa rồi.”

Khương Nhất trầm giọng: “Vậy bây giờ cô nói đi, rốt cuộc là ai đã giết cô.”

“Là người thợ sửa ống nước trong tiểu khu, anh ta nói trần của nhà bên dưới bị rỉ nước, muốn vào để kiểm tra.

Anh ta vừa bước vào đã khóa trái cửa lại, nói là đã thích tôi từ rất lâu rồi.

Tôi muốn bỏ chạy nhưng bị anh ta đè lại, còn đâm tôi mấy đao nữa.

Tôi đau, đau lắm.

Cô xem đi, ở đây còn có vết sẹo này, quá xấu.”

Khương Nhất đỡ trán, thật sự là nữ quỷ đời này không quên được chuyện làm đẹp, chết rồi mà vẫn quan tâm có xấu hay không.

Truyện Chữ Hay