Đài Quả Dứa rất giàu có, vì để mời các khách quý đã tiêu không ít tiền. Tống Thần Đông và Viên Hạ tổng cộng vạn, giá trị của Hà Văn Lê thì không cần nhắc, vợ của y là Ngô Vi cũng là một diễn viên múa có tiếng. Trừ những chi phí này, còn có một cặp vợ chồng ca sĩ, và một cặp tiểu thịt tươi và tiểu hoa.
Chương trình đầu tư quả thật không nhỏ, phải biết là, chỉ vì bộ phim chủ đề đồng tính thời còn trẻ của Tống Thần Đông và Hà Văn Lê mà trên dân gian vẫn còn lưu lạc fan Đông Lê. Tuy rằng bây giờ mọi người đều có người yêu, nhưng mà ý fan khó chiều, luôn muốn bỏ qua sự thật, chứng minh bọn họ đã từng yêu nhau thật.
Còn tiểu thịt tươi và tiểu hoa mang theo độ hot của mình, hai người nên duyên nhờ một bộ phim thần tượng, cũng đã hẹn hò hai ba năm rồi, lúc trước còn truyền ra tin tức chia tay, lần này cùng nhau tham gia chương trình, lời đồn đãi tự nhiên sẽ sụp đổ thôi.
Còn cặp vợ chồng ca vương ca hậu kia, hồi đầu còn bị mọi người chê, nhưng nhiều năm qua đi, hai người chỉ càng thêm ân ái, lần này tham gia chương trình, cũng thu hút được không ít sự chú ý, tò mò muốn xem cuộc sống của bọn họ. echkidieu.wordpress.com
Xuống máy bay, Viên Hạ và Tống Thần Đông được ekip chương trình đưa đến thành cổ Lệ Giang, ekip còn đặc biệt bố trí một quán trọ, bốn mặt là những gian nhà hai tầng, ở giữa là một cái sân trống, đặt mấy bộ sô pha rộng rãi, điểm thêm mấy cái gối thêu. Nắng Lệ Giang vô cùng hào phóng, nắng đến chói mắt, những cây xanh trong sân đều lấp lánh ánh vàng.
“Trước tiên ngồi ở sảnh một chút, đợi những người khác tới.” Cậu đạo diễn nói với Tống Thần Đông.
Tống Thần Đông đặt vali tựa bên tường, cùng Viên Hạ ngồi xuống đợi.
Ý đồ của chương trình là muốn để các cặp tình nhân tung mị lực, vừa chơi đùa vừa khoe tình cảm, vì thế cũng không có sắp xếp kịch bản gì quá phức tạp, vào những thời điểm thích hợp, tổ đạo diễn sẽ đưa thẻ nhiệm vụ, cho nên bây giờ bọn họ cũng không biết tiếp sau đó sẽ làm chuyện gì.
Tống Thần Đông và Viên Hạ là nhóm đầu tiên đến nơi, bọn họ ngồi ở trong sảnh lớn rộng rãi, bị một đống nhân viên vây quanh, mắt to trừng mắt nhỏ vô cùng lúng túng. Viên Hạ nhìn ngó xung quanh, lấy dũng khí nói: “Anh Thần Đông, chúng ta phải nói chuyện gì bây giờ…”
Tống Thần Đông nhướng mày nhìn cậu, tỏ vẻ trưng cầu ý kiến.
Viên Hạ vò đầu: “Theo như bài bản mà em học được mấy ngày nay, đội đến đầu tiên bình thường phải đi trốn, sau đó sẽ hù dọa người đến sau.”
“Vậy sao?” Tống Thần Đông bật cười, nói, “Vậy thì đi, trốn ở đâu?”
Viên Hạ nhìn trái nhìn phải, cũng chỉ có đằng sau tấm rèm cửa là có thể núp được, “Chúng ta núp ở đó đi.”
Tống Thần Đông thong dong đứng dậy, cùng Viên Hạ đi đến sau tấm rèm.
