Edit: Hắc Phượng Hoàng
Tiết nguyên tiêu ở triều đại này cực kỳ náo nhiệt, trong huyện mùng tám đã bắt đầu đốt đèn, mãi cho đến mười bảy mới cất đèn, ban đêm sáng như ban ngày, ánh đèn chói mắt, bóng người trùng trùng điệp điệp, vô cùng náo nhiệt.
Tần thị mua cửa hàng trong huyện cho Bàng Thành sớm đã bố trí thỏa đáng, ngày hôm đó hẹn ba đứa trẻ Đỗ gia cùng đi lên huyện chơi.
Đỗ Tiểu Ngư hưng trí bừng bừng, lôi kéo Tần thị hỏi phải chăng dụng cụ buôn bán chè hạnh nhân cũng chuẩn bị xong rồi.
Hai người tâm hữu linh tê, Tần thị cười nói: “Sao lại không chuẩn bị chứ, nguyên tiêu là thời gian người đến người đi, đến khuya còn hò hét ầm ĩ, không nên làm một bữa ăn khuya sao? Tối nay ta để Thành nhi ra ngoài bán.”
Đỗ Văn Uyên ở bên cạnh nói: “Trước tiên cầu chúc đại thẩm tiền vào như nước.”
Tần thị cao hứng cười không ngừng.
Xe bò chầm chậm tiến lên, lúc đến huyện Phi Tiên, sắc trời đã gần đến hoàng hôn.
Quả nhiên người đi đường như dệt cửi, đèn màu treo cao, mấy người đi ở trên phố hết nhìn đông tới nhìn tây, thỉnh thoảng dừng bước thưởng thức.
Lần trước Đỗ Tiểu Ngư không tới trong huyện xem đèn, lần này thật sự xem như mở mang tầm mắt, thầm nghĩ, nơi này chỉ là thị trấn đã đồ sộ như thế, đưa tầm mắt nhìn, tràn đầy hoa đăng. Hình dạng kiểu dáng đủ loại, vượt sức tưởng tượng, làm nàng không khỏi nhớ tới bài ca kia,
“Gió đông xuân đuổi tìm ngàn cây
Càng rơi xuống, tựa mây sao
Bảo mã điêu xa hương ngập đường
Tiếng tiêu phượng lay động
Ấm ngọc tỏa sáng,
Một đêm cá rồng vui múa…”
[Thanh ngọc án – Bản dịch từ Thivien.net]
Bởi vậy có thể tưởng tượng, kinh thành những thứ này ban đêm nhất định càng làm cho người ta thêm say mê.
“Nơi này là nhà chúng ta.” Tần thị dẫn bọn họ đến một tiểu viện góc tây bắc, vừa gọi: “Thành nhi, mau ra đây.”
Đây là một tứ hợp viện cực kì bình thường, có hai gian sương phòng, bên trong là ba gian phòng lớn xoay ngang, diện tích vẫn đủ lớn, trong đình có cái giếng cổ, bên cạnh trồng hai gốc cây mai, đang mọc ra nụ hoa, đúng là có chút thanh nhã.
Bàng Thành một đầu mồ hôi từ bên trong chạy ra, cười ngốc ngốc với mấy người, “Đến đây nha ~ , đêm nay đến xem đèn, đẹp lắm, đoán chừng có mấy ngày đấy.”
Đỗ Tiểu Ngư cười nói: “Bàng đại ca đang làm gì mà ra nhiều mồ hôi thế?”
Tần thị lắc đầu, “Còn phải nói, chắc chắn là đang đảo chè hạnh nhân, Bàng đại ca của cháu chân tay vụng về cháu cũng biết rồi đấy, ta đã dạy mấy lần rồi, bây giờ xem như làm được ra dáng rồi.”
Bàng Thành gãi đầu, có chút mắc cỡ, “Chỉ sợ làm ăn không ngon, may quá, các ngươi tới nếm thử, ta lập tức đẩy ra ngoài bán.”
Mấy người theo hắn vào phòng bếp, thấy một nồi cháo trắng như tuyết, Bàng Thành bưng một chén cho Đỗ Tiểu Ngư, cười nói: “Nhìn xem có giống muội làm không?”
