Một năm sau.
“Đúng là sống lâu rồi mới thấy, hai cái người này sao hưởng tuần trăng mật gì mà hưởng tới tận một năm? Này mà gọi là tuần trăng mật sao? Phát minh ra từ mới luôn đi, năm trăng mật!”
Hà Tự vừa bị Ngải Mặc chạy đuổi năm cây số, thở hồng hộc ngồi trên ghế dài ở công viên lướt điện thoại một lúc, kết quả nhìn thấy Viên Hạ lại khoe ân ái trên mạng xã hội —— cậu và Tống Thần Đông đang cho bồ câu ăn trước quảng trường San Macco ở Ý, hai người được đống bồ câu vây quanh, cười sáng rỡ.
Ngải Mặc ghé sang nhìn, nói: “Người ta bây giờ là vừa kiếm tiền vừa đi du lịch đó, lượt xem chương trình rất cao, hâm mộ không?”
“Không hâm mộ lắm, anh vẫn thích nằm trên sô pha hơn.” Hà Tự thành khẩn nói.
Ngải Mặc hận sắt không thành thép nhìn hắn.
“Nằm cùng với em.” Hà Tự nắm tay y lấy lòng, lại lướt thấy một bài đăng nữa của Viên Hạ, hắn đọc lên, “Vừa nãy đều là biểu hiện giả dối thôi, bồ câu Ý khủng bố lắm luôn áaaaa! Các bạn đừng có đi nha! Chân tướng thật ra là như vậy nè.”
Hà Tự mở video ra cho Ngải Mặc xem, trong video, Viên Hạ và Tống Thần Đông bị một đám bồ câu số lượng lớn tấn công, Viên Hạ nhanh chân bỏ chạy khắp quảng trường, sợ đến nỗi gào khóc, lại chạy vào lòng Tống Thần Đông, trốn đám bồ câu “nhiệt tình”.
Hà Tự vui vẻ nói: “Ha ha ha ha ha nó từ nhỏ đã sợ chim rồi! Quả nhiên ở nhà vẫn là an toàn nhất.”
“Vậy tháng sau em tới Úc diễn, anh không đi theo em sao? Ngải Mặc nói, “Anh ở nhà một mình đi.”
Hà Tự cười bỉ ổi quàng vai Ngải Mặc, nói: “Nếu như đi theo em, bảo anh đi leo núi tuyết, anh cũng thấy vui.”
Ngải Mặc ghét bỏ chọc vào bụng hắn, chế giễu: “Thể lực này của anh, đừng nói là núi tuyết, đến Tây Tạng còn phải trợ thở đó.”
“Ây cha, khiêu khích trắng trợn đấy à?” Hà Tự nói, “Hôm qua là ai nói anh mạnh quá? Là ai nói không được rồi? Hửm? Ai nói thế?”
Ngải Mặc đỏ mặt không nói nữa.
“Mình phát hiện ra một bí mật của anh Thần Đông, anh ấy sợ ma, lần đầu tiên thấy anh ấy hét thất thanh như vậy, đúng thật là, tâm hồn thiếu nữ…”
Nửa tháng sau, Ngụy Nghiêu một mình trong căn nhà ở Los Angeles, lấy iPad ra tìm một tập “Hành trình xuyên việt của Đông Hạ” vừa xem vừa ăn cơm.
Trong màn hình, Viên Hạ và Tống Thần Đông vừa bước ra khỏi ngôi nhà ma ở Universial Studios Hollywood, hằng năm đến ngày Halloween, Univesial Studios đều làm “Đêm Kinh dị”, bối cảnh trong đoạn phim toàn là những thây ma quỷ quái máu me.
“Cho các bạn xem, chân anh Thần Đông cũng run lên rồi nè, lát nữa mình sẽ để anh ấy nói vài câu, cổ họng anh ấy chắc la khản cả giọng rồi.” Ngụy Nghiêu nhìn Viên Hạ trong ống kính cười giảo hoạt, Tống Thần Đông đi chậm theo cách đó không xa, mặt vô cùng hờ hững.
Viên Hạ quay đầu cười nói: “Phỏng vấn một chút, anh có cảm tưởng gì?” Tống Thần Đông mặt không chút cảm xúc nói: “Rất vui.”
“Ồ.” Viên Hạ xoay lưng lại với Tống Thần Đông làm mặt quỷ, lặng lẽ đi về phía trước hai bước, đột nhiên quay đầu lại lớn tiếng la “A——”với Tống Thần Đông.