Camera không quay tới bọn họ, Viên Hạ le lưỡi, làm mặt bất đắc dĩ, tuy rằng cậu cảm thấy như vậy rất nhạt nhẽo, nhưng mà có thể kiếm được tiền, phải làm cho chuyên nghiệp chút chứ phải không?
Tống Thần Đông chọt vào lúm đồng tiền của cậu: “Nếu như đội tiếp theo mãi không tới thì làm sao?”
“Vậy chỉ có thể quê xệ mà bước ra thôi.” Viên Hạ bĩu môi.
Thật ra rèm cửa không chắn sáng lắm, những tương tác nhỏ của hai người giống như là đang diễn kịch chiếu bóng, bị các nhân viên nhìn thấy hết trơn. Nhưng mà cũng không có ai nhắc nhở bọn họ cả.
Rèm cửa hé ra một khe nhỏ, không khí dưới ánh dương trở nên ám muội, hai người đứng rất gần, Tống Thần Đông bỗng nhiên kéo eo Viên Hạ, để cậu dán vào người mình. Viên Hạ kinh ngạc trừng mắt, bịt kín micro, cực nhỏ giọng nói: “Anh làm gì vậy…”
Tống Thần Đông cúi đầu, nhìn cậu chăm chú, khoảng cách càng kéo càng gần, môi hai người chậm rãi dán vào nhau.
Gió nhẹ thổi vào, rèm cửa phất phơ, ở trên là một hình ảnh phác họa vô cùng tươi đẹp, người đàn ông cao lớn ôm chàng trai trẻ vào lòng, khi cúi đầu sau cổ tạo ra một độ cung, tay chàng trai trẻ không biết nên đặt ở đâu nên lắc lư hai cái, cuối cùng đặt lên vai người đàn ông. Micro ở cổ áo ma sát vào nhau, phát ra tiếng “loẹt xoẹt” rất nhỏ. truyenfull reup là chó
Đạo diễn hơi bất ngờ, lại lắc đầu bất đắc dĩ, hình ảnh đẹp như vậy, đáng tiếc không thể chiếu.
Vào lúc này, đội thứ hai là tiểu thịt tươi và tiểu hoa rón ra rón rén đẩy cửa bước vào. Chắc cũng vì hiệu quả của chương trình, động tác của bọn họ rất lén lút, không bị ai phát hiện.
Thịt tươi vừa định nói hóa ra chúng ta là đội đến đầu tiên, liền nhìn thấy rèm cửa, cả người cứng đờ. Tiểu hoa ngược lại vẫn chưa phát hiện ra, kéo vali thong dong đi vào.
Tiếng kéo vali làm Viên Hạ lập tức tỉnh táo, đẩy Tống Thần Đông ra. Bọn họ “Xoẹt” một phát kéo rèm cửa ra, đầu óc Viên Hạ vẫn còn mơ màng, đột nhiên quên mất mình định nói gì.
Thịt tươi EQ cao, tỏ vẻ hết hồn, khoa trương nhảy về phía sau, kinh ngạc hô: “Woa, hai người còn đi trốn nữa hả!” Tiểu hoa cũng phối hợp che miệng, ra vẻ bất ngờ.
Bốn người cùng giới thiệu bản thân, rồi ngồi trên ghế sô pha lúng túng một hồi. Tống Thần Đông vẫn luôn đi trên con đường lạnh lùng phái diễn xuất, không quen biết gì những nghệ sĩ mới nổi gần đây, mà Viên Hạ lại không phải người trong giới, cũng không có gì để nói. Lúc trước cậu từng có nghe đến tên hai người này, người con trai tên Trình Hạo, người con gái tên Đường San San, đều là những nhân vật thường xuyên có mặt trên hotsearch.