Đỗ Tiểu Ngư uống một hớp, gật đầu, “Rất ngon, chắc quen tay rồi ạ, lại nói, người nơi này chưa từng ăn, không bị so sánh đâu.”
“Đúng vậy, uống ngon lắm.” Đỗ Hoàng Hoa cũng chân thành có khích lệ một câu.
Ngược lại Đỗ Văn Uyên tinh tế thưởng thức sau đó nói: “Nên cho ít đường thôi, chẳng qua cô nương gia lại yêu thích uống ngọt.” Hắn lại cảm thấy nhạt một chút ngon hơn.
Bàng Thành có chút mê hoặc, “Vậy rốt cuộc là ngọt tốt hơn, hay là nhạt tốt hơn?”
Tần thị nhíu mày, gõ một cái trên đầu hắn nói: “Con làm đến đâu bán đến đấy, mang đường trên người, thấy cô nương gia thì cho nhiều thêm, khi nấu thì cho bớt đường đi.”
Bàng Thành bỗng nhiên tỉnh ngộ vội nói: “Vẫn là mẹ thông minh”
Đỗ Tiểu Ngư âm thầm buồn cười, Bàng Thành này tuy hàm hậu thành thật, có vẻ hơi ngốc, kỳ thực rất đáng yêu, nếu tìm người thật lòng thích cũng tốt, tiếc thay ánh mắt Tần thị cao quá, không sợ nếu thật sự tìm về người con dâu lợi hại, đến lúc đó bắt nạt con trai bà thì sao nhỉ?
Sau đó Đỗ Tiểu Ngư lại giúp Bàng Thành xếp chè hạnh nhân, Đỗ Hoàng Hoa chuẩn bị bánh nướng, Tần thị thì đi thu dọn phòng nhỏ, buổi tối để cho bọn họ ngủ ở nơi này, mang chăn đi ủ nóng, không phí bao nhiêu thời gian.
Đến khi trời tối hẳn, hoa đăng trong huyện đều sáng lên, ngoại trừ Tần thị, mấy người đều đi ra cửa trước.
Bàng Thành chất chè hạnh nhân lên xe nhỏ tới cửa chợ bán, Đỗ Tiểu Ngư không thể thiếu giúp hắn gọi vài câu, vật này mới mẻ, năm mới trong tay đứa bé đều có chút tiền, lúc này lập tức vây quanh.
“Trẻ con có cho thêm đường không?” Bàng Thành lại gặp khó khăn, mẫu thân hắn chỉ nói cô nương gia sẽ bỏ nhiều đường.
“Có cho thêm.” Đỗ Tiểu Ngư cười nói: “Tiểu hài tử yêu thích ăn kẹo, đúng rồi, lão nhân gia cũng cho ít đi nha, ăn nhiều không tốt.”
Tần thị lúc này cũng vội vàng làm xong việc trong tay, gọi bọn họ tự đi xem đèn.
Ba tỷ đệ đi từ đầu đường tới cuối đường, nhìn hoa cả mắt.
Mà mỗi lần ngang qua đoán đố đèn, Đỗ Tiểu Ngư sẽ không buông tha, lôi kéo Đỗ Văn Uyên để hắn đoán, đương nhiên, phần thưởng tất nhiên là nhiều rồi, nào là kẹo hồ lô, khăn, bánh xốp, vân vân, không thiếu gì cả, lúc trở lại tiểu viện ba người trong tay đều xách đầy.
Vào buổi trưa ngày thứ hai, nàng lại đi Vọng Nguyệt lâu, chủ yếu là lần nữa xác định tình huống khách ăn thịt thỏ với Mao chưởng quỹ, người ăn món này không nhiều, bình thường sẽ chọn loại thịt khác, trừ phi là tiểu nhị tự mình đề cử, như vậy còn có người ăn. Đa số không có thói quen này, trừ phi có một số ít đặc biệt yêu thích món này.
