Lượng thuốc Tống Thần Đông dùng đã giảm một nửa.
Thật ra Viên Hạ có hơi lo lắng, nhưng cậu ngại nói ra. Tống Thần Đông là một người trưởng thành có nhiều tri thức hơn cậu, chắc hẳn biết phải làm thế nào với sức khỏe của mình.
Giảm thuốc có một vài điểm không tốt, ví dụ như cảm xúc của Tống Thần Đông thỉnh thoảng sẽ uể oải, ngồi xem kịch bản, thấy chỗ nào khiến người ta đau lòng, anh sẽ lặng lẽ ngẩn ngơ.
Giảm thuốc cũng có một vài điểm tốt, Tống Thần Đông cảm thấy đầu óc mình trở nên tỉnh táo hơn, cảm giác mông lung chậm chạp lúc trước đã dần biến mất.
Nói chung vẫn có chút tác dụng, Viên Hạ không thể nói rõ là tốt hay không tốt, Tống Thần Đông ra vẻ đã hoàn toàn hồi phục yêu cầu và năng lực về phương diện đó như một người đàn ông trưởng thành, có lúc bảo với Viên Hạ là mình cảm thấy ăn không tiêu, nhưng lại rất muốn ăn, làm Viên Hạ quần quật đến nỗi hôm sau tỉnh dậy cả người đau nhức, làm nũng đòi hôn hôn ôm ôm, sau đó lại… tuần hoàn “ác tính”.
Tống Thần Đông thức dậy trong sảng khoái, anh đắp kín chăn cho Viên Hạ, hôn lên trán cậu, nói: “Ngoan, hôm nay anh phải đi chụp bìa tạp chí, còn có phỏng vấn nữa, nếu như em ở nhà thấy chán, có muốn đi cùng không?”
Viên Hạ sợ lạnh, quấn mền như một con nhộng, chỉ lộ ra hai mắt to tròn, rầu rĩ nói: “Không muốn, chắc chắn sẽ bị người ta vây xem.”
Tống Thần Đông nói: “Vậy thôi, em ở nhà nghỉ ngơi đi, có thể buổi tối anh mới về được, nếu em thấy chán…”
Viên Hạ ngắt lời anh: “Anh cứ kệ em đi.”
Sau khi Tiền Đa Đa đưa Tống Thần Đông đi, Viên Hạ nằm nướng thêm chút nữa. Mùa đông, cho dù trong phòng có mở máy sưởi, thì trong ổ chăn vẫn là nơi hạnh phúc nhất. echkidieu.wordpress.com
Gần đến giờ trưa, Viên Hạ bị tiếng chuông điện thoại gọi dậy, cậu lầm bầm sờ điện thoại, vừa nhìn màn hình, là Trình Hạo.
Viên Hạ ngáp một cái, lười biếng nghe máy: “Alo, anh Trình Hạo. Chào buổi sáng…”
Trình Hạo nhìn mặt trời đã lên cao, nói: “Chào, đang làm gì đấy? Có muốn cùng ăn cơm không.” truyenfull
Viên Hạ trở mình, nhắm mắt nói: “Vẫn chưa dậy… Có thể hẹn cơm chiều không?”
Bên Trình Hạo hình như có tiếng cười, nói: “Bây giờ cậu dậy đi, lát nữa anh tới đón, đến nơi chắc cũng là cơm chiều rồi.”
Thật ra Viên Hạ rất thích chơi cùng với Trình Hạo, cậu ở Bắc Kinh chẳng có bạn bè gì, bạn học hồi nhỏ đều đã mất liên lạc cả rồi, cho nên hơn một tháng nay, những người mà cậu tiếp xúc đều là xoay quanh Tống Thần Đông. Cũng không phải nói như vậy không tốt, chỉ là cậu phải có cuộc sống ngoài Tống Thần Đông ra.
Trình Hạo rất trượng nghĩa, EQ cũng cao, dù đã hot nhưng không hề làm giá, biết ăn biết chơi, hai ngày trước Trình Hạo dẫn cậu đi ăn vịt quay Bắc Kinh, đúng là vô cùng kinh ngạc.
Viên Hạ đứng ở cửa tiểu khu đợi Trình Hạo, cậu mặc một cái áo hoodie màu đen, khoác một cái áo lông Canada Goose màu đen, còn đội một chiếc mũ lưỡi trai đen, kín đến mức không thể kín hơn, tối thế này cũng có thể làm “dạ hành y” được rồi.
Một chiếc Panamera màu đen dừng trước mặt cậu, cửa xe hạ xuống, Trình Hạo đeo một cái kính râm to bằng nửa mặt, cười nói: “Cậu mặc bộ đồ này, hút nhiệt lắm đấy.”
“Nói thế nào cũng là người từng lên hotsearch rồi, phải che chắn chút chứ.” Viên Hạ cười hi hi mở cửa bên ghế phụ lái, vừa cài dây an toàn vừa nói, “Chị San San đâu? Hôm nay chị ấy đi làm sao?”
Trình Hạo “ừm” một tiếng, nói: “Chắc là vậy, cô ấy không nói, anh cũng không hỏi.”
Viên Hạ sững sờ: “Ò… vậy sao.”
