Cuối cùng hoa cái trên dây dưa hấu cũng mọc ra, Đỗ Tiểu Ngư cả nửa ngày quan sát chiều hướng ong mật, may mà môi trường tự nhiên cổ đại chưa bị phá hỏng, ong mật có rất nhiều, ông ông một đoàn bay qua bay lại, theo nàng quan sát, thụ phấn hẳn là khá là toàn diện, lúc này mới yên tâm về nhà ăn cơm trưa.Ai ngờ trông thấy Tần thị đã ở nhà bọn họ, mặt bốc lửa đang mắng người.
“Tần đại thẩm, còn có ai dám bắt nạt đến trên đầu ngài thế?” Đỗ Tiểu Ngư trêu ghẹo, “Chán sống rồi nha.”
Triệu thị gõ đầu nàng, “Đừng tưới dầu lên lửa, Bàng đại ca con ăn thịt mua ở đầu thôn, vừa rồi đau bụng đến lăn lộn trên mặt đất, có thể không nổi cáu sao”
Đỗ Tiểu Ngư le lưỡi, “Vậy người đó bán thịt heo hỏng ạ? Sao Đại thẩm không đi tới chỗ trưởng thôn phân xử?” Trong thôn chỉ có một nhà bán thịt, họ Chu, thuộc về ngành nghề độc quyền, mà nhà bọn họ bình thường không mua thịt, hoặc là vừa vặn đi vào trấn bán đồ thì thuận tiện mua vài cân về, cho nên chưa từng qua lại.
Tần thị cười gằn nói: “Chính là cháu họ thôn trưởng có thể phân xử thế nào? Cùng lắm bồi hai đồng tiền thuốc, ta hiếm lạ những thứ này sao?” Bà phi một tiếng, “Bán đắt không nói, bây giờ còn bán thịt hỏng, thật sự là mắt chui vào đồng tiền rồi, không sợ ta nguyền rủa bụng hắn loét thối…”
Triệu thị vội vàng cắt lời, sợ Đỗ Tiểu Ngư nghe được dơ lỗ tai, “Ngươi mắng xả giận là được rồi, ngược lại cũng không làm gì được, sau này đừng tới đó mua nữa là được, muốn ăn thịt thì lên trấn mua cho thỏa đáng.”
“Không thể để dễ dàng như vậy” Tần thị không cam lòng.
Đỗ Tiểu Ngư nhìn Tiểu Lang dưới chân, tên tiểu tử này vài ngày rỗi không được ăn thịt, cũng không phải là vấn đề quan trọng, đã nuôi thì sẽ đối đãi tốt với nó, nàng nghĩ linh cơ nhất động, “Đại thẩm, hay là người cũng mở hàng thịt đi? Chẳng phải bên kia người có cái tiệm tạp hóa sao, mọi người đều quen biết nhau, nếu mở hàng thịt chắc chắn sẽ nể mặt mũi ngài đấy ạ.”
Tần thị ngẩn ra, bà chưa từng nghĩ những thứ này, có chút chần chờ.
“Họ Chu kia bán thịt hỏng, thế nào cũng bị mọi người biết dèm pha, tương lai sẽ không có người dám đến chỗ hắn mua.” Đỗ Tiểu Ngư nói: “Mẹ à, nếu đại thẩm mở hàng thịt chúng ta mua thịt cũng dễ dàng, như vậy cũng yên tâm, đúng không?”
“Nói cũng phải.” Triệu thị suy nghĩ nói: “Hai cha con nhà ngươi đều khỏe mạnh, trong nhà lại có trâu, làm ruộng trái lại không tốn bao nhiêu thời gian, lúc trước còn nói trong tay đang tích được ít tiền không biết nên làm gì đấy thôi, mở thêm tiệm tạp hóa lại không đủ, không bằng làm một hàng thịt cũng hay.” Gần đây Tần thị siêng năng đến, Triệu thị cũng thân quen với bà ta nhiều, cũng có ý như tỷ muội.