Tiếp theo nàng lại hỏi có người ăn cay hay không, đại chưởng quỹ Mao Tống này căn bản là không thèm để ý một tiểu cô nương, nhưng bởi vì có mấy lần giao dịch, lại thấy bọn có chút quan hệ với Lâm Tung, thêm nữa hiểu được Đỗ Văn Uyên ở tại Vạn gia, lúc này kiên nhẫn vô cùng, cười nói: “Tiểu cô nương đúng là biết rất nhiều, hạt tiêu này ở quốc gia chúng ta gần đây mới lưu hành, trước đây không có ai ăn, sau này có vài người ăn, ngay hai năm trước tửu lâu chúng ta cũng không dám làm món cay, chẳng qua hơn một năm gần đây bất đồng.”
“Bây giờ nhiều người ăn rồi sao? Chẳng qua trong thôn chúng ta cũng không có lưu hành.” Đỗ Tiểu Ngư nói, nàng cũng thích ăn cay, lần này thế nào cũng phải mua chút về thử xem, nếu cha mẹ cũng thích ứng vậy thì không thể tốt hơn.
“Mới đầu hạt tiêu đắt đỏ, coi như là nhà giàu có cũng không ăn nổi, tất nhiên là quan lại nhân gia thường dùng, bây giờ nhiều người trồng, ăn người cũng nhiều hơn, cứ lấy tửu lâu chúng ta mà nói, hiện tại một nửa khách đều có thể tiếp thu, người trong thôn các người chắc chắn sớm muộn gì cũng ăn thôi.”
“Thì ra như vậy, đa tạ Mao chưởng quỹ cho biết.” Đỗ Tiểu Ngư cười hì hì nói cám ơn.
Cáo biệt Mao Tống, Đỗ Tiểu Ngư đi hương liệu phô mua một bao lớn các loại hương liệu, lại dùng mất tám đồng tiền .
Buổi chiều ngồi xe bò về nhà, trong lòng cực kỳ vui vẻ .
Qua năm ngày là đến tiết nguyên tiêu, Triệu thị sáng sớm đã dậy làm bánh trôi.
Đỗ Tiểu Ngư kiếp trước ăn tiết nguyên tiêu chủ yếu là uống rượu ủ bánh trôi, nói là bánh trôi, kỳ thực là bánh gạo nếp nhỏ không có nhân, mà nơi này bánh trôi thật to, bên trong có các loại nhân bánh, có đậu sa, có mứt táo, còn có mặn, nhiều kiểu nhiều loại, nhưng không có rượu ủ, chỉ nấu chín trong nước sôi là có thể ăn.
Triệu thị làm mì gì ăn cũng ngon miệng, nàng tất nhiên là được ăn thỏa mãn rồi, đến tối lại thả pháo, ngày lễ này trải qua như lúc đón năm mới.
Thế mà sau tết đoàn viên lại phải đối mặt với chia tay, Đỗ Văn Uyên và Đỗ Hoàng Hoa phải đi Vạn gia.
Sau khi chia tay lưu luyến, Đỗ Tiểu Ngư càng cảm thấy trong nhà quạnh quẽ, một người cô đơn nhiều thành quen, trước đây nàng là cô nhi, không cảm nhận được lúc này cũng không khát vọng, chỉ khi nào nắm giữ rồi, mới cảm thấy khó mà dứt bỏ.
May là nàng có rất nhiều chuyện phải bận rộn, tỷ như ủ mầm dưa, chuẩn bị lai giống thỏ lần nữa, vân vân.
Vì lần trước trồng dưa hấu hơi muộn, cho nên qua hết tiết nguyên tiêu nàng bắt đầu ươm hạt rồi, ăn dưa xong có giữ hạt lại bảo quản cẩn thận, không cần phải đi mua của Khưu Trưởng Vinh nữa, chỉ là vườn ươm giống nhất định phải đào một lần nữa, trước đó bị nàng làm thành vườn hoa rồi.
Việc này đương nhiên do Đỗ Hiển làm, đào một nơi đối diện vườn hoa, vẫn đào một khoảng như năm trước.