Trình Hạo cũng len lén đánh giá Viên Hạ, cậu ta chú ý thấy môi Viên Hạ hơi sưng, hơi đỏ, gò má thì hồng, liền liên tưởng đến hình ảnh vừa mới nhìn thấy, Trình Hạo không khỏi oán thầm hai người này thật sự là quá tùy tiện, không để ý tình huống, cứ quấn lấy nhau. Nhưng mà loáng thoáng, cậu ta cũng có hơi hâm mộ. Cậu ta lại nhìn Đường San San, đẹp thì đúng là đẹp, một đôi mắt hạnh dưới lớp trang điểm càng thêm quyến rũ, sống mũi thẳng, môi đầy đặn, nhưng mà cái miệng này lại thường nói ra những lời tổn thương người khác, ánh mắt cũng luôn lạnh băng. Bọn họ đã rất lâu rất lâu rồi chưa ngọt ngào như vậy.
Không thể cứ ngồi mãi như vậy được, phải nói cái gì đó, Trình Hạo bắt đầu làm nóng bầu không khí, Viên Hạ rất phối hợp tán gẫu cùng cậu ta. Tống Thần Đông nói rất ít, chỉ khẽ cười nhìn Viên Hạ, còn Đường San San chỉ nói vài câu lúc có lúc không.
Lát sau, Hà Văn Lê và Ngô Vi cũng tới. Tống Thần Đông và bọn họ là bạn bè thân lâu năm, đương nhiên nói chuyện cũng nhiều hơn, không khí cũng sôi động hơn. Cặp vợ chồng này vẫn luôn có nhân duyên tốt với người trong giới, từ người già đến trẻ nhỏ đều có quan hệ rất tốt, cũng từng hợp tác với Trình Hạo và Đường San San.
Tập đầu tiên không mời khách mời bên ngoài, ca vương Lâm Bồi và ca hậu Trương Văn Chi là đội đến cuối cùng, sau khi hàn huyên vài câu, tổ đạo diễn liền phát thẻ nhiệm vụ. Nhiệm vụ đầu tiên là giải quyết vấn đề cơm trưa.
“Nguyên liệu nấu ăn được giấu ở các góc trong nhà, sau khi tìm thấy thì hãy làm một bàn cao lương mĩ vị nha!” Hà Văn Lê đọc xong nội dung trong thẻ nhiệm vụ, mặt chán đời nhìn ống kính, nói, “Không phải chứ, tôi ở trên máy bay chưa ăn gì hết luôn đó, phải gây sức ép vậy sao? Chuyến du lịch nhàn nhã đã nói đâu rồi hả?”
Trình Hạo cũng phối hợp mà tỏ vẻ khóc không ra nước mắt: “Cho dù là tìm được rồi, ai sẽ nấu ăn đây…”
“À…” Viên Hạ yếu ớt giơ tay, “Cái này em biết nè.”
Vì thế đầu bếp Viên chính thức nhận thầu phòng bếp.
Trình Hạo và Đường San San so với những người thâm niên khác nói thế nào thì cũng là người mới, những chuyện động tay động chân này đương nhiên là rơi vào người bọn họ. Tống Thần Đông cũng muốn đi giúp, kết quả bị Hà Văn Lê túm tay áo ngăn cản, chê bai: “Đừng có lộn xộn nữa, cơm cậu làm có ăn được không? Nước trắng luộc rau à.”
“Nhóm thâm niên” ở trong phòng khách tám chuyện, nhóm thanh niên ở trong bếp bận luôn tay luôn chân.
Trình Hạo chẳng biết làm gì, cũng may là tích cực giúp đỡ, liền được nhờ ra sân rửa rau. Khi Đường San San thái nguyên liệu không cẩn thận bị đứt tay, còn nhẫn nhịn không nói, im lặng đứng trước thớt, mút tay vào miệng để sát trùng. ngày xửa ngày xưa có một quả chôm chôm tên sstruyen
Viên Hạ nhìn thấy, liền nói: “Để em xem nào, vết thương có sâu không?”
Đường San San nhíu mày, chìa ngón tay trắng như ngọc ra, vết thương vẫn còn đang chảy máu.