Tống Thần Đông bị dọa lảo đảo lùi về sau, đụng phải một người, anh vừa định nói xin lỗi với người ta, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một ma nữ mặt trắng bệch, con ngươi đục ngầu đầy máu, bộ mặt dữ tợn nở nụ cười, anh nhất thời biến sắc la oai oái, “Aaaa ——“
“Ma nữ” nhìn thấy Tống Thần Đông, cũng la thất thanh “Aaaa”, sau đó kích động hân hoan: “Tống Thần Đông aaaa ——! Tống Thần Đông ——! Tiểu thụ nhà anh đâu?! Em là fan của Viên Hạ đóoooo!”
“Viên Hạ ——?!”
“Viên Hạ đâu rồi?”
“Em muốn ôm cục cưng Viên Viên ——!”
Một đám “ma nữ” và “thây ma” vây xung quanh bọn họ, liều mạng chen đến gần, tay cứ luôn chìa ra trước, còn có đầu lưỡi đỏ tươi trên mặt những con ma, tình cảnh còn khoa trương hơn cả trong phim, Tống Thần Đông đỡ lấy Viên Hạ đã sắp đứng không nổi rồi.
Ngụy Nghiêu nhìn iPad cười, lại ngẩn ra một hồi, sau đó gửi tin nhắn cho Viên Hạ: “Đang đu đưa ở đâu đấy?”
“Bây giờ tao đang ở đảo Bali, nắng quá trời, tao sắp bị phơi thành con cá khô rồi.” Viên Hạ trả lời bằng tin nhắn thoại.
Ngụy Nghiêu chán chường nói: “Năm ngoái hai bây kết hôn không phải đã tới Bali rồi sao?”
Viên Hạ nói: “Hồi làm đám cưới mệt lắm! Chẳng chơi được gì, không nói nữa, lát tao phải đi lặn biển rồi!”
“Em cũng muốn làm một đám cưới giống như của Viên Hạ và thầy Tống.” Đường San San ngồi trên sô pha, trước mặt bày một đống phương án cho hôn lễ, còn Trình Hạo thì hồn đã rời khỏi xác, mặt mông lung nghe Đường San San nói. Người đại diện của hai người cũng có mặt, đã thảo luận rất lâu rồi.
Đường San San nói với người đại diện: “Dù sao thì mấy cái này em cũng không vừa ý, kết hôn lại không phải là làm màu cho người ta xem, tại sao phải mời nhiều truyền thông như vậy, còn có quá trời khâu…”
Người đại diện nói: “Vậy hôn lễ của thầy Tống làm như thế nào?”
Hôn lễ của Tống Thần Đông và Viên Hạ chỉ mời vài thân thích và bạn bè, không công khai với bên ngoài. Đường San San lấy điện thoại ra, mở những đoạn phim đã quay lại, đặt ở giữa cho hai người đại diện xem.
Giữa hè ở đảo Bali, nước biển xuôi theo biến hóa của thời gian, phơi bày áng mây trắng xa xôi kỳ ảo gần như trong suốt, tô điểm cho bầu trời trong xanh, trời và biển hòa vào làm một ở cuối chân trời, trời cao đất rộng, thế giới kỳ diệu mênh mông bát ngát.
Viên Hạ mặc một bộ đồ tây màu trắng, đứng dưới cổng vòm kết bằng lụa trắng và hoa hồng, mỉm cười nhìn về phía biển, Tống Thần Đông mặc đồ tây, đứng trên chiếc thuyền nhỏ, từ ngoài khơi xa đi vào.
Mười mấy bạn bè thân thích ngồi thành hai dãy, cùng đợi Tống Thần Đông. Đột nhiên, Hà Văn Lê đứng dậy, búng ngón tay thật kêu. Âm nhạc chợt vang lên.
Viên Hạ: “?”
Hà Văn Lê đứng trước mặt Ngô Vi, một tay vắt sau lưng một tay duỗi ra trước mặt cô, lịch thiệp khom người xuống. Ngô Vi mặc một chiếc đầm màu trắng hồng, thản nhiên đứng dậy. bọn họ đứng trên bờ cát, ôm nhau nhảy tango.
Trình Hạo cũng chà xát tay, đứng dậy, mời Đường San San. Hà Tự và Ngải Mặc lắc lư, Tiền Đa Đa đúng lúc ngồi bên cạnh Ngụy Nghiêu, hai tên đàn ông đứng dậy, cũng muốn nhảy điệu của nam, giẫm lên chân nhau đến mức cười nhe răng toét miệng.
Tất cả các quan khách đều bắt cặp nhảy cùng nhau, ba của Viên Hạ còn kéo tay mẹ Viên, để bà xoay một vòng, chiếc váy đỏ phất phơ trong gió biển, ba mẹ Tống phối hợp vô cùng ăn ý, mẹ Tống còn vươn tay với máy chụp ảnh cách đó không xa, cười làm dấu tay “yeah”.
Tiết tấu nhạc càng ngày càng nhanh, càng ngày càng có nhiều người gia nhập vũ đài tango tự phát này, các nhân viên tại hiện trường, lễ tân của khu du lịch, vây quanh Viên Hạ, nhảy mua trong gió biển.