Theo Đỗ Tiểu Ngư, mới chỉ trồng một lần dưa hấu, kinh nghiệm tích lũy thực sự không coi là nhiều, nàng không dám mạo hiểm, bởi vậy năm nay vẫn chỉ trồng một mẫu, trong suy nghĩ của nàng, chưa bao giờ gặp nguy cơ, chưa có phương pháp giải cứu là không an toàn.
Chẳng qua thời gian ươm giống sớm một chút mới có lợi cho dưa hấu giành thị trường, chiếm được tiên cơ hơn so với nông dân trồng dưa khác, nhưng thời tiết lạnh giá, công tác giữ ấm phải làm cực kì cẩn thận, nếu không mọc được ra không chỉ lãng phí thời gian, còn sẽ bị dẫn tới tình trạng muộn hơn cả năm trước.
“Cha, theo cha mầm mọc ra liệu có bị lạnh chết không?” Đỗ Tiểu Ngư lo lắng trùng trùng không nhịn được hỏi thăm.
“Cái này thì không thể nắm chắc được.” Đỗ Hiển đang dải phân bón lót cho mảnh đất kia, “Hay là con trồng muộn thôi? Muộn sẽ không sao, không phải năm ngoái vẫn bán được đấy sao?”
“Một mẫu đất thì sớm hay muộn một chút cũng không sao cả, chẳng qua nếu sau này trồng nhiều, đến lúc đó thì không được. Sợ không bán được, qua tháng sáu cơ bản sẽ bắt đầu lạnh, trừ phi bán hạ giá.”
Nói có lý đấy, Đỗ Hiển dừng động tác lại, “Hay là nghĩ nghĩ biện pháp giữ ấm khác? Làm cái bếp chẳng hạn?”
“Bên ngoài gió lớn, củi lửa sợ là không được.” Đỗ Tiểu Ngư nói, nếu đốt nhiều ngày như vậy, hun khói có thể hun chết ngươi đấy ~ nàng ngừng một chút, “Chủ yếu là ban đêm lạnh, ban ngày thì có mặt trời rồi, chẳng lẽ còn phải có người không ngủ ở bên cạnh trông à?”
Hai người đều trở nên trầm mặc, nhíu mày suy nghĩ lung tung.
Triệu thị lúc này nâng một cái chum lớn đi ra chuẩn bị làm dưa muối, dưới chân dẫm lên một đống phân trâu, lập tức nói: “Cha nó, phân trâu này lần tới ông đừng phơi ở cửa có được không? Không biết dẫm bao nhiêu lần rồi.”
Đỗ Hiển nghe nương tử nổi giận, vội vàng đứng lên đi thu dọn phân trâu.
Đi được một nửa, bỗng hô lớn lên, “Phải rồi, dùng phân trâu.”
Một tiếng gầm của ông doạ Triệu thị suýt nữa rơi mất cải trắng trong tay, nhìn sang nói: “Làm gì vậy? Hô hô hào hào cái gì?”
“Ôi chao, nương tử, lúc này bà giúp đại ân rồi.” Đỗ Hiển cười nói, vội bảo Đỗ Tiểu Ngư, “Tiểu Ngư à, có biện pháp rồi, dùng phân trâu chắc chắn sẽ tốt.”
“Phân trâu?” Đỗ Tiểu Ngư đầu óc mơ hồ, nàng sợ nhất là phân, “Phân trâu làm sao ạ?”
“Nha đầu này, không nhớ rõ à?.” Đỗ Hiển hưng phấn nói: “Ta trước đây đã nói với con, phân trâu có thể đốt được, nhóm lửa không dễ bị tắt, buổi tối trước khi ngủ đặt ở bốn phía ruộng ươm, như vậy chẳng phải là ấm rồi?.”
Đỗ Tiểu Ngư sửng sốt rất lâu, “Cái này được chứ?”
“Đương nhiên được rồi, con nhìn là được, cha làm thỏa đáng cho con.” Đỗ Hiển vỗ ngực mình bảo đảm.
Triệu thị thấy bộ dạng của hai cha con, không nhịn được cười, nhìn hai người này nhiệt tình, sau này hai mươi mẫu đất trong nhà không cần lo lắng thu hoạch không tốt