“Không được không được, phải mau đi sát trùng, đừng có cậy mạnh.” Viên Hạ vừa định đi hỏi nhân viên trong đoàn lấy hộp y tế, vừa nhớ ra, đây là bạn gái của Trình Hạo, cậu không nên thân cận như vậy. Liền đi ra cửa gọi Trình Hạo: “Tay chị San San bị dao cắt trúng rồi, anh Trình Hạo đi xem thử đi.”
“Sao lại thế.” Trình Hạo nhíu mày lẩm bẩm, không biết là lo lắng hay là mất kiên nhẫn, anh ta chùi tay vào tạp dề hai cái rồi đứng dậy đi tìm Đường San San.
Hai người vừa đi, Viên Hạ chỉ còn có một mình. Trong một thời gian ngắn mà làm cả bàn thức ăn thì không thể nào, cậu định làm thịt xào ớt, thịt cuộn nấm kim châm, đậu hủ nhồi thịt, thêm hai món rau xào. Một mình cậu làm quả thật không dễ, đang sứt đầu mẻ trán thì Trình Hạo quay lại, còn dẫn theo Tống Thần Đông.
“Anh tới làm phụ bếp cho em đây.” Tống Thần Đông xắn tay áo, rửa sạch tay.
Viên Hạ không chút khách khí nhờ anh làm việc, cậu bật hai bếp như có ba đầu sáu tay, lát sau trong nồi liền tỏa ra mùi vị thơm ngon hấp dẫn.
“Cậu thật sự biết nấu ăn sao?” Trình Hạo cầm một cây cải vừa rửa xong đi tới, kinh ngạc nhìn Viên Hạ.
Viên Hạ hất chảo thật ngầu, điềm tĩnh nói: “Đây là công việc của em mà, đương nhiên phải biết rồi.”
Trình Hạo thân là một diễn viên suốt ngày bị chê diễn xuất kém, nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào.
Về con người Viên Hạ, hắn có chút tò mò. Vì để thỏa mãn tính hóng hớt của con người, hắn cũng từng đọc tin đồn giữa Tống Thần Đông và Viên Hạ, chỉ biết hai người quen biết nhau thông qua một công ty mai mối hôn nhân nổi tiếng, không chắc là có tình cảm. Viên Hạ giống như là một đứa con nhà giàu, cả ngày ăn ăn uống uống chơi livestream, không làm được việc gì đàng hoàng.
Bây giờ xem ra lại không giống như vậy, tình cảm của hai người tốt đến mức quay chương trình cũng phải lén hôn một cái, Viên Hạ có vẻ cũng là một người khá lễ phép khá dễ thương.
“Cục cưng, lại đây lau mồ hôi đi.” Nhiệt độ trên bếp rất cao, Tống Thần Đông lấy ra một cái khăn đi tới, lau mồ hôi trên trán cho Viên Hạ, Viên Hạ cười ngọt ngào với anh, lấy cái xẻng lấy ra mọt miếng đậu hủ, nói: “Hôm nay chỉ có thịt heo thôi, anh phải làm sao đây.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Tống Thần Đông cười nói. Thật ra anh thấy không sao cả, từ sau chuyện uống sữa lần trước, chứng rối loạn ăn uống lành mạnh của anh hình như có đỡ hơn một chút, không kén chọn quá nữa, với lại, dù không ăn gì có làm sao? Cũng chẳng phải là chuyện lớn.
Nhưng mà chuyện ăn uống vô cùng quan trọng với Viên Hạ, cậu nổi tính trẻ con múc một miếng đậu lên, thổi thổi: “Anh thử một chút thôi, em làm rất ngon luôn á.”
Trình Hạo đứng nhìn cách đó không xa, hắn chú ý thấy ánh mắt Viên Hạ sáng lấp lánh, là tình cảm không cách nào giấu đi được, môi cậu đỏ như thế, hơi chu ra để thổi nguội, giống như đang làm nũng vậy. không biết làm sao, mặt Trình Hạo đỏ lên, hoảng hốt dời tầm mắt.