Tần thị vẫn đang do dự, “Cứ cảm thấy tình huống hơi không ổn”
“Đại thẩm là sợ không biết đi chỗ nào lấy thịt vào, hoặc là lấy thịt vào lại không bán được ra ạ?” Đỗ Tiểu Ngư cười hì hì, “Cái này đơn giản thôi, chúng ta ngày mai đi tới chỗ họ Chu kia nhìn một chút thì biết, nhìn hắn mỗi ngày bày ra bao nhiêu thịt cuối cùng lại bán đi bao nhiêu, lại là những người nào đến mua là được. Về phần thịt vào, thôn chúng ta nuôi heo còn thiếu sao? Chỉ cần Tần Đại thẩm đưa ra giá tiền thích hợp, sẽ có người bán thôi.”
Nàng phân tích mạch lạc rõ ràng, hai người gật đầu liên tục, chẳng qua Triệu thị lại lo lắng nói: “Những năm này họ Chu vẫn luôn chiếm việc bán thịt, nếu ngươi mở một cửa tiệm mới liệu họ có đến quấy rối không.”
Nói đến chỗ này, Tần thị lại không sợ, chớp mắt một cái với Triệu thị, “Cái này dễ xử lý thôi, nói nhà các ngươi cũng ra bạc, tương đương với hai nhà chúng ta cùng mở.”
Triệu thị không hiểu ra sao, “Có ý gì đây?”
“Ôi, đại tỷ, ngươi là giả bộ hồ đồ hả”. Tần thị nói: “Văn Uyên nhà các người sau khi thi đậu tú tài ở tại Vạn gia, bây giờ ai mà không biết chứ? Vạn gia khác với những nhà buôn bán khác, Vạn lão gia này được tri huyện đại nhân coi trọng, mà Vạn phu nhân lại là thân tín Huyện chủ phu nhân, những quần áo kia không phải do bà ấy thêu à? Nhà các ngươi tốt xấu cũng được tính là có quan hệ với Vạn gia, ngươi coi trưởng thôn là người ngu chắc? Chung quy phải cho nhà các ngươi chút mặt mũi, lại nói, Văn Uyên không chừng sau này còn có thể thi đậu cử nhân nữa, trưởng thôn sẽ không biết sợ à?”
Triệu thị bị bà ta nói lạc trong sương mù, bà không khôn khéo như Tần thị, từ trong nội tâm chưa từng nghĩ dính thơm kiểu này.
Đỗ Tiểu Ngư vội châm củi thêm lửa, nàng cũng ghét cay ghét đắng trưởng thôn, cho hắn thêm ngột ngạt là chuyện rất muốn làm, “Đã đại thẩm nghĩ thông suốt như vậy thì mở cửa hàng thịt thôi, để họ Chu kia sau này hát gió tây bắc đi”
Tần thị cười to một trận, muốn báo thù đơn giản nhất là chặn đường tài lộ của người ta, họ Chu này là tự mình muốn chết mà.
Ngày hôm sau, hai người len lén đi quan sát họ Chu bán thịt thế nào, thấy kết thúc mỗi ngày, cơ bản có thể bán đi hơn trăm cân, trong đó hơn bảy mươi cân là vài hộ địa chủ và nông trang mua. Thổ địa là sản nghiệp tương đối vững chắc, cho nên người huyện Phi Tiên ra làm quan hoặc làm ăn kiếm được tiền đều sẽ đặt mua thổ địa để người trông giữ, trong thôn bọn họ có mấy nông trang như vậy, đều nắm giữ ngàn mẫu ruộng tốt, người nuôi cũng nhiều, mỗi ngày tốn phí không ít.
Mà còn lại hai mươi mấy cân là những nhà hơi có chút tiền, hoặc thôn dân trong nhà có chuyện vui mua, tỷ như nhà Tần thị, hoặc là nhà có người làm đại thọ chẳng hạn.
Cho nên Tần thị nếu muốn mở hàng thịt mà nói, đại khái trước tiên đặt mua khoảng chừng cân, Đỗ Tiểu Ngư hiến kế, bảo bà ấy ngày đầu tiên bán ưu đãi, trước tiên hấp dẫn người khác tới mua thịt, biết thịt nhà bà ngon, đặt xuống cơ sở sau này, Tần thị cũng cực kỳ tán thành.
