“Có phải anh thích em rồi không?” Viên Hạ rất muốn dứt khoát hỏi thẳng câu này, nhưng bây giờ lại chẳng còn dũng khí như hồi đầu.
Ánh mắt Tống Thần Đông rất thâm thúy cũng rất dịu dàng, nhưng anh cứ luôn như vậy. ánh mắt này cậu đã nhìn thấy nó vô số lần trong phim của anh, cũng chẳng thể nói rõ vấn đề gì.
Viên Hạ luôn cảm thấy, Tống Thần Đông ít nhiều cũng có cảm giác yêu thích với cậu, bất kể là vì sự xuất hiện của cậu đúng lúc anh đang muốn tìm một người để kết hôn, hay là vì hơn một tháng nay cậu bầu bạn cùng anh, hoặc đơn thuần là vì cậu đã biết được bí mật của anh, từ nay về sau hai người đã có một ràng buộc không giống người khác. Nói chung là, ít nhiều gì cũng có một chút.
Tống Thần Đông nói với cậu: “Sẽ không để em đợi lâu đâu.”
Nhưng mà rốt cuộc là bao lâu nữa?
Hôm nay nhìn thấy Tống Thần Đông và Ngải Mặc nói chuyện rất ăn ý, Viên Hạ bỗng nhiên có một suy nghĩ muốn khai hết sự thật, đây là chút sai sót từ ban đầu, có lẽ giống như Hà Tự nói, điều này không ảnh hưởng toàn cục, nhưng nó cũng là một lời nói dối.
Nếu như Tống Thần Đông biết rồi, anh sẽ nghĩ như thế nào? Anh có còn nói với cậu “Sẽ không để em đợi lâu” nữa không? Hay là sẽ thu hồi chút cảm tình chưa kịp sinh sôi nảy nở, rồi chuyển nó cho một người khác?
Những suy nghĩ rối bời chiếm hết cả trí óc Viên Hạ, cậu cười tự giễu.
“Viên Viên, khó chịu thì nói với anh, có nghe chưa?” Tống Thần Đông chau mày, vén tóc cậu, dùng tay gõ nhẹ vào trán cậu một chút.
“Chúng ta ra ngoài đi dạo đi.” Viên Hạ để bát rỗng lên tủ đầu giường, đề nghị với Tống Thần Đông.
Tống Thần Đông im lặng nghĩ một lúc, nói: “Được, nhưng mà em phải mặc thêm áo vào.”
Las Vegas tháng , ban đêm rất lạnh.
Cả thành phố đều lấp lánh ánh vàng, che phủ cả ánh trăng và vì sao. Những bức tượng điêu khắc phục chế tháp Eiffel và nữ thần tự do, dưới ánh đèn là Kim Tự Tháp và tượng nhân sư, tiếng nhạc từ hồ phun nước kéo dài cả quảng trường, cô gái Bunny mặc nội y sáng bóng, bầu không khí xa hoa trải dài.
Đây là một thành phố không ngủ được xây dựng ngay giữa sa mạc, người từ bốn phương tám hướng đến đây, lúc này đang thỏa thích nhảy múa, giao bôi chạm chén, tận hưởng niềm vui thú phóng đãng cực hạn.
Vòng đu quay ở cách đó không xa giống như một con mắt cực lớn của thành phố, chứng kiến mọi ồn ào náo nhiệt của Las Vegas.
Tống Thần Đông nắm tay Viên Hạ rất tự nhiên, cùng cậu tản bộ trên phố. Anh không đội mũ bóng chày, cảnh đêm giấu kín gương mặt anh, chỉ có Viên Hạ đi bên cạnh mới có thể nhìn rõ.
“Muốn đi dạo ở đâu?” Tống Thần Đông lúc lắc tay cậu, “Hôm nay đi nhiều thế vẫn chưa mệt sao?”
Viên Hạ cúi đầu, bĩu môi nói: “Không mệt, em muốn ở một mình với anh…”
Tống Thần Đông khẽ nhếch môi, đúng lúc đến chỗ vòng đu quay, anh nhìn những đôi tình nhân qua qua lại lại xung quanh, quay đầu nói với Viên Hạ: “Có muốn ngồi đu quay không?” echkidieu.wordpress.com
Viên Hạ cười, nói: “Được thôi.”
Viên Hạ mê đắm cái cảm giác được ở bên Tống Thần Đông, bọn họ từng cùng nhau ngắm biển, xem phim, ăn ở nhà hàng Pháp lãng mạn nhất, bây giờ lại muốn ngồi trên vòng đu quay lớn nhất thế giới, quan sát cảnh đêm rực rỡ của thành phố.