Viên Hạ trước tiên có hơi hoang mang không biết làm sao, sau đó cậu bật cười, biết đây là trò lãng mạn Tống Thần Đông bày ra.
Chiếc thuyền nhỏ của Tống Thần Đông cập bến, anh chậm rãi lên bờ, mang theo nụ cười anh tuấn mê người, đi đến chỗ cổng vòm hoa Viên Hạ đang đứng chờ.
Những người nhảy tango dần dần lùi ra hai bên, không biết biến đâu ra một đống cánh hoa, rắc từ trên trời xuống, bầu trời xanh trong bỗng nhiên rơi xuống một cơn mưa đầy hoa. Tống Thần Đông đi qua con đường hoa này, nắm lấy tay Viên Hạ.
“Sao không nói với em?” Viên Hạ nói.
“Một bất ngờ đến trễ.” Tống Thần Đông cười thâm tình, giữ lấy eo Viên Hạ, cúi đầu hôn cậu.
Đường San San bấm nút dừng.
Người đại diện hiếu kỳ hỏi: “Tại sao lại nhảy tango? Trên biển không phải nên nhảy hula sao?”
“Đó là Hawaii, đây là đảo Bali…” Người đại diện còn lại nói mỉa.
“Tôi biết tại sao này!” Trình Hạo uống một ngụm nước cho tỉnh táo, không còn buồn ngủ nữa, hắn nói, “Tôi đã hỏi thầy Tống, anh ấy nói như thế này ——”
Trình Hạo hắng giọng, mô phỏng theo giọng điệu nghiêm túc của Tống Thần Đông, nói: “Tình yêu của chúng tôi, sẽ không còn hiểu lầm và hối tiếc nữa.”
Đúng lúc này ở đảo Bali, chạng vạng rất huyền ảo, thượng đế đánh đổ bình mực, ánh hoàng hôn nhuộm áng mây ở chân trời thành màu hồng, nước biển trong suốt như hoa quả lạnh, chế ra một màu xanh hồng nhàn nhạt.
Thời khắc hoàng hôn trên biển, thời tiết mát lạnh sảng khoái, Viên Hạ mặc áo sát nách và quần đi biển hoa hòe, nằm trên chiếc võng dành cho hai người phơi nắng, Tống Thần Đông thì đang hít đất ở một bên, mồ hôi từ trên bờ lưng rắn chắc chảy xuống bãi cát, vô cùng quyến rũ.
Viên Hạ nhìn hình ảnh tràn đầy sức sống này, nuốt nước bọt, thuận miệng xả một câu: “Hà Tự vừa nói với em, nó muốn tặng em một món quà sinh nhật!”
Tống Thần Đông nói: “Không phải sinh nhật đã qua rồi sao?”
Viên Hạ nói: “Lúc trước nó chưa làm xong, bây giờ mới đưa cho em.”
“Quà gì?” Tống Thần Đông tiếp tục chống đẩy, cánh tay đầy cơ bắp gập xuống rồi thẳng lên.
Viên Hạ không nhịn được, đi tới chọc vào cơ bắp của anh, nói: “Em muốn xem cùng anh, nó gửi vào laptop của em rồi.”
“Đừng đụng vào, toàn là mồ hôi.” Tống Thần Đông vỗ vỗ tay đứng dậy, lấy khăn lông trên cổ lau mặt và cánh tay, Viên Hạ bất chấp, ôm lấy cổ anh đòi hôn, còn bĩu môi nói: “Cùng nhau đi tắm không phải được rồi sao.”
Tống Thần Đông cười vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ, xoa đầu cậu, nói: “Thế có còn xem quà của em nữa không? Đợi chút đi, anh về phòng lấy laptop.”
Tống Thần Đông lấy laptop ra, hai người cùng ngồi trên võng, Viên Hạ mở máy, bấm vào email nhập mật khẩu.
Bên trong chỉ có một tin chưa đọc, chủ đề là: “Báo cáo xứng đôi của khách hàng”.
“Cái quỷ gì vậy?” Viên Hạ lầm bầm mở ra.
Tống Thần Đông nhỏ giọng đọc: “Viên Hạ thân yêu, tao cuối cùng cũng chế tác xong phiên bản . của sản phẩm, bên trong có thêm vào một phần, tỉ lệ “cảm tính và lý tính” mà khách hàng đã thiết lập lúc trước chỉ có :, bây giờ thêm vào ba lựa chọn :, : và :, lúc trước chỉ phục vụ cho khách hàng chú trọng điều kiện thực tế và hiệu suất cao, sau khi thay đổi phiên bản, khách hàng mục tiêu của sản phẩm sẽ càng được mở rộng, thậm chí còn có cái gọi là ‘người theo chủ nghĩa lãng mạn’. Còn động vật cảm tính tuyệt đối thì không tính vào vì quá ảo.”