Kế tiếp còn có hai việc cần hoàn thành, một là quyết định đi đâu lấy hàng thịt, hai là để người ta biết họ Chu bán thịt hỏng.
Một việc trước, Tần thị trải qua hai ngày điều tra, phát hiện chợ huyện Phi Tiên có hai nhà cung cấp bán thịt heo, trong đó Hoắc gia khá hơn, lại còn có vài phần giao tình với Ngô đại nương, liền quấn lấy Ngô đại nương mang nàng đi, kết quả đương nhiên rất thuận lợi. Chuyện thứ hai sao, Ngô đại nương mặt người rộng rãi, xe nhẹ đường quen, với lại Bàng Thành hiện tại còn đang đau bụng chưa khỏi, đương nhiên là huyên náo trong thôn mọi người đều biết.
Cách một ngày, Tần thị đặt mua đủ loại dụng cụ bán thịt như thớt, dao phay, vừa sáng sớm thả pháo khai trương.
Chu Khánh hận nghiến răng nghiến lợi, chẳng qua là một lần mua phải thịt không tốt, nhưng lại đến cướp mối làm ăn, nữ nhân này thật tàn nhẫn, hắn nhiều lần muốn qua gây sự, nhìn thấy Bàng Dũng thân cao khỏe mạnh cường tráng đứng ở bên cạnh thì chân như nhũn ra, nhưng sau đó thì không nhịn được nữa.
Tần thị này bán thịt không nói, ngày thứ nhất lại giảm giá cả xuống nhiều như vậy, dẫn tới mọi người dồn dập chạy tới chỗ của bà ta mua, đến giữa trưa nhà hắn nửa cân thịt cũng không bán được. Đến buổi chiều, rốt cục không chịu nổi nữa, chạy đến chỗ biểu thúc hắn khóc lóc kể lể, nói Tần thị không cho thôn trưởng mặt mũi, ngay cả chuyện làm ăn của cháu họ hắn cũng dám cướp.
Khâu thị cũng ở đó, bà biết quan hệ nhà Tần thị và nhà Đỗ Hiển không tệ, biết được Tần thị mở hàng thịt thì đang bận thêm mắm dặm muối đây.
Thôn trưởng hít thuốc một hơi dài, chậm rãi nói, “Tần thị này mở cửa hàng đến chỗ ta đây chào hỏi rồi, nói là nhà họ cùng với nhà Đỗ Hiển chung nhau mở, các ngươi bảo ta phải làm thế nào?”
Khâu thị phi một tiếng, “Lại là cái nhà kia trộn vào, biểu cữu, người không thể để bọn họ được như ý, Tần thị này vốn ngang ngược càn rỡ, lúc này mở cửa hàng còn dám tới chỗ biểu cữu nói, đủ thấy được không để ngài vào mắt”
Trưởng thôn chớp mắt nhìn Khâu thị, “Cái đầu óc ấy của ngươi thì biết cái gì? Hiện tại nhà Đỗ Hiển này còn so với trước kia sao? Người ta quan hệ tốt với Vạn gia, nhi tử ở nơi đó, nếu chạy đi tìm quan hệ, Vạn gia trước mặt huyện chủ nói mấy câu, ta là thôn trưởng tính là cái rắm gì”.
“Không phải Biểu cữu hàng năm cũng đi tặng lễ sao, làm sao lại ngay cả một rắm cũng không bằng?” Khâu thị căm tức quyệt miệng, bà không cam tâm bị một nhà Đỗ Hiển đè lên.
Sắc mặt thôn trưởng hơi trầm, ống khói đập vào đầu Khâu thị, “Ngươi tốt nhất thành thật một chút cho ta, đừng nghịch xảy ra chuyện gì, bây giờ không giống trước đây, chớ đi chọc bọn hắn.”
Khâu thị vẫn không nghĩ ra, “Sao lại không giống chứ? Tiểu tử kia biết đọc sách, biểu cữu ngay từ đầu cũng biết đấy thôi, hồi đó chẳng phải còn bức được bọn họ giao ruộng ra đấy sao? Hiện tại chẳng qua thi đậu cái tú tài mà thôi, có thể lên trời sao”.