Trong lúc xếp hàng, Viên Hạ mượn ánh đèn, lặng lẽ quay đầu sang nhìn Tống Thần Đông. Ngũ quan của Tống Thần Đông rất đậm rất đẹp, sống mũi cao thẳng, đường nét cằm rõ ràng sắc bén, giống như một bức tượng thạch cao anh tuấn hoàn hảo. Khi mặt anh không có cảm xúc gì, thường sẽ khiến cho người ta có cảm giác u buồn, nhưng một khi mỉm cười, liền giống như một cơn gió xuân thổi qua đồng ruộng, đến cả những bông hoa nhỏ không biết tên, những nhành cỏ dại nhạt nhòa, cũng khiến người ta cảm thấy dịu dàng.
Tôi muốn anh ấy yêu tôi. Viên Hạ chưa bao giờ có suy nghĩ rõ ràng dứt khoát đến như vậy.
Cậu hạ quyết tâm khi lên đến đu quay sẽ nói hết sự thật, có lẽ sau này cậu sẽ hối hận vì kích động này của mình. Nhưng kích động sở dĩ gọi là kích động, chính là vì nó bất ngờ không kịp đề phòng.
Vòng đu quay High Roller của Las Vegas có cabin, mỗi cabin có thể chứa được người, cabin được bọc kính độ, giống như vươn tay ra là có thể chạm đến ánh đèn vàng của thành phố.
“Thật ra em vẫn thích… thích khi chúng ở hai nơi khác nhau hơn.” Viên Hạ chỉ vào tháp Eiffel và tượng Nữ thần tự do bên dưới, “Để chúng ở cạnh nhau, cứ cảm thấy có gì đó sai sai.”
Tượng Nữ thần tự do cao ngất, dùng ngọn đuốc tự do chiếu rọi cả thế giới, ở cửa sông Hudson tại New York, nữ thần đứng một mình giữa đất trời, trang nghiêm và tĩnh lặng, để ở đây, lại trở thành một thứ làm nền cho tòa nhà cao chọc trời, nhỏ bé chẳng ai để vào mắt. mấy đứa đọc sstruyen là những con tôm đầu toàn cứt
“Nhìn có vẻ rất náo nhiệt, chỉ là hơi lộn xộn.” Tống Thần Đông bình luận.
Viên Hạ gật đầu, nói: “Chính là cảm giác này.”
Cabin đã lên đến đỉnh cao nhất, những người xung đều lấy máy ảnh và điện thoại ra, áp vào lồng kính chụp hình.
“Có thể chụp chung với nam thần không?” Viên Hạ lấy điện thoại ra, mở chức năng chụp hình, lắc lắc trước mắt Tống Thần Đông.
“Được chứ.” Tống Thần Đông nhìn cậu, trong mắt lốm đốm ánh sáng. Khi Viên Hạ muốn cầm điện thoại lên chụp, Tống Thần Đông bỗng nhiên nắm lấy cái tay kia của cậu, trước sự kinh ngạc của Viên Hạ, chậm rãi vươn ngón tay ra, dùng đầu ngón tay viết lên lòng bàn tay Viên Hạ mấy nét.
Viên Hạ cảm thấy hơi ngứa, theo trực giác định rụt về. Nhưng Tống Thần Đông nắm tay cậu rất chặt, không để cậu nhúc nhích.
“Phải kí tên trước đã.” Tay Tống Thần Đông viết chữ chợt ngừng lại, đột nhiên khóe miệng cong lên, giống như bị bản thân chọc cười, anh lại vẽ một hình trái tim trong lòng bàn tay cậu, ngước mắt nhìn cậu, nói:
“Phải thêm một trái tim nữa.”
Viên Hạ: “…”
Lồng kính như biến mất, trước mắt chỉ có Tống Thần Đông đang cười dịu dàng, và ánh đèn rực rỡ hoa mỹ của thành phố làm bối cảnh. Sa mạc ở đằng xa kéo dài vô tận trong màn đêm, thế giới trống trải như chỉ có một mặt phẳng. mấy đứa reup wattpad sẽ mãi mãi là những con đỗ nghèo khỉ
Nhất định phải nói hết sự thật, tôi muốn biết rõ anh ấy có yêu tôi hay không. Viên Hạ kiên định với niềm tin của mình, cậu không còn muốn giằng co trong thế trận vừa ngọt ngào vừa đau khổ này nữa, thích chính là thích, không thích thì là không thích, không có gì phải bàn cãi.
Cậu khẩn cấp cần một đáp án, hoặc là tuyên án.
“Anh Thần Đông, em có chuyện muốn nói với anh.” Viên Hạ bất an cắn môi, gương mặt nhỏ nhắn căng cứng. Cậu nắm lấy tay Tống Thần Đông, mắt kích động đến phát nóng.
Tống Thần Đông nhướng mày hỏi: “Chuyện gì thế?”
Viên Hạ hít thở sâu mấy cái, cười gượng nói: “Em muốn nói với anh, thật ra… thật ra…”
Tiếng nói chuyện của những người xung quanh đột nhiên lớn hơn, hình như đang thảo luận gì đó, Viên Hạ không thể không tăng âm lượng.
Tống Thần Đông nắm lấy tay cậu, chân thành nói: “Anh đang nghe đây.”