Dù Viên Hạ có ngốc hơn nữa thì cậu cũng có thể nhận ra sai chỗ nào, chỉ là cậu nghĩ không ra, hai người này đều rất tốt, tại sao ở bên nhau lại không hài hòa. Cậu lại nghĩ đến hôm đó Đường San San khóc ngoài hành lang, trong lòng thấy khó hiểu. Nhưng người ta không nói, cậu đương nhiên cũng không thể hỏi.
Trình Hạo dẫn cậu đi ăn ở một nhà hàng Nhật rất ngon, Viên Hạ cuối cùng cũng thành công giành tính tiền, dương dương tự đắc khoe với Trình Hạo: “Em cũng là người có Wechat Pay rồi đó nha!”
Trình Hạo cười ha ha, hai người lại đi net chơi game, chơi một phát tới chiều, vô cùng sa đọa.
Tiền Đa Đa gửi cho Viên Hạ hình làm tóc của Tống Thần Đông, lại đăng một biểu cảm khóc lóc, nói: [Phải chụp ba tạo hình, sếp nói trễ lắm mới về nhà được.]
Viên Hạ thông cảm gửi cho một biểu cảm xoa đầu, nói: [Đa Đa vất vả rồi, mọi người phải nhớ ăn cơm đó! Đừng quên cho anh ấy uống thuốc.]
Tiền Đa Đa: [Ừm ừm, biết gòi, không vất vả gì hết á, sếp hỏi cậu đang làm gì vậy.]
Viên Hạ và Trình Hạo đang kẹt xe ở con phố nhỏ nào đó bên cạnh Tam Lý Truân, định ăn cơm rồi đi đến quán bar ở sân vận động Công nhân xem thử, cậu không tim không phổi mà trả lời: [Nói với anh Thần Đông, buổi tối em đi chơi ở quán bar với anh Trình Hạo rồi, cũng sẽ về nhà trễ, em chưa từng đi đến quán bar ở Bắc Kinh á, cực kỳ tò mò luôn!]
Cậu đợi nửa ngày vẫn không nhận được tin nhắn trả lời.
Xe hoàn toàn không đi nổi, khuỷu tay Trình Hạo gác lên cửa sổ, chống đầu nhàn nhã, quay lại nhìn Viên Hạ. Mùa đông trời tối rất nhanh, đèn đường đã bật sáng, gương mặt nhỏ của Viên Hạ được màn hình điện thoại chiếu sáng, cái lúm đồng tiền nhỏ nhắn có một cái bóng mờ, rất đáng yêu. Trình Hạo thuận miệng nói: “Nói chuyện với thầy Tống à?”
Viên Hạ khóa màn hình, ngẩng đầu cười với Trình Hạo: “Với trợ lý của anh ấy, ảnh bận lắm, vẫn còn đang tạo hình.”
“Quan hệ của hai người tốt thật.” Trình Hạo không lạnh không nóng mà nói.
Viên Hạ nói: “Ò… đúng lúc anh ấy muốn tìm một người để ổn định, em liền đánh bậy đánh bạ mà xuất hiện, trùng hợp lắm phải không.”
Trình Hạo nhướng mày, nói: “Vậy là ý gì?”
Viên Hạ nhìn vào đèn sau xe phía trước vì phanh lại mà liên tục sáng lên, nhỏ giọng nói: “Lúc trước em còn nghĩ, nếu như người xuất hiện là một người khác, có phải cũng sẽ như vậy không.”
“Ting ——!”điện thoại có tin nhắn.
Tống Thần Đông: [Đừng uống nhiều rượu quá, không được lên nhảy với người khác, xong việc anh tới đón em về nhà. Phải ngoan đấy, có nghe chưa hả.]
Viên Hạ nhếch môi cười, nói: “Có lẽ sẽ không giống vậy.”
Rất khó để giải thích cho Trình Hạo nghe tâm trạng hiện tại của mình, trên thực tế, đến cả Viên Hạ cũng không hiểu rõ được. người ta khi yêu đều có cảm giác bất an, điều này là bình thường, nhưng mà hẹn hò với một người ưu tú như Tống Thần Đông, khoảng cách giữa cảm giác bất an và tự ti rất mơ hồ. Tống Thần Đông đối xử với cậu tốt đến nỗi không thể tốt hơn được nữa, cậu cảm thấy vậy đã đủ lắm rồi, nhưng trong lòng vẫn có một chút trống trải, không biết làm sao mới có thể khỏa lấp.
Viên Hạ ý thức được, đây là vấn đề của riêng cậu, không nên để Tống Thần Đông chịu trách nhiệm cho phiền não này, nhưng cậu không biết nên làm thế nào mới có thể giải quyết nó. Cũng may bây giờ bọn họ đang rất hạnh phúc, cảm giác trống trải này rất mờ nhạt, không đến nỗi dẫn tới tai họa gì.
“Tại sao yêu mà phải nghĩ nhiều như vậy?” Trình Hạo đột nhiên nói.
“Hả…” Viên Hạ giật mình, “Em cũng không có nghĩ nhiều lắm đâu…”
Xe phía trước đã nhích lên, Trình Hạo nhích lên hai mét nữa, mới nói: “Không nói cậu, anh nói Đường San San, có lúc anh thật sự không biết cô ấy đang nghĩ cái gì.”
Viên Hạ chớp chớp mắt, không biết nên tiếp lời như thế nào.