Trưởng thôn cực kì bốc hỏa, “Bảo ngươi đừng chọc thì đừng chọc, tuy nói Đỗ Hiển bị đuổi ra ngoài, nhưng mẹ hắn còn là địa chủ, hàng năm giao thuế cho thôn chúng ta không ít bạc, ngươi nghĩ ta cũng giống ngươi à, thật sựu muốn giết chết nhà bọn họ hả?” Nếu không phải có người ngầm đồng ý, hắn sẽ không đuổi tận giết tuyệt, nhiều lần bức nhà Đỗ Hiển, đơn giản là thuận tay đẩy thuyền thôi, làm thỏa mãn ý nguyện người khác, thế nhưng cả nhà kia xương cốt rất rắn, quay đầu lại nhờ người giúp đỡ không chỉ một lần.
Khâu thị căn bản nghe không vào hắn nói, nói lớn: “Nhưng cũng không thể để cho bọn họ cưỡi lên cổ biểu cữu chứ, lẽ nào ngài thật sự sợ bọn hắn? Coi như nhà bọn hắn có một thân thích địa chủ, nhưng được tính là gì chứ? Vẫn không thể không nghe biểu cữu”.
“Ngươi câm miệng cho ta, ra ngoài”. Trưởng thôn gào nói: “Ngươi thử đi quấy rối một chút xem, đừng trách ta đuổi ngươi đi sang thôn khác”.
Câu nói này rất nghiêm trọng, Khâu thị bị trấn trụ, biểu cữu của bà thường ngày mặt không hề cảm xúc, rất ít khi phát hỏa, đủ thấy là không trêu chọc được nhà bọn hắn, đành phải ngoan ngoãn lui ra, nhất thời cũng không dám có tâm tư khác.
Mà Chu Khánh ở bên cạnh nghe trong lòng đã rất rõ ràng, trưởng thôn chắc sẽ không quan tâm chuyện này, ngay lập tức cũng đành rời đi.
Tần thị mở hàng thịt thuận buồm xuôi gió, bà ta vốn là người khéo léo, thêm vào Chu Khánh trước đây bán thịt ngang ngược, sớm đã bị người ta bất mãn, cho nên căn bản là không tranh nổi Tần thị, thời gian vài ngày, cũng đã nghiêng về một phía. Tần thị hoàn toàn chiếm thượng phong, mỗi ngày thịt lấy vào cũng từng bước tăng dần đến trăm cân.
Đỗ Tiểu Ngư được ăn thịt không ít, Tần thị coi nàng là đại công thần, cho nên mỗi ngày đều giữ miếng thịt tốt cho nàng, còn có chút xương cốt vân vân. Thứ sau này là Đỗ Tiểu Ngư muốn đấy, xương cốt nấu canh lại cho chút thịt vụn, rau dưa, và các món khác cho Tiểu Lang ăn, cho nó mĩ vị ngon hoặc là dinh dưỡng toàn diện, sau này nó ắt hẳn trưởng thành khỏe mạnh thành quản gia cường đại.
Về phần nàng đương nhiên cũng muốn ăn thịt nhiều nhiều, đang cần phải cao lớn đây.
Ngược lại Đỗ Hiển và Triệu thị rất mắc cỡ, mỗi khi Tần thị đưa thịt tới, lúc này lại lôi lôi kéo kéo một hồi. Đỗ Tiểu Ngư nhìn mà phiền, một chút thịt ấy so với bạc Tần thị bán thịt kiếm được như muối bỏ biển thôi, người khôn khéo như bà ta sao lại không tính toán chứ, ân cần như vậy thứ nhất là trả cho mình một chút công lao, thứ hai và là nguyên nhân quan trọng hơn, bà ta mở hàng thịt là dựa vào cái danh nghĩa hợp tác cùng Đỗ gia, đưa chút thịt có tính là gì chứ?
Vậy nên nàng yên tâm thoải mái ăn.