Viên Hạ nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra lần nữa, tiếp thêm nhiều kiên định: “Em thích anh, rất rất thích anh, chắc anh cũng biết rồi. Em muốn biết anh nghĩ thế nào về em… còn có, Ngải Mặc mà chúng ta gặp hôm nay——”
“OH MY GOD ——!!!”
“What the hell is going on out there?!” (Chuyện quái gì đang xảy ra ngoài kia vậy)
Bên trong cabin phát ra nhiều tiếng la hét chói tai. Mọi người ra cửa kính nhìn, chỉ vào quảng trường ở bên dưới.
“Bọn họ đang chạy gì vây?!”
“—— Khủng bố tập kích! Bên đó có phải có khủng bố tập kích không?!!”
“?????”
Tống Thần Đông và Viên Hạ cùng nhìn ra ngoài, chỉ thấy đoàn người giống như đang hoảng hốt chạy tán loạn khắp nơi, không biết đang trốn cái gì. Dòng người như sóng biển, ào ra ngày càng nhiều, cảm xúc hoang mang có thể lây truyền, mọi người xô đẩy nhau, thậm chí đạp lên nhau, mù quáng chạy thoát thân.
Vòng đu quay đang đi xuống, cách mặt đất ngày càng gần, mọi người thậm chí có thể nhìn thấy gương mặt hoảng sợ của những người đang chạy điên cuồng.
Tất cả mọi người đều nghĩ đến chuyện tương tự cách đây nhiều năm, có người hét ——
“Xả súng! Lại là xả súng!”
“No! This can’t be happening!!!” Có một phụ nữ đang gào khóc tuyệt vọng.
Viên Hạ không dám tin mà mở trừng mắt, trong đầu như có một tiếng “Đùng” nổ tung. Cậu không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cũng không biết phải làm sao. Tất cả rối bời tình tình ái ái vào lúc này đều rõ là chịu không nổi, cậu bây giờ chỉ muốn biết có ai đang gặp nguy hiểm không, và lát nữa phải trốn ở đâu đây.
“Làm sao đây…” Viên Hạ sợ hãi run rẩy.
“Về khách sạn.” Tống Thần Đông nắm chặt lấy tay Viên Hạ, nhắc cậu tỉnh táo.
Tống Thần Đông chỉ vào đoàn người dưới mặt đất, điềm tĩnh nói: “Bọn họ đều chạy về hướng đó, khách sạn của chúng ta cũng ở hướng đó.”
Viên Hạ sững sờ gật đầu, vẫn không kiềm được nỗi sợ, không biết có nghe vào được bao nhiêu không.
Hai tay Tống Thần Đông ôm lấy mặt Viên Hạ, rất dùng sức, trầm giọng nói: “Đừng sợ, Viên Viên, không sao đâu.”
Trong mắt Viên Hạ tràn đầy hoảng hốt, cậu run rẩy giữ tay Tống Thần Đông, thì thào: “Anh Thần Đông, anh phải ở bên cạnh em.”
“Anh ở bên cạnh em, luôn luôn ở bên cạnh em.” Tống Thần Đông nói rất nhanh, “Bảo bối, đừng sợ, chạy qua đó là an toàn rồi.”
Vòng đu quay đáp xuống đất, giây phút cabin mở ra, tiếng la thất thanh trên đường cuốn theo gió sa mạc ập tới. Tống Thần Đông và Viên Hạ cùng nhập vào đoàn người chạy trốn, phi như bay về hướng khách sạn Caesars Palace. Đoàn người đông như sóng thần, cuồn cuộn giữa những tòa nhà chọc trời, Viên Hạ được dắt tay chạy về phía trước, Tống Thần Đông từ đầu đến cuối đều nắm chặt tay cậu.
Tiếng nhạc ở hồ phun nước vẫn đang trầm bổng lên xuống, Caesars Palace dưới ánh đèn vàng trông rất cổ kính và trang nghiêm.
“Ò é ò é ò é ——!” Tiếng còi xe cảnh sát chói tai phá vỡ màn đêm.
Tim Viên Hạ nhảy thình thịch, hô hấp dồn dập đau cả yết hầu, điểm đến đã ở phía trước, lại giống như chạy mãi không tới, vẫn còn rất xa… rất xa…
“Viên Hạ ——!” Tống Thần Đông lo lắng hô to.
Giữa biển người vội vã, một chùm đèn từ trên cao rọi xuống, trong hình ảnh như mơ như ảo này, Viên Hạ nhìn thấy đôi mắt đỏ đậm của Tống Thần Đông.
“Bảo bối, sắp đến rồi!” Tống Thần Đông túm Viên Hạ chạy về phía trước.
Viên Hạ cắn răng, kiên trì đuổi theo bước chân anh.
Chương này ko muốn dịch “bảo bối” thành “cục cưng” như bình thường hay làm, tại vì thấy trong hoàn cảnh này cái từ “cục cưng” nó hơi thô tục và trần trụi quá, đây vốn dĩ là một chương vô cùng ý nghĩa.