“Ban đầu tao cho rằng mày và Tống Thần Đông sẽ đạt được độ xứng đôi cao nhất trong mục : này, dù sao thì… chúng ta đều hiểu mà…” Viên Hạ đọc thầm, “Nhưng mà ngoài dự đoán, độ xứng đôi của mày và Tống Thần Đông trong mục : lại cực kỳ cao, tao nghĩ mày cuối cùng cũng thở phào được rồi. Quà sinh nhật tới muộn, cụ thể như thế nào thì xem tài liệu đính kèm, báo cáo đầy đủ hơn trang, xem từ từ đi ha. Chúc mừng!”
Thật ra Viên Hạ từ lâu đã không còn băn khoăn chuyện này nữa rồi, ở chung một thời gian dài, cậu tin Tống Thần Đông rất yêu mình, mà tình yêu cậu dành cho Tống Thần Đông cũng càng ngày càng nhiều.
Nhưng mà cậu vẫn vui vẻ kéo tay Tống Thần Đông, nói: “Anh đoán sẽ bao nhiêu phần trăm! Em đoán là %, được điểm A luôn!”
Tống Thần Đông hôn lên lúm đồng tiền của cậu, nói: “Anh đoán là %.”
Viên Hạ bĩu môi, Viên Hạ chẳng cho mấy lời ngọt ngào này là đúng, thời gian tải xuống còn mất một lúc, Viên Hạ thuận miệng nói: “Lỡ không được % thì sao?”
Tống Thần Đông cười nhìn cậu, không nói gì.
Tải xuống thành công, Viên Hạ mở báo cáo ra.
“%!!!” cậu kinh ngạc hô lên, “Trời đất ơi, từ sau tiểu học em chưa bao giờ được điểm cao như vậy luôn á!”
Tống Thần Đông gật đầu, điềm tĩnh nói: “Còn thiếu một điểm, như vậy còn tốt hơn %.”
“Tốt hơn chỗ nào?” Viên Hạ quay đầu lại nhìn anh.
“Mỗi ngày tiến bộ một chút.” Tống Thần Đông nắm lấy tay cậu, nhìn về phía chân trời giáp ranh giữa biển và trời, “Nhắc nhở bản thân vẫn còn không gian để tiến bộ, không được buông thả, không được cảm thấy tất cả đều là đương nhiên. Phải đối xử với em tốt hơn chút nữa.”
Chiếc võng lắc lư theo gió, thời gian chậm rãi trôi qua, được sóng biển quấn lấy, thời gian ngưng đọng. Một giây biến thành một phút, một phút thành một giờ, một giờ thành một ngày, giờ này phút này, dài như thiên trường địa cửu.
Chất giọng dịu dàng của Tống Thần Đông vang lên bên tai Viên Hạ.
Anh nói: “Viên Viên, anh sẽ dùng mỗi một ngày trong tương lai, cho em một bài thi tròn trăm điểm.”
——The End——
“À phải rồi, quên khoe với mày! Độ xứng đôi của tao và Ngải Mặc là % đó! Lựa chọn nào cũng là %.” Hà Tự vừa gỡ quà Viên Hạ tặng, vừa đụng vai với cậu, nhếch miệng cười nói, “Ngưỡng mộ không? Ghen tị không?”
Mặt Viên Hạ không chút cảm xúc nói: “Mày làm bừa chứ gì.”
Hà Tự cảnh giác nói: “Sao mày biết?”
Viên Hạ: “…”
Hà Tự nhìn Ngải Mặc trong bếp, thì thào với Viên Hạ: “Mày đừng có nói cho em ấy biết đấy!”
Khóe môi Viên Hạ run rẩy: “Báo cáo xứng đôi của tao và anh Thần Đông, chắc không phải cũng là mày viết bậy chứ? Sao mày có thể chém gió ra ba mươi trang được hay vậy?”
“Không phải chém gió…” Hà Tự cười nham hiểm, “Nhưng mà, là thật hay giả thì có quan trọng không?”
Viên Hạ nghiêng đầu, nghĩ một hồi, nhẹ nhàng cười, nói: “Hình như cũng không quan trọng lắm.”
“Hà Tự! Anh qua đây!” Ngải Mặc ở trong bếp hô lên.
Hà Tự nháy nháy mắt với Viên Hạ, quay người vào bếp, cà lơ phất phơ nói: “Vợ có chuyện gì thế? Năm phút không gặp đã nhớ anh rồi sao?”
Ngải Mặc tức giận nói: “Buổi sáng anh nói anh rửa chén mà! Sao đến giờ vẫn còn nguyên xi!!!”
Hà Tự: “… Được rồi mà! Anh biết rồi!”